Băng ghi hình
“Anh sẽ giết người vì người mình yêu?”
“Không bao giờ.” Tôi chuyển tầm mắt khỏi camera và nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ. Đương nhiên giọng nói của Phó Tự không giống như đang trêu đùa, mỗi lần cô ấy nói thật, nhãn cầu trong mắt cứ đảo hết sang bên trái, nghiêng rất nhiều. Cô ấy đang chờ đợi câu trả lời.
Đương nhiên đây không phải là chủ đề tôi thích được hỏi. Với một tín đồ của giáo Đông Chính thực thụ như tôi thì giết người vì nguyên nhân gì cũng vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
“Đó là vì anh chưa gặp người làm cho linh hồn anh run sợ đấy thôi.” Phó Tự bĩu môi nói. Chiếc miệng xinh xắn của cô ấy khiến tôi vô cùng khổ sở, hệt như lúc tôi mời cô ấy đi ăn. Những lúc ấy tôi thường ăn hết suất ăn của mình rồi mà những thức ăn trong bát của cô ấy hình như còn chưa được đụng đũa. Để khỏi lúng túng, tôi phải chạy ào ra ngoài mua cho cô ấy cái gì đó lót dạ. Tất cả những việc này đã làm cho tôi tăng cân nhanh chóng.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn thích Phó Tự nói chuyện, vì khi nói, cô ấy có một đặc điểm rất đặc biệt: đôi môi của cô ấy không di chuyển nhiều, chỉ đôi khi để lộ hai chiếc răng trắng như ngọc.
“Giết người đâu phải là tội ác. Quan trọng là hậu quả do giết người gây ra. Anh thấy có đúng không?” Cô ấy giống như đang chỉ bảo tôi.
“Thì em nói cho anh nghe xem nào.” Tôi thấy công việc về cơ bản đã xong, bản thảo cuốn sách đã chuyển cho nhà trường hiệu đính mấy lần, chỉ phải sửa một số lỗi nhỏ. Tôi quyết định hôm nay phải xả phanh một phen, lắng nghe cô gái xinh đẹp nhất văn phòng này có suy nghĩ gì về tình yêu và tội ác giết người.
“Chúng ta sẽ không nhắc đến động cơ phạm tội. Đa phần, cái chết của người bị hại sẽ dẫn đến hàng loạt những bi kịch hoặc những việc không hay. Như vậy có phải là đã chứng minh được rằng, vụ mưu sát có ý nghĩa đối với chỉnh thể? Cũng giống như việc khủng long bị tuyệt chủng, đó là một tai họa lớn đối với khủng long nhưng lại là một việc tốt đối với sự tiến hóa của cuộc sống trên trái đất.”
“Em cứ nói thẳng là người đó đáng chết là được rồi.” – Tôi thấy hơi buồn cười – “Nhưng dù thế nào, em đã giết người, em đã phạm luật. Chỉ bàn về đạo đức luân lý thôi, em không thấy làm như vậy là quá ích kỷ hay sao?” Tôi cười và chợt thấy ánh mắt thật thà của cô ấy vô cùng đáng yêu nên cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi.
“Tình yêu chân chính là không ích kỷ với người yêu, nhưng lại ích kỷ với người khác.” Cô ấy gật đầu nói, hình như có vẻ rất tán thưởng quan điểm này.
Tôi quyết định không tranh cãi với cô ấy nữa, vì tôi thấy một người đàn ông dù thế nào cũng không nên tìm cách tranh cãi với phụ nữ. Đàn ông thích kết quả của cuộc tranh cãi còn phụ nữ lại luôn thích quá trình tranh cãi.
Cô ấy đã nhận ra vẻ mặt không còn nhẫn nại của tôi nên đứng dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.
Hình như đó là một cuốn sách, nhưng khi nhận, tôi lại thấy nó nhẹ bẫng.
Hình như đó là thứ giống như băng ghi hình.
“Tại sao lại cho anh cái này?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đừng mở nó ra xem. Khi nào em cho phép xem thì em sẽ nói.”
Cô ấy cúi đầu đi ra, chẳng buồn để ý tới tôi.
Lúc Phó Tự đi ra khỏi gian phòng, tôi bỗng cảm thấy chiếc váy ngắn màu đen cô ấy mặc cùng hòa vào hành lang màu đen bên ngoài. Dường như tôi có tìm cô ấy kiểu gì thì cũng không tìm được. Thực tế là ngày hôm sau Phó Tự biến mất.
Sự ra đi của cô ấy gây chấn động lớn, cô gái vừa mới tốt nghiệp đến đây làm được gần nửa năm đã khiến mọi người trong tòa soạn làm việc không yên ổn, kể cả người nhà của họ.
Hoặc có thể nói như thế này, Phó Tự hình như đã dụ dỗ hầu hết đàn ông ở mọi lứa tuổi ở tòa soạn. Có lẽ là dùng từ dụ dỗ rất hợp, hoặc cũng có thể là do tôi quá xúc động nên dùng từ đó. Tóm lại, tôi và anh Lý Phó tổng biên tập, ngay cả cậu sinh viên thường xuyên đưa đồ văn phòng phẩm cho chúng tôi đều bị người khác nhìn thấy đi cùng Phó Tự về căn hộ chung cư của cô ấy.
Kiểu con gái như Phó Tự e rằng sẽ bị mọi người e dè vì lối sống phóng khoáng ấy. Cô ấy giống như một chúa kiến đang bỡn cợt tất cả những con kiến đực nơi đây, nhưng có điều lạ là không một ai lên tiếng nói lại. Dĩ nhiên cũng có dăm ba phụ nữ trung niên muốn đến làm ầm lên, nhưng đều bị can ngăn quay về. Hình như chưa có gì đáng tiếc xảy ra thì phải.
Rất nhiều đàn ông lao đến với cô ấy, giống như những con kiến đực cần mẫn tha mồi về tổ. Phó Tự chưa bao giờ ở với người đàn ông nào được quá một tháng. Nhưng cô ấy cũng biết sống, khá đạo đức. Cô ấy chỉ quan hệ với người đàn ông khác sau khi đã chính thức chia tay với người trước.
Đó là Phó Tự, hình như lúc nào cô ấy cũng tìm kiếm đàn ông nhưng chưa bao giờ coi trọng họ.
Ngay cả với tôi, cô ấy cũng nói rồi, chẳng bao giờ coi tôi là người đàn ông thực thụ, vì một anh chàng mọt sách như tôi không có duyên với phụ nữ cũng là chuyện bình thường. Bản thân tôi cũng chẳng bao giờ dám nghĩ cô ấy sẽ để mắt tới mình.
Nói thế nào nhỉ, giống như một vật dụng hằng ngày, thiếu nó bạn sẽ thấy khó chịu, nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ bỏ một xu vì nó, phần lớn đàn ông đối với Phó Tự đều là đồ vật dùng hàng ngày. Tôi thuộc vào loại hàng thông dụng nhất, rẻ tiền nhất.
Tôi thấy lạ là với những người đã từng quan hệ với mình, sau này gặp lại cô vẫn cứ vui vẻ bình thường. Tôi đã từng hoài nghi hay là cô ấy có một ma lực nào đó khiến mọi người xung quanh phải yêu mến.
Thực lòng tôi cũng rất quý cô ấy, nhưng tôi thuộc tuýp người đàn ông khá bảo thủ. Tôi muốn Phó Tự cũng đối xử với tôi giống như cái kiểu cô ấy khiêu khích những người đàn ông khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm vậy, cô ấy giống hệt cô bé học sinh bên nhà hàng xóm khi ở bên tôi.
Chính vì vậy tôi bắt đầu hoảng loạn, không biết làm thế nào để mọi việc tốt đẹp. Cuối cùng tôi cũng làm quen được và coi cô ấy như một cô em gái. Phóng đãng, ngang ngạnh với người khác nhưng trước mặt tôi, cô ấy luôn là một cô bé non nớt, không bao giờ trưởng thành.
Dù sao thì cô ấy cũng đã biến mất mà không có một tín hiệu báo trước nào. Sau một hồi bàn luận to nhỏ, mọi thứ cũng yên ổn trở lại, chí ít là có vẻ như vậy.
Sau đó, nghe nói công an đã tìm thấy một chiếc váy ngắn màu đen và một đôi xăng đan da mà Phó Tự mặc hôm gặp mặt tôi lần cuối. Họ nhận định cô ấy đã nhảy xuống sông tự sát nhưng chưa tìm thấy xác.
Cô ấy chết rồi ư?
Chẳng sao cả, với tôi, biến mất với chết thì có gì khác nhau đâu!
Kết quả của mọi giao lưu thế giới và hoạt động của các cảm quan chính là giao điểm của hai hình chiếu, cũng giống như một tờ giấy màu hồng thì có thể hình chiếu sẽ là màu hồng, nhưng cũng có thể vì nhãn cầu và thần kinh thị giác sẽ làm cho chúng ta phải chấp nhận ánh sáng màu hồng. Hoặc so sánh thỏa đáng hơn là, bạn đặt một tay vào bên nước nóng, còn tay kia đặt vào nước lạnh. Để một khoảng thời gian cho thích ứng được thì nhấc tay ra, đồng thời cho tay vào trong nước ấm, nhưng lúc ấy cảm giác của hai tay sẽ hoàn toàn khác nhau.
Vì thế tôi nói, dù cô ấy chết hay biến mất thì với tôi, điều đó không có khác biệt lớn. Hai điều đó đều dẫn đến một kết quả: tôi không còn được nhìn thấy cô ấy nữa.
Không biết bao lâu sau đó, khi định đến thăm phòng quay của một người bạn, tôi chợt nhớ đến cuộn băng cô ấy đưa cho tôi. Giờ chắc là cô ấy đã đồng ý cho tôi xem cuộn băng đó rồi. Tôi không biết, nhưng tôi thấy đã lâu như vậy thì có lẽ cô ấy cũng không phản đối.
Thế là tôi cầm cuốn băng ấy theo, thuyết phục bạn tôi cho vào phòng quay. Tôi làm thế là vì không tìm thấy đầu máy.
Hình ảnh trong cuộn băng đúng là Phó Tự, chỉ có điều là trông cô ấy rất tiều tụy.
“Không biết là anh đã mở ra xem hay chưa, nhưng đợi đến khi anh nhớ tới em thì cũng đồng nghĩa với việc em đồng ý cho anh mở cuốn băng này. Không biết anh còn nhớ những gì anh và em trò chuyện với nhau? Em đã từng hỏi anh rằng, anh có chịu giết người vì người yêu hay không?”
Tôi chợt nhớ đến những câu hỏi của cô ấy.
“Giờ anh hãy giết một người vì em được không?” Đôi mắt cô ấy hướng lên trên.
Giờ tôi hiểu cô ấy đang nói thật.
Nhưng cô ấy muốn tôi giết ai?
Tôi bỗng nhận ra mình rất yêu cô ấy. Dù mọi việc xảy ra đã lâu nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ấy, thậm chí là chỉ nhìn thấy hình dáng trong băng hình thôi, trái tim tôi cũng xao xuyến.
Giờ tôi mới hiểu, hóa ra lúc cô ấy hỏi tôi có chịu giết người vì tình yêu không, cô ấy biết chỉ mình tôi yêu cô ấy, sẽ giết người vì cô ấy.
“Chắc anh rất muốn biết em muốn anh giết ai đúng không?”
Cô ấy mỉm cười nói, đôi môi trắng xanh run rẩy.
Là Phó tổng biên tập Lý ư? Tôi luôn cho rằng cô ấy không yêu ai, cô ấy che giấu cuộc tình đen tối với Phó tổng biên tập Lý bằng những người đàn ông xung quanh. Cũng chẳng trách, Phó tổng biên tập Lý là Phó tổng trẻ nhất trong lịch sử của tòa soạn. Tổng biên tập cũng đã đến tuối nghỉ hưu, mặt khác ông cũng là thầy của Phó tổng Lý hồi còn học đại học. Vị trí Tổng biên tập trong tương lai đương nhiên sẽ thuộc về Phó tổng Lý. Phó tổng Lý trắng trẻo, đẹp trai, bốn mươi tuổi nhưng trông như chỉ ngoài ba mươi tuổi. Trước tôi cứ nghĩ rằng người làm nghề viết lách đều giống như mình, yếu ớt, tay không trói nổi gà, nhưng Phó tổng Lý lại khác, chăm chỉ tập thể thao, còn giật giải quán quân điền kinh trong hội thao của thành phố. Nếu nói Phó Tự có thể làm cho mọi người đàn ông đã từng gặp cô phải điên đảo thì Phó tổng Lý chính là mẫu người đàn ông của cô.
Chắc chắn là thế rồi, Phó Tự không tìm đến tôi vì tôi yếu ớt, nhút nhát. Cô ấy chẳng bao giờ thèm để ý đến tôi là phải, còn việc chưa có những tin đồn về quan hệ của cô với Phó tổng Lý chẳng qua là do cô nhút nhát, yếu đuối. Con người là như vậy, luôn mạnh mẽ trước kẻ yếu đuối nhưng lại yếu đuối trước kẻ mạnh mẽ. Tôi đã hoài nghi rằng mọi việc mà cô ấy làm là do Phó tổng Lý ép buộc, cũng có thể là cô ấy đã bị Phó tổng Lý ép phải chết hoặc đích thân ông ta giết cô ấy.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy toàn thân sởn da gà, cảm giác sung sướng đan xen lẫn sợ hãi khiến cho từng cen-ti-mét da của tôi tê dại và lạnh cóng, cơ bắp run từng hồi. Tôi chờ cô ấy nói ra cái tên đó, tôi sẵn sàng làm một công cụ của cô ấy. Đúng thế, tôi sẵn lòng làm dù chỉ để giúp cô ấy trả thù người đàn ông bạc tình.
“Em muốn anh giết chết La Mễ.”
Tôi ngỡ mình nghe nhầm. La Mễ ư? Đó không phải là cậu sinh viên vừa tốt nghiệp và vào làm tại tòa soạn ư? Cậu ta về sớm hơn Phó Tự nửa năm thôi chứ mấy, cũng là một trong những người có quan hệ với cô ấy. Cậu ta yêu Phó Tự một cách cuồng nhiệt, cô ấy cũng chẳng ghét bỏ gì cậu ta. Khi biết tin Phó Tự mất tích, cậu ta tiều tụy, lo lắng vô cùng, sau đó chính cậu ta đã tỏ ra đau khổ, buồn phiền vô cùng vì cho rằng cô ấy đã chết.
Tại sao tôi phải giết cậu ta?
“Chắc hẳn anh đang muốn biết nguyên nhân là gì đúng không? Anh không cần phải nghĩ đến việc em đang ở đâu mà hãy làm theo những gì em nói là được rồi. Anh phải biết rằng em yêu anh, và em tin là anh cũng yêu em.” Cô ấy lại ngước đôi mắt lên trên. Cô ấy đang nói rất thực, đúng là cô ấy yêu tôi thật lòng!
Tôi cảm thấy dòng máu hạnh phúc đang trào dâng trong cơ thể mình. La Mễ ơi, xin lỗi cậu nhé, cậu sống và chết chẳng liên quan gì đến tôi cả.
“Anh hãy tin là em chưa hề chết. Chắc chắn anh sẽ còn gặp lại em. Lúc ấy chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Phó Tự đứng lên và đi về phía màn hình. Tôi sợ đến mức đứng bật dậy khỏi ghế rồi lùi lại một bước.
Hóa ra cô ấy chỉ hôn nhẹ vào ống kính một cái.
Những ngày sau đó tôi luôn nghĩ đến việc làm thế nào để giết được La Mễ.
Câu ta cũng không phải là người cường tráng lắm, nhưng với thể lực của mình, tôi chẳng dễ gì chế ngự nổi cậu ta chứ đừng nói đến chuyện giết người. Nếu thất bại thì tôi sẽ phải vào ngồi bóc lịch trong trại giam.
Tôi không sợ ngồi tù, nhưng tôi sợ mình không được gặp lại cô ấy.
Vì thế tôi phải suy nghĩ, lên kế hoạch cẩn thận, không để xảy ra bất cứ sai sót nào. Sự xuất hiện của cô ấy đã làm cho cuộc sống của tôi bớt nhạt nhẽo. Những ngày tháng sau đó mới ý nghĩa làm sao!
La Mễ sống không có nguyên tắc. Những người trẻ tuổi như cậu ta sống theo kiểu nghĩ gì làm đó, điều này khiến tôi đau đầu. Nhưng chính cuộc sống không nguyên tắc ấy đã làm hại cậu ta.
Là người sống không quy củ nên cậu ta đi đâu, làm gì thì cũng chẳng có gì là lạ.
Cách sống này khiến tôi nghĩ ngay đến Phó Tự. Tôi đã gọi điện nặc danh cho La Mễ nói rằng: “Phó Tự chưa chết, cô ấy đang ở trong tay tôi. Nếu không tin thì tôi sẽ gửi băng ghi hình cho.”
Thật thú vị là cuốn băng ghi hình này lại là công cụ gây án hấp dẫn nhất. Tôi đã vận dụng cách điều chỉnh giọng cao thấp để cho cậu ta nghe thấy giọng của Phó Tự.
“La Mễ, chắc hẳn anh muốn biết em đang ở đâu đúng không?
Nhưng anh phải biết rằng em rất yêu anh!” Cách này tôi chỉ làm vài lần đã thành thục.
Quả nhiên, nghe xong, giọng La Mễ thay đổi ngay, cậu ta hét lên như điên dại trong điện thoại: “Phó Tự ơi, anh đến ngay đây, anh đến ngay đây!”
Tôi yêu cầu cậu ta không được đi cùng ai, vì Phó Tự không muốn gặp ai ngoài cậu ta. Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ căn vặn thân phận của tôi, nhưng thực ra tôi đã nghĩ nhiều quá, cậu ta còn chẳng nhớ nổi tôi là ai, chỉ nói xong câu “Anh đến ngay đây” là cúp điện thoại luôn. Khi tôi quay về tòa soạn thì cậu ấy đã xin nghỉ phép.
Cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại. Đó là một ruộng dưa hoang vắng ở ngoại ô thành phố. Ở đó không có một cô gái xinh đẹp chờ đợi cậu ta mà là lưỡi dao sắc bén của thần chết.
Một tiếng sau, tôi trốn ở góc ruộng dưa, nhìn cậu ta xông vào, hét toáng như phát điên tên của Phó Tự.
Tôi chưa ra tay vì cần phải kiểm tra xem cậu ta có đi một mình hay không. Sau khi đã xác định được rõ ràng, tôi liền cầm lấy chiếc xiên dưa bằng sắt, cái xiên này được dùng để đuổi chim hoặc chọc cá ở hồ bên cạnh.
Ruộng dưa vô cùng vắng vẻ, không bóng người qua lại.
Tôi dùng chiếc xiên ấy đâm thẳng vào lưng cậu ta bằng hết sức bình sinh của mình. Chiếc xiên quá to, cậu ta không thể quay lại được. Lưng áo thấm đẫm máu, cậu ta kêu “hự” một tiếng rồi gục xuống đất, đầu cúi gầm.
Chắc chắn chiếc xiên đã đâm trúng phổi, vì tôi nghe thấy hơi thở đứt quãng của cậu ta có vẻ gì đó khò khè, giống như gió thổi vào một khe nào đó rin rít. Mỗi lần lá phổi nén lại thì máu lại bắn ra tung tóe.
Tôi thở phì phò, khi mùi máu tanh dần nhòa đi, tôi lại thở dài đánh sượt.
La Mễ chết rồi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của Phó Tự. Người tôi mềm nhũn, gục trên đất đến tận lúc trời tối. Thấy cậu ấy quỳ gối trên đất, tôi không dám nhìn mặt cậu ấy nữa.
Tranh thủ ánh trăng leo lét lúc trời tối, tôi chôn cậu ta ở trong ruộng dưa vắng vẻ, sau đó nhanh chóng đi về nhà xem chương trình bạn tôi vừa giúp tôi quay chiều nay.
Tôi xem hết lượt các chương trình ti vi có thể xem cho đến khi thấy chóng mặt.
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ giết La Mễ nên nghĩ ngay đến cuộn băng ấy.
Vì cô ấy nói, giết La Mễ xong, tôi lại được xem tiếp cuộn băng.
Đúng là cô ấy đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi.
“Em biết, em biết là anh chắc chắn đã làm xong rồi đúng không?” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mong chờ.
Ừ, đúng vậy. Tôi gật đầu lia lịa, tôi thấy mình như sắp điên đến nơi. Tôi sắp phát điên lên vì người con gái này.
Tại sao từ trước đến nay tôi không nhận ra mình yêu cô ấy đến thế?
Tôi không hiểu, tôi chỉ biết mọi người đã giới thiệu cho tôi nhiều cô gái nhưng tôi không hề động lòng với bất cứ cô nào. Tôi chỉ thấy sợ hãi. Tuy họ xinh đẹp, ngây thơ, nhưng mỗi lần ở cạnh họ, tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi. Chính vì thế tôi thấy mình không thực tế, không có sức sống, chỉ giống như một cái xác không hồn đang đi lại mà thôi.
Cũng vì nguyên nhân này mà tôi thích những người ở trong phim, trong sách và truyện tranh. Mọi người chế giễu tôi, nói rằng tôi là quái vật thích phụ nữ của thế giới ảo.
Tôi là quái vật thật hay sao?
Chẳng sao cả, tôi chỉ cần có Phó Tự là đủ. “Anh hãy đi giết Vĩ Bình.”
Vĩ Bình, một biên tập kỳ cựu của tòa soạn, là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho chức Phó tổng biên tập, nhưng sau cùng thì Lý lại trúng Phó tổng. Tuy nhiều người than thở, thấy tiếc cho cậu ta nhưng cậu ta luôn cười trừ cho qua, vẫn chăm chỉ làm việc như xưa.
Người như vậy cũng phải giết ư?
Tôi cũng chẳng nghi ngờ nhiều vì tôi biết anh ta cũng thích Phó Tự. Anh ta đã suýt mất chức vì cô ấy, nhưng đó là chuyện trước kia. Dù sao chỉ dựa vào điều này thôi thì cũng đủ làm cho tôi phải giết anh ta rồi.
Giết anh ta ư, còn khó hơn giết La Mễ nhiều. Vì ngược với La Mễ, Bình là một người sống có quy củ, nếu có gì bất thường sẽ gây sự chú ý cho mọi người ngay.
La Mễ mất tích, cảnh sát cũng có điều tra nhưng không tìm được manh mối nên đành khóa hồ sơ vụ án. Nhưng điều này không có nghĩa là đã an toàn.
Đây đúng là một việc khó khăn. Làm thế nào để giết một kẻ sống chẳng khác gì một chiếc máy? Không giết được anh ta thì tôi lại không được gặp cô ấy.
Nhưng cuốn băng ấy tôi đã xem hết đâu.
Tôi là người sống biết giữ lời hứa, cô ấy đã nói như vậy rồi thì tôi cần phải giết anh ta để còn được xem tiếp băng.
Tuy vậy, tôi thực sự không biết mình phải giết anh ta như thế nào. Chính vào lúc tôi đang suy nghĩ khổ sở thì một bất ngờ xảy ra. Bình đã bị ô tô đâm chết trên đường về nhà. Kẻ đâm sợ anh ta chưa chết đã lùi xe nghiến qua anh ta mấy lần rồi mới phóng xe bỏ chạy. Nghe chuyện thì thấy đây đúng là kẻ giết người máu lạnh.
Trong giới lái xe thường truyền tai nhau rằng, xảy ra tai nạn không sợ, chỉ cần bỏ ít tiền lót tay là xong. Không sợ đâm chết mà sợ nhất là đâm không chết. Vì thế, nhiều kẻ đã nhẫn tâm đâm cho chết thì thôi. Chuyện ấy không còn là hiếm nữa.
Nhưng dù thế nào thì anh ta cũng chết rồi và nhiệm vụ của tôi xem như chưa hoàn thành, song cũng không bị coi là đã thất bại. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đến cách này, nhưng thầy giáo dạy trong trường lái xe cứ thấy tôi là như nhìn thấy ma, quyết không cho tôi đi thi. Theo lời các thầy, họ muốn sống thêm vài năm nữa nên mong tôi buông tha cho họ.
Do đắm mình trong thế giới ảo đã lâu, tôi chỉ chơi đâm nhau trên ô tô đồ chơi. Trong thế giới đồ chơi, đâm bao nhiêu người, bao nhiêu lần cũng chẳng sao.
Tôi đã mua một đầu máy về nhà. Lúc đi mua tôi phải vật nài ông chủ cửa hàng mãi vì ông nói đã hết hàng. Tôi thì nghĩ ông ta đang cố đẩy giá lên, vì tôi nhớ rõ trong cửa hàng này còn đến mấy đầu máy nữa. Thứ này làm sao mà bán được nhanh như vậy. Lúc đó tôi không còn cách nào khác, đành mua lại chiếc đầu máy ông ấy đang dùng với giá khá cao.
Tôi nhớ rất rõ ánh mắt lạ lùng của ông chủ cửa hàng, ông ta nhìn tôi như nhìn một kẻ điên rồ. Chẳng sao, tôi đã miễn dịch với những thái độ kiểu đó.
Về nhà, tôi mở băng ra xem tiếp, nhưng hóa ra băng đã bị kẹt rồi. Tôi điều chỉnh ra sao cũng không có tác dụng. Tôi tức lắm vì cảm thấy mình bị lừa, chắc chắn là ông ta đã bán cho tôi một cái đầu máy hỏng. Chuông cửa bỗng reo vang.
Tôi chán nản đi ra mở cửa thì thấy một người nhìn khá quen nhưng không nhớ nổi tên:
“Cậu là…”
“Em chuyên đưa hàng…” Cậu ta đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm một hộp bánh pizza.
“Nhưng tôi có gọi đưa hàng đâu?” Tôi nghi ngờ nhìn chiếc hộp ấy, nhớ rõ là mình không gọi hàng.
“Anh là Phương Hiên phải không? Anh làm việc ở tòa soạn… đúng không?” Cậu ta lại hỏi tôi. Không biết tại sao tôi thấy giọng cậu ta nghe căng thẳng lạ, yết hầu của cậu ta cứ lên lên xuống xuống.
“Đúng vậy”
“Thế thì không sai đâu. Anh cầm đi, có người đã trả tiền cho anh rồi.” Cậu ta đưa cho tôi chiếc hộp đựng bánh pizza.
Tôi nhận lấy, miễn phí thì cần gì phải khách sáo. Có thể là đồng nghiệp nào đó không nhìn thấy tôi ở nhà ăn nên gọi giúp tôi thôi. Nhà tôi ở gần tòa soạn, lại sống độc thân nên trưa nào cũng ăn ở nhà ăn tập thể.
Tôi đóng cửa, chưa kịp đưa tiền boa thì cậu ta đã biến mất. Bánh pizza rất ngon, tôi cầm từng miếng lên nhai thật chậm. Tiếc là cuộn băng vẫn không mở được. Tôi quyết định cầm cuốn băng ấy nhờ bạn tôi khắc phục hộ.
Nhưng mặc xong chiếc áo khoác chuẩn bị cầm cuốn băng đi ra mở cửa thì bụng đau dữ dội. Tiếp đến tôi thấy chân tay mình tê dại, run rẩy, không đứng nổi. Đầu đau dữ dội, tôi gục luôn vào then cài của chiếc cửa sắt.
Tôi ôm lấy bụng, hơi thở khó nhọc, cơ thể như đang bị bốc cháy. Tôi nhìn thấy trên bàn tay và cánh tay mình xuất hiện những nốt đỏ chằng chịt.
Tôi biết mạch máu dưới da đã vỡ. Nói một cách chính xác thì tôi đã bị trúng độc.
Do chính miếng bánh pizza? Tại sao? Tại sao cậu ta lại muốn giết tôi?
Đôi mắt bắt đầu nóng rẫy lên, mọi thứ trước mắt cứ nhòa đi. Tôi muốn hét thật to nhưng chỉ phát ra những tiếng khục khục như bị ai chặn họng vậy.
Có phải trước khi chết, La Mễ cũng nghĩ như vậy chăng?
Tôi nhớ rồi, cũng đã có người nhìn thấy cậu đưa hàng này đi cùng với Phó Tự đến khu chung cư. Nhưng đó chỉ là một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp mà?
Tôi sờ sờ vào cuốn băng trong túi áo, bỗng nghĩ đến việc người khác cũng nhận được cuốn băng như thế này giống mình?
La Mễ lúc nào cũng chống lại Phó tổng Lý vì ỷ thế mình tốt nghiệp trường danh tiếng, anh ta lại là Thư ký Chủ tịch thành phố, khiến cho Phó tổng Lý luôn khó xử.
Còn tôi, tôi chỉ là một người bình thường, tuy không hiểu chuyện nhân tình thế thái nhưng tôi không giống họ, tôi gần gũi với Phó Tự hơn. Tôi biết cô ấy đang lén lút quan hệ với Phó tổng Lý. Tuy cô ấy quan hệ với nhiều đàn ông nhưng đâu phải cô ấy tự nguyện làm thế.
Nếu cô ấy dụ dỗ nhiều đàn ông như thế thì còn ai chú ý đến việc cô ấy lén lút quan hệ với Phó tổng Lý ở tòa soạn nữa? Tôi biết chuyện của họ từ lâu rồi, khi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy nhìn Phó tổng Lý lúc mới về tòa soạn.
Phó tổng Lý thường xuyên đến trường của Phó Tự giảng bài hồi cô còn học đại học nên họ đã biết nhau từ trước.
Có lẽ Phó Tự đã sớm sống buông thả, cũng có thể là Phó tổng Lý ngầm chỉ dẫn hoặc ép cô ta làm vậy? Che giấu hành vi của mình, những người phụ nữ tới tòa soạn định làm ầm lên nhưng lại lặng lẽ quay về, những người đàn ông không dám lên tiếng… tất cả đều có bàn tay của Phó tổng Lý.
Chắc hẳn Phó tổng Lý đã để cho cô ấy tự sát. Cô ấy đã từng nói sẽ giết người vì người yêu, đương nhiên là cả chuyện tự sát rồi. Có lẽ La Mễ cũng nhận được cuốn băng này, cũng có thể tên tôi và La Mễ đều có trong cuộn băng ấy.
Thế còn cậu sinh viên kia thì sao?
Tôi nắm lấy cuộn băng, hơi thở ngày càng dồn dập, phổi như bị chèn bởi vật gì đó.
Tôi như nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy nổi lên trong màn hình vi tính, giống như vật gì đó nổi lên khỏi mặt nước. Cô ấy mỉm cười, đôi môi đầy đặn mấp máy:
“Anh có giết người vì người mình yêu không?”