Sau khi đánh giết U Văn báo thù Mộ Dung Thiên cũng bị ngoại thương đầy mình, bị một đầu linh thú tam giai đuổi giết mà không chết đã gọi là may mắn trong may mắn rồi, cho nên với thương tích của Mộ Dung thiên chỉ cần không bị nội thương thì không có gì phải e ngại.
– A… a… a.
Mộ Dung Thiên bộ dáng phờ phạc nằm tựa vào giường đá ôm vết thương rên rỉ, xem ra bộ dạng của hắn có chút đau khổ.
– Cầm lấy.
Tuyết Ngưng mặt vẫn lạnh lùng vứt qua cho Mộ Dung Thiên hai lọ thuốc trị thương, nàng ở một bên nghe Mộ Dung Thiên rên rỉ đã thấy phát điên rồi, giờ mà để hắn kêu thêm mấy tiếng nữa không biết là nàng có nên cầm gậy đập chết hắn không đây. Với lại nàng từ ngày hôm qua cho tới giờ vẫn chưa ăn gì nên cảm thấy rất đói.
– Xử lý nhanh rồi đi tìm thức ăn đi, ta đang rất đói bụng.
Mộ Dung Thiên không nói gì nhưng trong lòng lại đầy bất mãn.
“Ngươi đói ta không đói à”
Hắn cũng nhanh chóng xử lý vết thương của mình rồi sau đó rời khỏi động.
Mộ Dung Thiên cũng không cần quan tâm tới giá trị của hai lọ thuốc trị thương kia, ngươi ta là con nhà giàu mà, chút thuốc thang này có là gì chứ.
Không lâu sau hắn trở về với con U Văn báo hắn đã giết chết kia, thật may là trời vừa mới tối, vẫn chưa có linh thú khác tới ăn xác con U Văn báo này, nếu không đối với Mộ Dung Thiên mà nói hắn lại phải đi tìm mấy con dã thú thì thật là khổ.
Lửa cũng đã nổi lên, thịt trong tay cũng đã chín, Mộ Dung Thiên không còn kiêng dè gì nữa từng ngụm cắn miếng thật to dường như chẳng để ý tới người chủ nhân Tuyết Ngưng bên cạnh.
Hai người họ cứ thế mà im lặng, ai ăn phần người nấy cho đến khi Tuyết Hoa mở miệng.
– Ngươi đi pha cho ta một ấm trà.
– Chủ nhân à, tuy rằng thuộc hạ cũng rất muốn uống trà nhưng người xem, chúng ta ở giữa rừng kiểu này thì lấy đâu ra ấm…
“Bộp”
Chưa đợi Mộ Dung Thiên nói hết câu, Tuyết Ngưng liền vứt cho hắn một cái nhẫn có chút hình thù cổ quái.
– Chủ nhân, ngài muốn ta đi pha trà mà sao ngài lại đưa cho ta chiếc nhẫn này chứ? Lẽ nào là vật đính ước giữa hai chúng ta?
Đến lúc này Tuyết Ngưng thật sự không nhịn được nữa, nàng liền hung hăng tóm lấy Mộ Dung Thiên tát cho hắn vài cái.
– Đồ nhà quê, mắt chó ngươi để đi đâu rồi hả, đây là nhẫn trữ vật mấy ngày trước ta “tùy tiện” có được, hiện giờ mới lấy cho ngươi để ngươi tiện phục vụ cho bản tiểu thư, nếu để người ngoài biết ngay cả một tên nô tài của Huyết Liên tử ta đến cả nhẫn trữ vật còn không có thì chả toàn bộ đều coi thường ta sao.
Tuyết Ngưng bộ dáng như điên ép sát Mộ Dung Thiên vào góc hang động nghiến răng nghiến lợi nói.
– Nhẫn… trữ vật.
Mộ Dung Thiên lúc ở Mộ Dung gia cũng nghe nói tới cái thứ này, nhẫn trữ vật là một loại không gian pháp tắc ẩn chứa trong một chiếc nhẫn, võ giả thông qua nhẫn trữ vật(giới chỉ) để chứa đựng đồ đạc của mình bao gồm cả binh khí, linh dược… mà Mộ Dung Thiên cũng không ngờ rằng hắn lại được Tuyết Ngưng cho hẳn một cái, ngay cả Mộ Dung gia cũng chỉ có một cái của lão gia chủ thôi nha.
Cách sử dụng giới chỉ cũng rất đơn giản: Lấy máy mình để nhận chủ, sau đó thả tinh thần lực vào trong nhẫn là có thể thấy hết những thứ bên trong.
Mộ Dung Thiên thả tinh thần lực vào trong nhẫn, nhưng kết quả lại làm hắn ỉu xìu. Vốn Mộ Dung Thiên tưởng rằng sẽ có thần binh lợi khí hay công pháp nghịch thiên gì nhưng bên trong lại toàn là chảo nồi ấm chén… và một cái mặt nạ có chút cổ quái.
– Tưởng vơ được nắm vàng, hoá ra lại là một đống sắt vụn(nói hơi quá)
…
Không lâu sau mùi trà thơm bay khắp trong hang động, tuy rằng trà đạo của Mộ Dung Thiên không quá cao siêu gì nhưng vẫn gọi là tàm tạm.
Mùi hương bay bổng trong hang làm cho con người ta thưởng thức ngay cái thứ tỏa ra hương thơm kia, Mộ Dung đưa chén trà ra cho Tuyết Ngưng rồi cũng tự mình rút ra một điếu thuốc(Thuốc vẫn còn mà). Hắn nhả ra từng đám khói trắng dày đặc bên ánh lửa hồng, đối với một ngày mệt mỏi như hôm nay thì một điếu thuốc xem như gạt bỏ đi hết những mệt mỏi ấy.
15 phút sau.
– Tiểu Thiên lại đây.
Một giọng nói tràn ngập sự kiều diễm và ướt át đang mời gọi Mộ Dung Thiên từ phía sau.
Mộ Dung Thiên cũng tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Tuyết Ngưng, nếu không phải ở đây chỉ có hai người thì hắn đã cho rằng có người khác gọi hắn rồi.
– Chủ nhân cho gọi ta?
Tuy nghi hoặc thì nghi hoặc Mộ Dung Thiên vẫn tới bên người Tuyết Ngưng khom lưng hành lễ nói.
– Ta cảm thấy thân thể không được thoải mái… ừm… ngươi đi lấy một chậu nước về đây rửa chân cho ta.
Tuyết Ngưng nói với giọng điệu nũng nịu, dường như không mang một chút phong thái lạnh lùng trước đây.
– Hả? Ngài… ngài… chủ nhân ngài đừng dọa ta sợ nha.
Trong lòng Mộ Dung Thiên “Vì được sủng ái mà trong lòng sinh ra sợ sệt”, ai mà biết cái nữ nhân điên trước mặt này muốn dở trò gì với hắn chứ.
Hắn cong muốn nói thêm nhưng thây có cái gì đó sai sai. Bộ dạng của Tuyết Ngưng hiện giờ không còn mang vẻ lạnh lùng đằng đằng sát khí như lúc trước nữa mà là một khuôn mặt đỏ hồng mang theo vài phần e thẹn của tiểu thư khuê các, đôi con ngươi nàng cũng không còn đỏ như trước nữa mà hơi thở cubgx mang theo vài phần gấp gáp, nóng bỏng hơn.
– Vậy chủ nhân đợi tí, ta đi lấy nước.
Mộ Dung Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều liền mang cái chậu trong giới chỉ ra chạy đi lấy nước.
…
– Chủ nhân à, đây là nước trong hang động này, nước rất mát đó, ngài cứ ở đây nghỉ ngơi a, có việc gì thì gọi ta.
Mộ Dung Thiên cũng không muốn dây dưa với nữ nhân này nữa liền uống vội”chén trà”, thân hình mau chóng bước nhanh đi.
– Ai nói là cho ngươi đi.
Bỗng nhiên Tuyết Ngưng nhàn nhạt gọi lại làm cả người Mộ Dung Thiên Cứng đờ.
– Hôm nay ta rất mệt, cả người đã không còn chút khí lực nào, ngươi mau lại đây rửa chân cho ta đi.
– Chủ nhân, người ta thường nói”nam nữ thụ thụ bất thân”ngài xem có phải…
– Hừ, ngươi trong đầu đã có linh hồn ấn kí của ta, nếu ngươi có ý nghĩ nào bất thường thì ta cũng sẽ không ngại làm đầu ngươi nổ tung.
Tuyết Ngưng nói rồi làm một động tác bóp bàn tay, cùng lúc đó Mộ Dung Thiên cảm thấy đầu mình như bị ai đó xé ra, lúc này hắn mới tin nữ nhân này không nói đùa liền làn bộ dạng ngoan ngoãn tiến về phía giường đá nơi nàng đang ngồi.
Khoảng cách hai người ngày càng gần nhau hơn, bầu không khí cũng có chút thấp thoáng xấu hổ.
Hai bàn tay của Mộ Dung Thiên chậm rãi cởi đôi giày đế cao của Tuyết Ngưng ra làm để lộ đôi bàn chân thon dài xinh xinh trắng như tuyết. Khi bàn tay của Mộ Dung Thiên cầm vào đôi chân Tuyết Ngưng thì nàng cảm thấy run run, đôi bàn chân của mình 28 năm nay chưa từng để ai chạm vào mà nay lại bị một nam tử mới thân phận người hầu của nàng thì bảo sao nàng tâm trạng không phải phức tạp chứ.
Mộ Dung Thiên hai tay khẽ vuốt ve đôi bàn chân của Tuyết Ngưng trong chậu nước, khẽ bóp nhẹ các huyệt đạo ở chân khiến nàng trở nên dễ chịu hơn.
– Đúng rồi, ở chỗ đó… A… xoa lên cao một tí.
Bên này Tuyết Ngưng mặt đã đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu rồi, Tuyết Ngưng dường như rất lạ, chỉ thấy nàng không ngừng thở dốc, hơi thở của nàng phả ra tới tận mặt Mộ Dung Thiên nóng bỏng, đôi con ngươi tràn đầy mị nhãn chứ không phải vẻ điên cuồng như trước.
– Chủ nhân, ngài không được khỏe sao?
Mộ Dung Thiên cảm thấy Tuyết Ngưng như ‘bị ốm’ liền đứng dậy hỏi, trong lúc vô tình hơi thở của hai người phả vào mặt đối phương.
Tuyết Ngưng từ này giờ đã cảm thấy trong người khó chịu rồi, nay lại bị khí tức của Mộ Dung Thiên phả vào người nhất thời làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy. 😈
– Hừ… hừ… Tiểu Thiên, ta muốn.
Đến lúc này nàng không kiềm chế được bản thân mình nữa, hai tay liền hướng xuống thắt lưng. ‘Roẹt’ một tiếng, chiếc quần lụa đã bị Tuyết Ngưng xé làm nhiều mảnh để lộ ra cặp chân thon dài cùng chiếc khố nhỏ xinh xinh màu đen và cặp mông vểnh cao gợi dục.
Mộ Dung Thiên thấy một cảnh kiều diễm này không khỏi nuốt nước bọt ực một cái, trong con mắt toát ra một tia lửa nóng, ngay cả tiểu huynh đệ ở phía dưới cũng bắt đầu dựng đứng lên.
Nhưng hắn không phải loại cứ thấy gái là bu vào, hắn đường đường là một chính nhân quân tử(anh em hiểu hông). Cứ cho là hắn thèm thì cubgx không đến nỗi dại dì mà động tới cái nữ nhân điên này đi.
Bỗng nhiên Mộ Dung Thiên mới ý thức được ấn trà mà nãy hai uống dở, chả nhẽ bình trà này là xuân dược sao? Hắn thì chỉ uống một chén nhưng mà cái nữ nhân đó thì sao, nó đã uống nửa bình rồi, là nửa bình đó.
– Tiểu Thiên, ta rất nóng, rất khó chịu, lại đây với ta.
Tuyết Ngưng liếm liếm môi ra vẻ mời gọi Mộ Dung Thiên.
Trong khi Mộ Dung Thiên đang không biết phải làm thế nào thì lại nghe tiếng mời gọi của Tuyết Ngưng, cùng lúc đó đầu lại truyền đến cơn đau nhức. Rốt cuộc hắn phải biết làm thế nào rồi.
Mộ Dung Thiên rướn người qua hôn phớt lên đôi môi anh đào của nàng rồi khẽ thổi một hơi nóng qua vành tai của nàng thì thào nói.
– Chủ nhân à, vậy không tốt lắm đâu.
Nói rồi bàn tay hắn đang xoa nắn tại cặp mông của nàng bỗng nhiên rời khỏi.
Tuyết Ngưng đang hưởng thụ cảm giác thoải mái đó bỗng nhiên bị ngắt quãng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, nàng liền vòng cánh tay qua cổ Mộ Dung Thiên dùng đôi mắt đáng thương mọng nước nhìn hắn.
Mộ Dung Thiên còn đang định đùa nghịch Tuyết Ngưng một hồi nhưng lại phát hiện đang đã bị dục vọng che mờ đi lý trí rồi. Giờ đây hắn trong mắt nàng chẳng khác gì là một con cừu non tùy ý để con sói đói khác nhe nàng lấn chiếm.
“Không được, nếu như quan hệ với nữ nhân này thì chỉ có nước chết. Giàu trước khổ sau thế mới đau lòng mà”
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một hồi, cũng do dự một chút rồi cởi bỏ chiếc tiểu khố của nàng, đầu hướng giữa hai chân nàng mà lấn tới.
Tuyết Ngưng được Mộ Dung Thiên “chăm sóc” nhất thời không kìm được tiếng rên rỉ, lại có cả tác dụng của xuân dược nên hai chân nàng theo bản năng kẹp chặt đầu của Mộ Dung Thiên lại giống như việc không cho hắn rời đi.
Mộ Dung Thiên cảm nhận được mùi hương cơ thể nàng với sự ẩm ướt ở chỗ đỗ khiến hắn hưng lên, mùi hương nồng nồng với cái vị mặn mặn đó càng khiến cái lưỡi của hắn ở trong đó tung hoành hoạt động hết công suất.
Tuyết Ngưng với việc kích thích của Mộ Dung Thiên khiến nàng càng ngày càng rên rỉ to hơn, khuôn mặt nàng cười cười giống như đang dc tjoar mãn.
– Tiểu Thiên, nhanh… nhanh một chút… ta sắp không chịu được rồi… A.
Cùng lúc đó hạ thân của nàng không ngừng co giật, một dòng nước ấm phun thẳng vào mặt của Mộ Dung Thiên khiến xung quanh mặt hắn dính đầy chất xấu hổ của nàng lưu lại.
– Thoải mái không?