“Thông báo với tất cả các hành khách, máy bay của chúng ta hiện tại đang đi vào trong khu vực có bão, máy bay sẽ bị rung lắc mọi người hãy chú ý thắt dây ăn toàn chúng tôi sẽ cố gắng ra khỏi vùng bão xin các hành khách chớ lo lắng”
Tiếng của cơ trưởng vang lên trong máy bay nhất thời làm tất cả mọi người xôn xao một hồi, ai mà biết hôm nay bão bất chợt đổ bộ vào chứ.
– Aiz, chán thật.
Tiếng của một thanh niên 21 tuổi vang lên. Hắn tên là Triệu Tử Phong hiện nay đang làm ông chủ nhỏ của một tiệm bánh, vốn đang trên đường đi tới USA mà máy bay lại đi vào vùng đang có bão khiến hắn bực mình không thôi.
Lấy ra cây đàn ghita vuốt ve một hồi đôi mắt hắn lại hiện ra biết bao nỗi buồn. 3 năm trước em đã tặng mình cây đàn này, 3 năm sau đàn còn mà người đã đi rồi.
Nghĩ đến căn bệnh ung thư quái ác đã cướp đi mạng sống của nàng, hắn không khỏi hốc mắt đỏ tươi.
– Sao mình lại khóc chứ? Không phải mình đã hứa với Rin là sau khi em đi phải mạnh mẽ lên sao.
“Ầm ầm ầm ầm” chiếc máy bay đột nhiên rung rắc mạnh mẽ, bên trong buồng lái không ngừng phát ra tiếng kêu píp píp của bàn điều khiển chứng tỏ hệ thống đã bị vô hiệu hoá.
– Lão Trung người nhìn xem đó là cái gì.
Người phi công hoảng sợ nhìn về phía trước nói với cơ trưởng của máy bay này. Người cơ trường hiển nhiên cũng bị một màn này dọa sợ rồi.
– What cái đéo gì vậy?
Chỉ thấy phía trước là một cái vòng xoáy màu đen không ngừng hút tất cả mọi thứ vào trong, nếu nói là hố đen cũng không có gì sai, bao quanh nó là từng đạo điện mang màu tím không ngừng chuyển động như linh xa cùng với màu đen kịt bên trong kia khiến tất cả mọi người trong máy bay hoảng sợ dựng cả tóc gáy.
Cả máy bay tất nhiên hỗn loạn một trận rồi. Triệu Tử Phong tất nhiên cũng bị kinh động một hồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một dị tượng như vậy, đây cũng không phải là phim điện ảnh đi.
Máy bay càng ngày càng rung lắc dữ dội hơn, hành khách bên trong cũng không ngừng la hét, chiếc máy bay ngày càng bị hút tới gần lỗ đen kia.
– Máy bay MH378 chúng tôi đang gặp sự cố trên trung tâm vùng bão, xin trụ sở chỉ thị cho chúng tôi để chúng tôi thoát ra khỏi sự cố này.
Tên phi công đã cố gắng liên lạc rất nhiều lần với trụ sở sân bay Nội Bài nhưng đắp lại hắn chỉ có tiếng kêu ‘xè xè’ trên radio.
– Hết rồi, hết thật rồi. Lão Trung chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy mà chết trong hoàn cảnh này sao.
Người gọi là lão Trung kia thở dài đáp lại, trong đôi mắt hiện rõ nét tuyệt vọng và khổ đau.
– Lão nhìn à, bây giờ chúng ta biết làm sao đây, có lẽ số phận đã sắp đặt như vậy rồi. Nhưng dù sao cứ như vậy mà chết đi tôi không quan tâm, dù sao… dù sao tôi còn có đứa con vừa mới sinh, tôi còn chưa được.
Nhìn thấy mặt đứa trẻ nữa, còn vợ tôi nữa nếu bà ấy biết tin tôi chết thì sẽ khổ tâm như thế nào.
Nói đến đây nước mắt hắn đã chảy dài ra gò má. Người phi công kia cũng sững sờ một chút trong đầu hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ vì tình yêu đã chờ đợi mình trong suốt 8 năm qua.
“Rắc rắc. Ầm”một tiếng chiếc máy bay bỗng nhiên bị xé làm ba, tất cả đều bị hút vào trong lỗ đen kia. Triệu Tử Phong cũng đồng dạng bị hút vào tay hắn vẫn nắm chặt cây đàn và cái Vali hành lý kia, đến khi cảm nhận được một cỗ năng lượng muốn xé tung người thì hắn mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại miệng nở nụ cười nhẹ nhàng nói.
– Rin à, cuối cùng anh cũng đến được với em rồi.
Sau đó hắn mới mất đi ý thức nằm trôi nổi trong lỗ đen kia, nhất thời có vô số hạt bụi màu đen tím yêu dị ôn hoà bao bọc lấy hắn mang hắn đi thật xa.
Ở một nơi nào đó, trên một dải đất trống bằng phẳng khoảng chừng có một trăm người tụ tập ở đó đang.
Nhìn chằm chằm vào lỗ đen không xa miệng Không ngừng bàn tán, chỉ thấy trang phục(… ừm… gọi là y phục cũng được)này mang theo phong cách cổ xưa, người nào người đấy đều tản ra từng luồng linh lực mang theo nhiều màu sắc và mang theo những vũ khí khác nhau, có mấy người còn trực tiếp lăng không. Những cảnh như thế này chỉ có trên phim mới có nha nhưng đây không phải là phim nha, đây hiển nhiên đã là một thế giới khác rồi.
Giờ phút này mọi người Đang Không ngừng bàn tán xem trong hố đen rốt cuộc có cái gì, họ đã chờ ở đây ba giờ đồng hồ rồi.
– Mộ Dung gia chủ ngài đoán xem có thể trong lỗ đen kia có thể nào là đang tồn tại một bảo vật tuyệt thế nào không.
– Hắc trưởng lão, theo như ta thấy nó giống như là một cơn bão năng lượng rồi tạo ra một lỗ hổng không gian thì hơn.
– Tại sao ngài lại nói như vậy?
Bên kia người gọi là Hắc trưởng lão kia cũng hiếu kỳ hỏi.
– Haha chỉ là linh cảm của ta thôi, hồi còn tuổi trẻ khí thịnh ta cũng đã đọc qua nhiều loại sách nói về thời trung cổ, theo ta thấy cái lỗ đen này tám phần giống với những gì ghi trên đó.
Mộ Dung gia chủ vừa dứt lời trong lỗ đen kia lập tức phát sinh dị động. Một đạo năng lượng mạnh mẽ phóng thích ra đẩy lùi những người xung quanh đó ra hơn 10m cùng lúc đó một bóng người bay ra cùng với một chiếc đàn và một cái Vali.
Những người ở đó sau khi lại gần quan sát một hồi không khỏi tinh thần trầm xuống hừ lạnh nói.
– Hừ, không ngờ chỉ là một tên tiểu tử bình thường, làm lão tử tưởng rằng bảo vật xuất thế.
– Trực tiếp giết một kiếm là xong đi.
– Tưởng thế nào lại là một tên tiểu bạch kiểm.
– Vứt vứt vứt.
Một lão già định một kiếm kết liễu người thanh niên đang nằm bất tỉnh này thì lão già Mộ Dung kia khoát tay ngăn cản.
– Các vị bằng hữu chậm đã, ta đối với tiểu tử này có chút hiếu kỳ mọi người có thể nể mặt lão phu này tha cho hắn một mạng được không?
– Ừm… nếu đã như vậy cứ theo ý của Mộ Dung gia chủ đi.
– Ta thấy tên tiểu tử này chả có gì đặc biệt, cứ như vậy theo ts ngài đi.
– Đa tạ các vị, nếu sau này có thời gian rảnh rỗi thì Không ngại đến Mộ Dung gia ta chơi.
– Ha hả, nhất định nhất định vậy Không làm phiền gia chủ nữa chúng ta xin cáo từ.
– Cáo từ.
– Cáo từ.
Đợi cho mọi người đi hết lão gia chủ mới phân phó cho thị vệ mang người này Không ai khác là Triệu Tử Phong về, đối với tiểu tử này lão cảm thấy hiếu kỳ.