Tiếng nhạc du dương của bản nhạc Hoang của Trịnh Ngư phát lên , lúc này Lê Hưng đang ngồi trên giường ngắm phong cảnh buổi chiều tà của sài gòn , cảnh sắc đô thị thật đẹp làm sao , cậu năm nay 18 tuổi , là một phú nhị đại chính hiệu , và cũng là một học sinh học lực khá , từ khi sinh ra cậu chính là một thiên tài , cậu cũng là một con người rất khiêm tốn , cho nên trong trường không một ai biết thân thế cậu và thiên bẩm của cậu , tuy tài năng và gia cảnh cậu vượt trội nhưng cũng không thể che đi khuyết điểm là một con mắt của cậu không thể nhìn được , đây là bệnh bẩm sinh của cậu dù cho có bao nhiêu danh y cũng không ai trị được bệnh này , trong lớp cậu có thương thầm một cô gái , cô nàng tên Kim Hoan , là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng , cậu từng tỏ tình với cô ấy nhưng bị nàng từ chối , không nản chí cậu vẫn mặt dày mỗi ngày trêu chọc nàng để nàng để ý , nhưng có vẻ vẫn chưa tác dụng , cậu cũng khó hiểu , tại sao nàng ấy lại lạnh nhạt với mình như vậy , thật ra là cậu không rõ lý do thật sự của nàng ta thôi , nếu cậu biết được lý do thật sự , nàng ta chỉ sợ cậu sẽ rất sốc , trong lớp cậu cũng có một thằng bạn chí cốt tên Thiên Quân , thằng này học rất giỏi chỉ có điều là nó không biết điều , nó là thành phần quậy phá nhất trường , cũng là ác mộng của giáo viên , tuy là nó quậy nhưng nó rất nghĩa khí , hễ thấy ai bị bắt nạt là nó đem kẻ bắt nạt xử rất nặng , với lại nó cũng rất lập dị , người khác nhìn nó rất khó ưa nhưng cậu lại nhìn ra một cái gì đó rất trưởng thành và rất bí ẩn trong con người nó
Hôm nay vẫn như mỗi ngày , tiếng trống tan trường vừa dứt là cậu xách cặp về nhà , như mỗi thói quen , cậu rủ thằng quân đi về nhà mình chơi game , trong tất cả đám bạn của cậu chỉ có mỗi thằng này là biết rõ gia cảnh của cậu , trời hôm nay rất mát , từng cơn gió nhẹ lướt qua từng tán lá , không khí lại vô cùng dễ chịu , thì đột ngột một trận mưa giáng xuống , từng hạt mưa nặng rơi xuống phiến lá , cơn gió mạnh mẽ lay động từng cành cây , âm thanh chớp động vang vọng khắp mọi nơi , vì đem theo áo mưa mà cậu và thằng quân không bị ướt mưa , mà cũng rõ lạ , không biết sao thằng quân đoán trời hôm nay sẽ mưa được hay vậy , cả hai đứa đang đi thì thằng quân nó nói đòi ăn kfc , thế là cả hai vào tiệm vừa ăn vừa ngắm mưa luôn , ăn được khoảng 30 phút thì mưa tạnh dần , cả hai lại ra khỏi quán và đạp xe trở về , trên đường , cậu đột nhiên phát hiện thấy kim hoan đang đứng ở phía trước mặt , hình như xe của cô bị hư , cậu và quân xuống xe , kim hoan thấy cậu thì rất vui mừng , nhưng cô không thể hiện ra , cậu đang tính đi tới trước thì một con xe mất lái tông thẳng vào cậu và thằng quân .
Cậu chầm chậm mở mắt , cảm thấy cả cơ thể đều đau nhức vô cùng , cậu dùng bàn tay để dụi dụi mắt thì có một cảm giác lạ , hình như đây đâu phải là tay của cậu đâu , cậu mở to con mắt ra thì thấy tay mình thật nhỏ bé và trắng trẻo , cậu điên cuồng xuống giường tìm cái gương để soi thì ôi má ơi , trước mắt cậu là một cô bé 9 tuổi , thật kỳ ảo , cậu nhớ hình như mình bị xe tông sao bản thân lại bị biến thành cái bộ dạng này , cậu sợ hãi quỳ xuống đất , tiếng cửa mở , cậu bất giác quay đầu về phía cửa thì thấy một hình dáng quen thuộc , đó là kim hoan , chính xác là kim hoan , hình như có gì đó rất khác , kim hoan sao lại là nam nhân ! .