Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Gia đình tôi sống trong một khu kinh doanh phồn hoa nhộn nhịp, nằm ở trung tâm thành phố, được bao quanh bởi các hộ kinh doanh, nhưng dọc con phố nơi chúng tôi ở lại có rất nhiều tòa nhà cũ. Nghe nói có nhà đầu tư đã để mắt đến nơi này từ lâu nhưng không dám phá bỏ vì giá đất quá đắt đỏ, nên mới kéo dài như vậy, khiến cửa hàng nhỏ của chúng tôi có cơ hội thở phào.
Trong những năm đầu khai trương, hầu hết khách quen là những người hàng xóm gần đó, nhưng những năm gần đây, việc kinh doanh có phần phát đạt hơn, con phố cổ ban đầu đã trở thành một trung tâm mua sắm và giải trí sầm uất, nhiều người từ nơi khác chuyển đến, nhưng hàng xóm lại ít đi.
Trước cửa nhà chúng tôi là cả một con đường rộng rãi, hai bên đường có nhiều tụ điểm giải trí về đêm sang chảnh, nào là quán bar, quán hát karaoke, quán nhậu, v.v.. Những thanh niên sành điệu ở thành phố này rất thích đến đây vui chơi đốt tiền.
Vì vậy, cửa hàng của chúng tôi những năm vừa rồi kinh doanh khấm khá theo. Những cậu ấm cô chiêu sau khi nhảy nhót tiệc tùng tưng bừng sẽ chọn đến chỗ chúng tôi giãn gân cốt, đây là lựa chọn thư giãn đầu tiên mà họ nghĩ tới.
Vào đúng ngày 21/12/2012, nhiều quán bar, câu lạc bộ giải trí,… gần đó đã tổ chức tiệc lớn với chủ đề “Party tận thế” vô cùng sôi động, đây cũng là cơ hội để cho những nam thanh nữ tú không quen biết làm quen với nhau. Họ không cần biết sau buổi hôm đó có tận thế thật hay không, họ chỉ muốn vui hết mình để sau này không phải hối hận.
Cũng chính đêm đó, như một định mệnh, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Đêm đó vào khoảng ba giờ sáng, bố mẹ tôi và tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhanh và thô bạo, xem chừng người bên ngoài đang rất gấp gáp. Tôi nghĩ bên ngoài hẳn là một người nào đó say rượu chạy lung tung ngứa tay chân gõ bừa, bèn tính mở cửa ra ngoài mắng cho một trận, nhưng vừa mở cửa liền nhìn thấy đèn hụ xanh đỏ, tôi mới nhận ra đối phương là cảnh sát.
Tôi đang thắc mắc tại sao cảnh sát lại đến nhà tôi vào giờ này, dù sao nhà chúng tôi cũng là nơi kinh doanh dành cho người mù có từ lâu đời, chúng tôi cũng tuân thủ pháp luật cũng như đóng thuế đầy đủ không thiếu năm nào. Một viên cảnh sát nhìn ra sự nghi vấn trong mắt tôi bèn bước lên trước chào hỏi rồi giới thiệu:
- Xin chào đồng chí, tôi xin lỗi đã làm phiền cậu và gia đình vào đêm khuya như này. Chúng tôi là cảnh sát đang xử lý một vụ án, cho nên rất cần sự hợp tác của cậu. Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?
Gia đình tôi đều là dân lành, tuy có chút bất bình với việc nửa đêm đang ngủ ngon bị gõ cửa gọi dậy, nhưng hợp tác với cảnh sát cũng là nghĩa vụ của công dân nên tôi xoay ngang người để cảnh sát vào nhà, nghĩ rằng có thể chỉ là một cuộc điều tra và hỏi vài câu đơn giản.
Theo sau viên cảnh sát vào nhà là một người đàn ông khác mặc áo khoác da, quấn khăn quàng cổ, trông rất lạnh lùng.
Sau khi vào nhà đóng cửa lại, tôi bật đèn muốn mời hai người ngồi xuống, nhưng viên cảnh sát nói không cần, thay vào đó anh ta đưa cho tôi một tấm ảnh và đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi:
- Xin hỏi cậu có ấn tượng gì về người đàn ông trong ảnh này không?
Tôi quan sát kỹ hơn liền thấy trong bức ảnh là một xác chết.
Đây giống như một bức ảnh chụp chính diện, đằng sau là mặt đất đọng nước, trong ảnh là một người đàn ông trung niên, mũi bị bầm tím và mặt thì sưng tấy, khóe mắt có một vết bầm tím lớn, nhìn có vẻ đang nhắm mắt nhưng hai mí mắt vẫn chưa hoàn toàn khép lại, mơ hồ có thể nhìn thấy tròng mắt đen láy bên trong.
Chỗ mi trong của cả hai mắt rỉ ra một ít máu, nhưng đã khô lại thành màu đen.
Toàn bộ sống mũi bị vẹo, trông giống như một vết thương rõ ràng do dụng cụ cùn gây ra.
Điều kỳ lạ nhất là miệng của người đàn ông bị méo từ phía trên bên phải xuống phía dưới bên trái, giống như người bị liệt mặt nên miệng của anh ta cũng méo theo.
Nhưng xét từ phần xương lộ ra ngoài da trên má trái của người đàn ông, nguyên nhân khiến miệng anh ta bị vẹo cũng có thể là do hàm dưới đã bị gãy.
Điều này thực ra cũng chẳng có gì đáng nói, điều kỳ lạ là đôi môi của người đàn ông này không hiểu sao lại được tô một lớp son đỏ.
Trên trán bên phải của người đàn ông có một vết thương dạng dọc, dường như bị thứ gì đó giống như lưỡi dao đâm vào hộp sọ, vết thương nơi đó để lại một vết sẹo máu.
Không khó nhận ra, nếu như chỉ mới trước đó xuất hiện những vết sẹo này trên người, vậy thì vết thương trên trán hẳn là chí mạng.
Bức ảnh này được chụp khi bật đèn flash.
Cho nên nhìn qua vết máu và bùn trên bề mặt xác chết, cùng với vết nước trên mặt đất phía sau, xuất hiện một bóng mờ mờ dưới ánh đèn flash, điều này đã tăng thêm một chút rùng rợn cho bức ảnh vốn đã kỳ lạ ấy.
Những gì nhìn thấy trong bức ảnh đột ngột khiến tôi sợ hãi, cơ thể tôi bắt đầu tỏ ra phản kháng một cách rất bản năng.
Tôi sợ người chết, và cái tôi sợ hơn chính là cái kiểu tĩnh lặng không nhúc nhích.
Cảnh sát nói với tôi rằng thi thể được người qua đường nhìn thấy trong rãnh nước ở con đường phía sau khu dân cư cũ của chúng tôi vài giờ trước, sau khi nhận được thông tin, cảnh sát nhanh chóng bắt tay vào cuộc điều tra. Bức ảnh họ cho tôi xem chỉ là một tấm hình chụp.
Trên thực tế, hình dạng của xác chết khi đó còn kỳ lạ hơn, hai tay của người chết chắp vào nhau, nhưng hai chân lại bắt chéo như kéo, nếu chẳng may trượt chân ngã xuống, tuyệt đối không thể có tư thế như vậy.
- Mà lại người quá cố đã đi bộ từ đây đến nơi xảy ra sự cố, vì vậy tôi đến để hỏi cậu có ấn tượng gì về nạn nhân này không.
Viên cảnh sát tiếp tục hỏi.
Tôi cũng không muốn nhìn thêm nên trả lời luôn rằng không có ấn tượng gì cả.
Nhưng tôi cũng biết, nếu đối phương đã có ý tìm đến tôi, nhất định sẽ không phải vô cớ. Quả nhiên, lúc này người đàn ông mặc đồ da bắt đầu lên tiếng:
- Cậu trai, cậu nhìn kỹ đi, trước khi tới đây chúng tôi cũng đã kiểm tra video giám sát rồi, và dựa vào thời gian tử vong của người chết, có thể suy đoán rằng hắn đã đến nhà của cậu khoảng 2-3 giờ trước khi tử vong.
Sau khi nghe anh ta nói vậy, tôi nhận thấy trong bức ảnh của người quá cố, có hai cục u nổi lên dưới đường chân tóc ở hai bên trán, trông giống như hai cái sừng tròn.
Và trên một trong hai cái sừng đó, có thể nhìn thấy một nốt ruồi sẫm màu nằm giữa các vết máu. Sau đó tôi nhớ ra người này đã đến đây hôm nay, anh ta ở lại cửa hàng của chúng tôi khoảng một tiếng rưỡi và có uống một ít rượu, nửa đầu anh ta nói rất nhiều, đại khái đều là lảm nhảm những chuyện vô bổ, nửa sau thì ngủ thiếp đi.
Tôi đã kể lại điều này với người đàn ông mặc đồ da và viên cảnh sát, người đàn ông mặc đồ da tiếp tục hỏi:
- Có điều gì đặc biệt hay sự kiện nào bất thường xảy ra với người chết khi anh ta ở đây không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời là không có gì đặc biệt. Người này không phải là khách hàng thường xuyên, hôm nay là lần đầu tiên anh ta đến cửa hàng của chúng tôi. Đi cùng với anh ta là một người phụ nữ trẻ. Sau đó, người phụ nữ này mát xa xong đã rời đi trước, tôi thấy người đàn ông ngủ say, nên không muốn đánh thức khách, anh ta ngủ một lúc rồi mới thức dậy và rời đi.
Người đàn ông mặc áo khoác da cho biết, trên thi thể nạn nhân không có nhiều điểm nghi vấn, trong ví chỉ có một hóa đơn mua sắm bằng thẻ tín dụng, họ đã dựa vào thông tin số thẻ và đối chiếu kiểm tra nhiều lần mới tìm được chủ nhân của nó, sau đó tìm được số điện thoại của người này. Phát hiện khi đó anh ta ở cửa hàng của cậu vào buổi tối, có nhận một cuộc gọi dài hơn bảy phút, nhưng cuộc gọi là một số trống và không thể tìm ra đầu dây người gọi là ai.
- Điều này có nghĩa là bên kia có thể không muốn số điện thoại và vị trí của họ bị lộ ra ngoài, và sau khi vụ việc xảy ra không lâu, người bị hại đã bị giết. Hai người này dường như không liên quan lại được kết nối với nhau rất có chủ đích, chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng người đã gọi điện thoại vào lúc đó có thể là nghi phạm.