Ngay từ đầu Minh Vi cũng chưa có biện pháp gì, nhưng sau khi đi tới vườn rau nhà trồng, nhìn thấy những hàng rau xanh mướt, non tươi, đầu óc như được mở ra chốt mở, ý tưởng không ngừng tuôn trào ra bên ngoài.
Lý Xuân Hoa trồng rau rất khéo, không có thuốc trừ sâu, không có phân hóa học nhưng rau vẫn tươi tốt vô cùng.
Chủ ý của Minh Vi tự nhiên là nhắm vào đám rau xà lách do Lý Xuân Hoa trồng trong vườn.
Cô cũng chẳng phải cô gái yếu đuối, vì kiếm tiền cho dù là đi chợ bán rau bán thức ăn cô cũng nguyện ý.
Rau bán ở chợ huyện thường bán với giá 5 phân tiền một cân, có chút rau còn héo cũng không tươi non.
Mà rau nhà trồng tươi ngon, mới hái, thể nào cũng phải bán được 1xu một cân chứ nhỉ?
Minh Vi ở trong lòng làm tính toán cẩn thận, nhưng đi bày quán bán rau thì dễ, nhưng để Lý Xuân Hoa nhả ra đồng ý cho bán chỗ rau trong vườn mới là khó.
Nghĩ trước nghĩ sau, Minh Vi đi tới kết luận, Lý Xuân Hoa khằng định là không đồng ý, bà ấy coi trọng đám rau trong vườn này ngang ngửa với việc bà ấy để ý Hạ Tri Nhai, vì thế, Minh Vi dứt khoát tiền trảm hậu tấu, thừa dịp Lý Xuân Hoa và Hạ Đại Cường đi làm ở công trường chưa về, cầm cái sọt, nhổ hai mươi ba mươi gốc rau, trực tiếp đi ra chợ ở trấn trên để bán.
Sau khi đi vào trong chợ, Minh Vi liền ngồi xổm ở một góc trống, bày rau ra ngoài, lại lấy nước vẩy vẩy, để lá rau dính nước, thoạt nhìn non non, mới mẻ.
Này không, Minh Vi mới bày quán không bao lâu, lập tức liền có một bác gái đi qua hỏi giá, mặc chiếc áo khoác may từ vải sợi tổng hợp, điều kiện hẳn là không tồi.
“Cô gái, rau này bán sao nha?”
Minh Vi thấy có khách, lập tức nở nụ cười, cầm một gốc rau đưa tới trước mặt bác gái, “Thẩm nhi, rau này cháu bán 1 xu một cân, thẩm xem xem, đây đều là vừa mới nhổ từ trong vườn mang ra, còn bùn đây nè, rau mới mẻ tươi ngon cực kỳ.”
“Một xu ? Đắt vậy? Quầy bán hàng đều là 5 phân tiền, có chỗ còn bán 3 phân tiền kia kìa.” Bác gái nghe thấy giá tiền cũng bị dọa không nhẹ, mỗi ngày bà đều ra tới mua đồ ăn, cũng chưa gặp phải loại rau nào bán đắt như vậy đâu.
Minh Vi cũng không hoảng hốt, đâu vào đấy mà giải thích, “Thẩm nhi, rau xà lách này của cháu là vừa mới nhổ lên, mới mẻ cực kỳ. Bên trong quầy hàng rau xanh đều là để qua đêm, cũng có loại là được máy kéo vận chuyển lại đây, giá bán sỉ đều là 1 đồng 10 cân, nhưng thẩm thử vào xem thử, có rau nào tươi ngon được như rau nhà cháu hay không? Không tin thẩm lật thử, chỗ rau này của cháu đều là còn tươi non xanh nè.”
Bác gái đó cũng là người nhanh nhẹn, nhận mớ rau xà lách nhìn vài lần, phát hiện lời Minh Vi nói đều là thật, liền cũng không mặc cả giá cả, “lấy cho thẩm hai gốc, nếu ăn ngon ngày khác sẽ còn tới mua cho cháu.”
“Đây đây, thẩm nhi thẩm đợi một lát, để cháu cân cho thẩm.”
Đây là cơ hội gom khách quen.
Minh Vi chọn lấy hai gốc to nhất, quay đầu lại lại ngẩn người, căn bản cô không có cân, này phải làm sao!
Cũng may ông cụ bán cà chua bên cạnh tâm địa tốt, trực tiếp đem cân đưa qua, loại cân kiểu cũ có quả cân nhỏ trên cán cân, Minh Vi không biết dùng, cuối cùng vẫn là nhờ ông cụ bán cà chua hỗ trợ, mới cân được hai gốc rau xà lách, vừa vặn bốn cân, 4 xu.
Bác gái cất xong rau xà lách, lấy mấy tờ tiền lẻ gom đủ 4 xu đưa cho Minh Vi rồi rời đi.
Những người đi chợ khác nhìn thấy cửa hàng khai trương của Minh Vi cũng đều vây quanh lại đây.
Thấy rau xà lách của cô đích xác không tồi, liền mua một hai gốc, chẳng mấy chốc mà 30 gốc rau liền bán xong sạch sẽ, nhân tiện còn giúp ông cụ bán cà chua lão bán được chút hàng, cuối cùng tổng kết lại, bỏ đi số lẻ, thế nhưng cô kiếm lời 4 tệ, chờ về nhà đưa cho Lý Xuân Hoa 2 tệ tiền phí tổn trồng rau, cô còn có thể tích góp được 2 tệ, dựa theo tốc độ này, như vậy rất nhanh có thể tích góp một chút vốn liếng để kinh doanh nhỏ.
Minh Vi nghĩ như thế, trong lòng đã phác hoạ xong bản đồ quy hoạch tương lai.
Nhà họ Hạ.
Lý Xuân Hoa ngồi trên giường đất trong phòng chính, khuôn mặt đen lại.
Từ giữa trưa chờ tới bây giờ là chạng vạng, cũng chưa thấy Minh Vi đặt chân về nhà.
Chẳng lẽ là…… Bỏ trốn theo trai?
Hết Chương 7
Dịch: ThiAnn_0416