*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau đến địa điểm chụp hình, Lăng Thù vừa xuống xe đã bị Quan Hải đang đợi ở một bên bắt được.
“Ánh mắt của cậu nói cậu đang hoảng sợ.” Quan Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt gấu mèo của Lăng Thù.
“……”
“Cậu chơi trò chơi .”
“……” Lăng Thù đem oán hận chuyển dời đến trên người Tiểu Bao.
“Chụp xong poster tôi mời cậu húp cháo.”
“……” Lăng Thù trong lòng hò hét thảm thương: Quạ miệt bươm bướm, quạ miệt bươm bướm……
Sau khi bị Quan Hải giáo huấn xong, Tiểu Bao kéo Lăng Thù với ánh mắt vô cùng ai oán vào phòng thay đồ.
Lăng Thù diễn vai Võ Tiểu Nguyên là tam đương gia Tù Long sơn, mặc dù nửa phần đầu phim đã chết, nhưng nhân vật quan trọng trực tiếp dẫn đến sự biến đổi tâm tính của Võ Quan Chỉ. Bởi vậy, nhà tạo mẫu đối với tạo hình của Võ Tiểu Nguyên có an bài đặc biệt.
Đợi Lăng Thù đổi quần áo, hóa trang xong, lúc đứng trước gương quan sát, chỉ thấy người trong gương tóc mai trên trán vừa vặn rũ đến mi mắt, thân trên mặc một áo thuộc da ngắn màu nâu nhạt, rìa áo chắp mấy sợi da cáo màu xám, cổ áo khá thấp, lộ ra làn da màu mật ong, xương quai xanh dưới sự che lấp của lông cáo như ẩn như hiện; thân dưới mặc quần dài màu nâu thẩm cùng giày da dê màu đen, nghiễm nhiên một bộ dáng ngỗ ngược.
Tiểu Bao bước vào thấy tạo hình của Lăng Thù, lập tức hét lên một tiếng, lấy điện thoại trong túi ra đối Lăng Thù điên cuồng bấm.
Lăng Thù đen mặt hỏi: “Cậu là đội chó săn?”
“No, no, tôi là phóng viên tuyến đầu Tiểu Súp Bao.”
“Cậu muốn lấy đi đăng tải?”
“No, no, đây là đầu cơ kiếm lợi!”
“……”
“Đại 0, tôi lần đầu tiên biết, anh làm thổ phỉ so với bình thường còn đẹp trai hơn!!!”
“……” Lăng Thù cảm giác mình sa thải trợ lý đã không phải là vấn đề xúc động.
Ngay lúc Tiểu Bao đang cực kỳ háo sắc phòng hóa trang có một người tiến vào.
Người tới đã thay xong quần áo, cũng là một thân trang phục cường đạo thổ phỉ, ánh mắt hiên ngang, diện mạo anh tuấn, sau khi thấy Lăng Thù, liền dừng bước.
“Cậu là Lăng Thù a?”
“Ân, anh là?” Lăng Thù đánh ra chiêu bài mỉm cười của mình.
“Tôi là Cao Giám Thành.”
Cao Giám Thành là người thế nào? Năm trước nam diễn viên hay nhất giải Kim Ảnh, nhân vật cấp ảnh đế, trong [Hưởng Mã Phong Vân] diễn vai Võ Quan Chỉ là nam chính số 1!
Cao Giám Thành nhìn Lăng Thù không chớp mắt, cười nói: “Vừa rồi trợ lý của cậu nói không sai.”
Lăng Thù:“……”
Tiểu Bao:“……”
Lúc này, có nhân viên công tác đến thúc giục Lăng Thù chụp ảnh. Lăng Thù đến chỗ chụp, dựa theo động tác yêu cầu tạo dáng poss kết thúc. Lúc vừa xong lại bị Quan Hải bắt được.
Quan Hải nhìn Lăng Thù từ trên xuống dưới mấy lần, mới nói: “Trước đừng tẩy trang, đợi lát nữa vẫn còn.”
Lăng Thù nhìn Quan Hải, lại nhìn nhìn nơi chụp hình.
Cao Giám Thành cùng Hà Vũ Cầm đang chụp ảnh, hai người đều cầm thương, cùng chỉ vào đối phương. Lý Hạo Tân chỉ bảo gì đó một hồi, quát lên “ok”, hai người đi xuống, nhân viên quay chụp bắt đầu thu xếp hiện trường.
Lăng Thù nhìn nhìn lại Quan Hải.
Lý Hạo Tân lúc này đi tới chỗ hai người, trước lên tiếng chào hỏi Quan Hải, sau đó vỗ vỗ bả vai Lăng Thù, nói: “Cậu nuôi bé con rất giống thổ phỉ.”
Lăng Thù ngoài mặt bất động thanh sắc, sau lưng trợn trắng mắt.
Ông mới thổ phỉ, cả nhà ông đều là thổ phỉ!
Quan Hải mắt nhìn Lăng Thù:“Con nít, còn chưa hiểu chuyện.”
“Tôi thấy cậu thật ra rất yêu thương đứa bé này, chăm bốn năm mới lấy ra. Bây giờ chịu cho rồi sao?”
Lăng Thù nghe được như lọt vào sương mù.
Quan Hải không đáp lời, chỉ cười cười.
Khi hai người đang nói chuyện, nhân viên công tác dắt tới một con ngựa.
Lý Hạo Tân thấy ngựa đến, liền kêu người giúp Lăng Thù chỉnh trang.
Lăng Thù mặc cho nhân viên hóa trang dậm phấn trên mặt mình, nội tâm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, cuối cùng nhịn không được hỏi Quan Hải: “Đây là chụp cái gì?”
“Tôi và cậu hai người trên ngựa, cậu tựa vào chỗ này của tôi.”
Trả lời không phải là Quan Hải.
Lăng Thù theo thanh âm nhìn qua, Cao Giám Thành đang chỉ vào ngực mình đối với cậu cười cười.
Lăng Thù hỏi: “Anh cao bao nhiêu?”
“1 m 85.”
“Tôi có 1 m 8.” Lăng Thù vẻ mặt bi phẫn nhìn ngực Cao Giám Thành.
Cao Giám Thành nhún vai: “Không có biện pháp, tôi ngay từ đầu cho rằng Vũ Cầm cùng tôi chụp cảnh này.”
Lăng Thù tiếp tục trợn trắng mắt ở trong lòng.
Lăng Thù hóa trang xong, Lý Hạo Tân kêu người cầm một kiện áo khoác kiêm áo choàng, thay Lăng Thù mặc vào. Lăng Thù nhìn nhìn ngựa, nhìn nhìn Quan Hải, nhìn nhìn Lý Hạo Tân, cuối cùng nhìn nhìn Cao Giám Thành, hít sâu một hơi, trèo lên lưng ngựa.
Cao Giám Thành sau đó cũng dạng chân leo lên.
Căn cứ yêu cầu của Lý Hạo Tân, nội dung ảnh chụp là Lăng Thù giả chết tựa trên người Cao Kiến Thành. (cái nì bản raw nó ghi vậy)
Giả chết là một môn khoa học.
Có người sau khi chết vẻ mặt phẫn nộ, chết không nhắm mắt; Có người khi chết một bộ dạng thê thảm, vẻ mặt đau khổ; Có người chết đầu bị người cắt, ngay cả công cụ thể hiện biểu tình cũng không có.
Lý Hạo Tân yêu cầu Lăng Thù toàn thể buông lỏng giả chết.
“Tiểu Thù, biểu tình quá cứng ngắc!”
“Tiểu Thù, buông lỏng một chút, đừng căng thẳng quá.”
“Tiểu Thù, phải tự nhiên, tự nhiên một chút.”
……
……
Lăng Thù cảm giác mình nhanh sụp đỗ, giả chết ai không biết, nhưng muốn một người đang sống sờ sờ lập tức giả chết, còn muốn làm ra vẻ mặt tự nhiên…… cậu hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại ngồi xuống ngựa cảm giác như đang rục rịch ngóc đầu dậy, cả người lập tức mất đi cảm giác mục tiêu. Nếu không phải vừa rồi tập trung tinh thần ổn định thân thể, đã sớm té xuống.
Ngay tại lúc Lăng Thù cảm giác sắp đến cực hạn, một tay chậm rãi choàng eo cậu.
Hai tay Cao Giám Thành vốn là dựa theo ý của Lý Hạo Tân mà nắm dây cương, nhưng hiện giờ hắn lại dành ra một tay, đem Lăng Thù nhốt chặt bên người.
Lăng Thù lúc này mới tìm được điểm dựa, yên lòng mà nhắm mắt, khẽ dựa vào trên người Cao Giám Thành, cả người thả lỏng.
Lý Hạo Tân hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng kêu người chụp ảnh.
Lăng Thù không có áp lực, đêm qua thức suốt đêm cơn buồn ngủ liền tràn tới.
Nhưng đây chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ngay sau đó, cơn buồn ngủ của cậu ngay lập tức “vù” bay mất.
Tay Cao Giám Thành nhốt chặt Lăng Thù vào trong ngực, hai người dựa vào cực gần chỉ có một chút khe hở giữa lớp quần áo.
Nhưng, Lăng Thù cảm giác gì gì đó của Cao Giám Thành, bắt đầu từ từ đĩnh ở mông cậu.
Cách vải còn truyền đến xúc cảm nóng như lửa.
Hơi thở của Cao Giám Thành lướt nhẹ qua gò má Lăng Thù, ấm áp ướt át.
Cả không gian trở nên mập mờ.
Đáy lòng Lăng Thù lập tức nổ tung, chỉ cảm thấy đầu óc có một cỗ lãnh khí chui thẳng lên, là bị dọa; sau đó lại có một cỗ nhiệt khí phun ra khắp toàn thân, một nửa là phẫn nộ một nửa là sợ hãi.
Thân thể của cậu lập tức cứng ngắc.
Cao Giám Thành dọa Lăng Thù không nhẹ, thế cho nên lúc Quan Hải mang cậu đi ăn cháo, mặt cậu vẫn đen nhưng bộ dáng lại mờ mịt.
Quan Hải nhìn nhìn bộ dáng Lăng Thù, hừ một tiếng.
Lăng Thù như bắt được cái gì, trừng mắt nhìn Quan Hải.
“Anh có phải đã sớm biết không.”
“Biết rõ cái gì?”
“Cao Giám Thành.”
“Hắn là diễn viên, diễn viên diễn kịch, nhập vai là rất quan trọng.”
“Võ Quan Chỉ đối với Võ Tiểu Nguyên có cảm tình?” Lăng Thù vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Trường cảnh kia vốn là để Hà Vũ Cầm chụp, nhưng Lý Hạo Tân lại lâm thời thay cậu vào, cậu cảm thấy thế nào?”
“……” Lăng Thù chợt nhớ tới, trong trò chơi biểu tình Sát Thủ Hữu Tình chảy nước miếng — phát hiện JQ cười đến mức hèn mọn bỉ ổi.
Cậu nhịn không được quan sát biểu tình nét mặt của Quan Hải, chỉ thấy mắt Quan Hải chứa đựng ý cười, nụ cười kia nếu là lúc trước Lăng Thù nhìn cũng sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng Sát Thủ Hữu Tình đã từng nhắc đến, quả nhiên là có điểm hèn mọn bỉ ổi.
Quan Hải liếc nhìn Lăng Thù, tiếp tục cười nói: “Huống chi hôm nay cậu hoá trang, vốn cũng rất dễ dàng khiến người ta nhập vai.”
“……” Xem ra lời nói của Sát Thủ Hữu Tình rất đúng.
“Hơn nữa Cao Giám Thành trong vòng này cũng nổi danh là đồng tính luyến ái.”
“……” Quả nhiên quả nhiên, bị anh đoán được!
“Còn có một việc cậu không đoán được.” Quan Hải giống như đọc tâm, nhìn ra suy nghĩ của Lăng Thù.
“Cái gì.” Lăng Thù cũng tò mò.
“Lý Hạo Tân cũng vậy.”
“……” Lăng Thù nghĩ đến Lý Hạo Tân, cũng nghĩ đến Cao Giám Thành, trong đầu nhiều lần đột nhiên nhảy ra một người bé tí chỉ mặc áo không mặc quần, tràn đầy sức sống chạy đến, tố cáo: Bọn họ có JQ! Bọn họ có JQ! Bọn họ có JQ!
“Cho nên cậu không cần phải lo lắng.”
“……” Lăng Thù cảm thấy những lời này xác minh ý nghĩ của cậu.
Kinh qua những lời Quan Hải vừa nói, khi Lăng Thù cầm kịch bản đọc, cảm giác cùng lần đầu tiên hoàn toàn khác biệt.
Kịch bản này giống như một vò rượu lâu năm bị phủ đầy bụi nhiều năm, sản phẩm thú vị, vị giác không tồi, nhưng lại có một cỗ tình cảm mãnh liệt ở sâu bên trong từ từ tuôn ra, dung nhập đến xương cốt tứ chi.
Tuyệt không thể tả.
Lăng Thù biết rõ, muốn diễn tốt một bộ phim, nhất định phải nắm giữ tâm hồn nhân vật.
Thông qua Cao Giám Thành, Quan Hải gián tiếp chỉ điểm, cậu đối với vai diễn Võ Tiểu Nguyên này càng khắc sâu một nhận thức.
Mà vấn đề tiếp theo chính là liên quan đến kỹ thuật diễn của Lăng Thù.
Khi hiểu được tâm hồn của nhân vật Võ Tiểu Nguyên, Lăng Thù đã đối với hắn nảy sinh hứng thú thật lớn, hận bản thân mình không thể có điều kiện trên màn hình thể hiện tính cách tinh tế của hắn.
Lăng Thù lên mạng tìm xem các bộ phim điện ảnh về bọn cướp đường biên thành, quan sát tình cảm cùng động tác của diễn viên, đợi khi tinh thần cùng trạng thái của cậu giải thoát đã là đêm khuya.
Tắt websites cùng máy nghe nhạc, ma xui quỷ khiến ánh mắt Lăng Thù dừng lại tại một biểu tượng trên desktop.
Biểu tượng [Nghịch Hiệp OL].
Lý trí tự nói với mình, hiện tại hẳn là phải đi ngủ, ngày mai còn có thông cáo, còn hẹn huấn luyện viên võ thuật hướng dẫn mình — Võ Tiểu Nguyên xuất hiện mặc dù không nhiều, nhưng phần lớn lại là cảnh đánh nhau.
Nhưng hành động là cậu double click vào biểu tượng.
Nhìn nó tải, nhập tài khoản, sign in.
Hình ảnh trò chơi hiện ra, thần kinh căng thẳng của Lăng Thù cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Kết quả là, cậu mới vừa lên tuyến, liền thấy thằng đứa bé trần truồng quanh quẩn bên cậu một vòng một vòng.
[trước mặt] Sát Thủ Hữu Tình: ^_^
Chiều trước trường đình ngày hôm qua trực tiếp logout tại khu tân thủ, lúc logout Sát Thủ Hữu Tình cấp 25, hôm nay lúc login đã đến cấp 32.
[trước mặt] Chiều trước trường đình: sao anh lại ở đây?
Sát Thủ Hữu Tình đưa qua lời mời tổ đội, Chiều trước trường đình nhập đội.
[đội ngũ] Sát Thủ Hữu Tình: Chờ cô ^_^
Chiều trước trường đình: đã chờ bao lâu?
Sát Thủ Hữu Tình: Bí mật (⊙o⊙)
Nếu nói Lăng Thù vừa rồi đối với hai chữ “chờ cô” của Sát Thủ Hữu Tình có một chút cảm giác đặc biệt, nhưng khi cậu thấy chữ “bí mật” cùng với cái biểu tình vô sỉ kia cảm giác này đã tan thành mây khói .
[đội ngũ] Chiều trước trường đình: Chờ ta làm cái gì -_-|||
Sát Thủ Hữu Tình: Cho cô cái kinh hỉ (^ω^)
Chiều trước trường đình:……
Sát Thủ Hữu Tình: Cô không phải nói cô là fan của Lăng Thù sao o(∩_∩)o~
Lăng Thù đương nhiên nhớ rõ lúc trước rất vô sỉ giả mạo fans của mình làm cớ ra sức đè bẹp Sát Thủ Hữu Tình.
[đội ngũ] Sát Thủ Hữu Tình: Tôi giúp cô lấy thiệt nhiều hình của hắn (^ω^)
Chiều trước trường đình:……
Sát Thủ Hữu Tình: Đều chưa công khai trên mạng nha o(∩_∩)o~~
Chiều trước trường đình:……
Sát Thủ Hữu Tình: Còn có một tấm làm nổi bật tâm tư của nhân vật siêu cấp đẹp trai, tiểu mã tặc mặc trang phục cường đạo nha ~~~_~~~
Chiều trước trường đình:……
Sát Thủ Hữu Tình: muốn sao o(∩_∩)o~
Chiều trước trường đình: Là Tiểu Súp Bao cho phải không?
Sát Thủ Hữu Tình: Không phải (⊙o⊙)
Chiều trước trường đình: Vậy là lấy từ đâu?
Sát Thủ Hữu Tình: Tôi đến chỗ Tiểu Súp Bao đấu giá mà có đấy (^ω^)