Chương 16: Minh Tinh Chơi Võng Du, Chi Di Hiệp Tình Duyên - Chương 16: Thù Thù Xảy Ra Chuyện

Trịnh Dịch Huy dừng ở vóc người thon dài của Lăng Thù, giơ súng, bóp cò.

Một tiếng “bùm” vang lên, Lăng Thù cảm giác rõ ràng viên đạn khoan qua chân trái mình, sau đó truyền đến đau đớn mãnh liệt.

Lại là “bùm” một tiếng, Trịnh Dịch Huy dù bận vẫn ung dung nhìn hai chân Lăng Thù co giật một hồi, máu từ từ thấm ướt jean, vốn màu đen dần dần nhuộm thành màu sắc càng đậm.

Trịnh Dịch Huy trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Gã từng xem Lăng Thù biểu diễn trên tiết mục truyền hình mấy lần, nhưng khi đó gã thật không đặc biệt để ý người này. Gã cho rằng ngôi sao lúc nào cũng đóng gói dưới lớp vỏ dối trá, giống như Hà Vũ Cầm, ở bên ngoài phong phong quang quang, nhưng thật ra vẫn bám víu gã cành cây cao này, thoi thóp trên đỉnh cao nhất của giới giải trí. Nhưng lần đầu tiên khi Trịnh Dịch Huy nhìn thấy con người thật của Lăng Thù, gã đột nhiên có một ý muốn chinh phục dục vọng của chàng trai này.

Ngôi sao nhỏ này cười rộ lên hết sức chói mắt, cười như mặt trời trong suốt khiến gã một người quanh năm chìm đắm ở hắc đạo cảm thấy tự thẹn mình dơ bẩn.

Gã liếc mắt liền nhớ kỹ Lăng Thù, nếu không phải Hà Vũ Cầm từ trong phòng thử giọng đi ra, nói không chừng gã cũng đã cưỡng chế mang Lăng Thù đi, xé nát nét tươi cười của người này.

Trở lại trong bang, gã bắt đầu lục lọi xem biểu diễn trước kia của Lăng Thù, gã thấy Lăng Thù sắm vai cảnh sát nằm vùng, thời điểm bị xe tải đụng chết bộ dáng toàn thân là máu, gã cảm thấy một trận sảng khoái.

Trịnh Dịch Huy biết bản thân thích chơi SM, gã quả thật có ham mê ở phương diện này.

Mà hôm nay cuối cùng gã cũng bắt được người này.

Lại là hai tiếng súng vang lên “bùm bùm”, trên cánh tay áo sơmi tuyết trắng của Lăng Thù lập tức rách ra máu bắn tung tóe, càng rách càng lớn.

Lăng Thù đau đến một trận mồ hôi lạnh.

Máu toàn thân giống như đều hướng bốn vết thương chảy tới, tranh nhau như muốn mang đi nhiệt độ trên cơ thể.

Cậu cắn chặt răng, không cho mình phát ra tiếng rên.

“Tiếp theo, trong phim nên làm như thế nào nhỉ?” Trịnh Dịch Huy từ từ buông súng xuống.

“Hình như Ninh Nhị Nương nhét khẩu súng vào trong miệng cậu đi……” Trịnh Dịch Huy nhìn bộ dáng Lăng Thù, có phần hưng phấn.

“Muốn nói súng, tôi cũng có vậy……”

Trịnh Dịch Huy càng nói càng hưng phấn, cảm giác từng tế bào trong thân thể đang kiêu gào muốn phát tiết, nơi nào đó từ từ ngẩng đầu lên.

Gã một tay kìm đầu Lăng Thù trên giường, tay kia cấp tốc cởi dây lưng, lưng quần.

“Ông muốn làm gì!”

Lăng Thù gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu ra sức giãy dụa.

Thấy cậu còn hơi sức giãy dụa, ánh mắt Trịnh Dịch Huy xiết chặt, trở tay tát một cái lên mặt Lăng Thù.

Đầu Lăng Thù bị tát lệch một bên, lại không nhúc nhích.

Thấy Lăng Thù ngất đi, Trịnh Dịch Huy một trận cười lạnh.

“Sao nhanh như vậy đã không chịu được đùa giỡn a?” Trịnh Dịch Huy vỗ vỗ mặt Lăng Thù: “Tôi còn tưởng rằng tính tình của cậu có bao nhiêu kiêu ngạo đây.”

Đang khi gã nói chuyện, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Trịnh Dịch Huy chau mày, đứng dậy mở cửa phòng.

Đứng ngoài cửa phòng chính là lão quản gia của gã. Nhìn thấy dáng vẻ lão quản gia có chút sợ hãi, gã không kiên nhẫn hỏi han: “Chuyện gì hoảng hốt như vậy!”

Lão quản gia nhìn người trong phòng, thấp giọng nói vài câu.

Trịnh Dịch Huy mặt chìm xuống: “Ông nói cảnh sát? Tôi không phải cùng Lưu đội thăm hỏi rồi sao.”

“Hình như là ý của cấp trên bọn họ.” Lão quản gia nơm nớp lo sợ.

Trịnh Dịch Huy nhìn nhìn Lăng Thù hôn mê trong phòng, hừ lạnh một tiếng.

“Tôi đây đi xem.”

Nói xong, gã nặng nề đóng cửa, dùng chìa khóa khóa lại.

Một lát sau, ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt ngắm.

Không lâu sau đó, cửa phòng truyền đến một hồi tiếng vang nhẹ, sau đó từ từ mở ra.

Từ khe cửa chợt hiện ra một bóng người.

Sau khi [Hưởng Mã Phong Vân] kết thúc lần đầu công diễn, Tần Tinh Hồn liền thấy một mình Lăng Thù đứng ở cánh gà tầm mắt sáng ngời nhìn khán giả dưới đài.

Thấy Lăng Thù một bộ dáng chăm chú, Tần Tinh Hồn “phốc” một tiếng bật cười.

Trước kia, sao không cảm thấy Thù Thù của y đáng yêu như thế chứ.

Tần Tinh Hồn nghĩ, nếu bây giờ y xuất hiện ở trước mặt Lăng Thù, đại minh tinh này sẽ có phản ứng gì?

Nhưng trong nháy mắt ngay lúc y tự hỏi, dưới sân khấu không ít khán giả cũng đã đột phá hàng rào bảo an, vọt tới trên sân khấu.

Người nọ lập tức bị fan của cậu bao quanh.

Tần Tinh Hồn thấy vệ sĩ bên người Lăng Thù tận tâm tẫn trách ngăn đuổi fan, mang theo Lăng Thù đi về phía hậu trường.

Fan một đám lại một đám chèn ép đi tới, bao phủ thân ảnh Lăng Thù.

Y như có như không thở dài, rời khỏi hội trường.

Sau khi lái xe về nhà, y đăng nhập trò chơi.

Hôm qua Chiều trước trường đình của Lăng Thù là logout ở trước phó bản, vì vậy Tần Tinh Hồn liền mở Sát Thủ Hữu Tình, ôm “Thật ra nó là heo”, dồi dào sức sống chạy đến chỗ Chiều trước trường đình logout, ngồi ở một bên chậm rãi chờ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Tần Tinh Hồn nhìn thời gian, đã là đêm khuya .

Lăng Thù vẫn chưa login.

Y nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ, có thể là Thù Thù của y mệt mỏi, đã nghỉ ngơi.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay lại nhịn không được lấy điện thoại, phát qua một tin nhắn.

Không ai trả lời.

Tần Tinh Hồn bĩu môi, trực tiếp bấm dãy số.

Tiếng chuông vang lên một hồi, điện thoại bên kia mới kết nối được.

Y đang muốn mở miệng, bên kia lại truyền đến thanh âm hơi mơ hồ.

“Cậu vẫn nhớ rõ bài hát cậu hát kia sao, cảnh diễn kia thật đặc sắc, tôi đặc biệt sắp xếp một chiếc xe tải giống như đúc chính là đến tiếp đãi cậu ơi.”

Đây là giọng của một người đàn ông xa lạ.

Ánh mắt Tần Tinh Hồn đột nhiên kéo căng.

Y nắm chặt điện thoại.

Thù Thù đã xảy ra chuyện……

Thù Thù của y đã xảy ra chuyện……

Y nhớ rõ Lăng Thù ở trong trò chơi từng nói, hình như trêu chọc người nào đó phải dọn nhà.

Người kia y cũng từng hỏi qua Tiểu Tạ, hình như kêu Trịnh Dịch Huy.

Trịnh Dịch Huy……

Y cấp tốc đặt điện thoại di động trong túi áo của mình, từ bên cạnh máy tính cầm lấy một cái di động khác, hướng ga ra chạy đi.

Bấp một vài phím, điện thoại kết nối.

“Tiểu Tạ, điều tra hang ổ của Trịnh Dịch Huy ở đâu.”

“Sư phụ, đã rất khuya rồi a!” đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm một người muốn tìm bất mãn.

“Cậu không muốn điền tra cũng được.” Tần Tinh Hồn híp híp mắt, lạnh lùng nói.

Đối diện nghẹn ngào một tiếng, nói: “Cứ điểm của Ngạo thế bang hội là số 137 đường Hồ Túc, ngoại ô thành Đông, A thị, Trịnh Dịch Huy có vẻ ngụ ở chỗ đó.”

“Có vẻ?” Tần Tinh Hồn mở cửa xe, nặng nề đóng “ba” một tiếng.

“Hẳn là nhất định…… Hắc hắc…… Hắc hắc.” Đối diện cũng nghe thấy cửa xe nặng nề vang lên, lại càng hoảng sợ.

Tần Tinh Hồn khởi động xe, bên tai y đột nhiên vang lên một tiếng “Bùm”, đối với thanh âm thế này phản ứng của y vẫn rất nhạy bén, y men theo ngọn nguồn âm thanh, phát hiện thanh âm này là từ chiếc điện thoại kia trong túi áo y vọng lại.

Nội tâm y căng thẳng.

Lại “Bùm” một tiếng.

Tần Tinh Hồn cảm thấy tim mình cũng theo tiếng súng vang lên nhảy tới cổ họng.

Y bắt lấy điện thoại đặt ở bên tai, cố gắng hết sức làm cho mình duy trì bình tĩnh.

“Tiểu Tạ, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, bây giờ phải lập tức khiến Trịnh Dịch Huy ra khỏi phòng của gã!”

Nói xong, y cũng không nghe trả lời, lập tức cúp điện thoại, lái xe hướng ngoại ô phía đông lái nhanh như tên bay.

Trên đường đi, y thấy có không ít xe cảnh sát hú còi phạt lỗi xe mình, lòng căng thẳng mới từ từ hồi phục lại.

Y bình tĩnh mà nắm chặt tốc độ xe, cuối cùng đã tới đông mục tiêu ngoại ô phía.

Số 137 đường Hồ Túc là một dãy biệt thự, xung quanh biệt thự có hoa viên cực lớn. Ngoài hoa viên có người canh gác.

Tần Tinh Hồn đem xe ngừng ở một góc sáng sủa cách biệt thự một đoạn, xuống xe, như ma quỷ lẻn vào.

Y trước kín đáo ở một nơi bí mật gần đó tỉ mỉ quan sát bố trí của biệt thự, Trịnh Dịch Huy bố trí so với chướng ngại Tần Tinh Hồn trước kia từng gặp mà nói có thể xem như một bữa ăn sáng. Y nhanh chóng chạy đến chỗ khe hở của cameras giám sát, vươn người trở mình đi vào hoa viên.

Nương theo bóng tối đêm khuya cùng thân thủ nhanh nhạy, y kín đáo đến biệt thự, tìm được cầu dao điện, cấp tốc kéo xuống, cũng từ trong túi thuộc da thủ sẵn bên hông, móc ra dao quân dụng Thụy Sĩ cắt từng đoạn dây điện.

Biệt thự lập tức tối đen một mảnh.

Lúc này có người nâng đèn pin hướng chỗ cầu dao điện chạy tới.

Tần Tinh Hồn lập tức rút khỏi, khả năng nhìn trong đêm tối của y cực kỳ tốt, thoáng cái liền mò tới bên trong biệt thự.

Tần Tinh Hồn rất nhanh tìm kiếm từng phòng, cuối cùng đi vào một phòng đã bị khóa lại. Y dùng dao quân dụng cạy mở, từ từ mở cửa phòng.

Trong phòng mùi máu tươi phảng phất bồng bềnh.

Tần Tinh Hồn nội tâm xiết chặt, bước vào phòng, thì thấy Lăng Thù bị trói trên giường, đầu lệch sang một bên.

Y lập tức đi đến bên giường, dùng đao cắt đứt dây thừng trên tay chân Lăng Thù.

Tay lại chạm phải một mảnh chất lỏng sền sệt.

Trong bóng tối, Lăng Thù “tê” hít vào một ngụm lãnh khí.

Tay Tần Tinh Hồn cắt dây thừng hơi run rẩy.

Lăng Thù nhíu nhíu mày, vẫn không tỉnh lại.

Tần Tinh Hồn cắt đứt dây thừng, cởi áo khoác màu đen của mình, đắp vào trên người Lăng Thù, ôm chặt cậu.

Trong lúc Lăng Thù mê mê man man, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đến muốn chết. Bên miệng có chất lỏng gì rót vào, cậu mơ mơ màng màng uống một ngụm.

Thật đắng……

Cậu nhíu nhíu mày, ngậm chặt miệng.

Chén thuốc theo bờ môi cậu chảy đi ra ngoài.

Lăng Thù nghe được người mớm thuốc thở dài, người nọ cầm khăn lau sạch bên miệng cậu.

“Tôi muốn lấy viên đạn trong cơ thể cậu ra, cậu không nghe lời, đợi lát nữa đau chết tôi cũng mặc kệ.”

Lăng Thù nghe tiếng nói, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

Hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào……

Cậu thử nghĩ nghĩ, nghĩ đến Quan Hải, nghĩ đến Tiểu Bao, nghĩ đến Cao Giám Thành, nghĩ đến Lý Hạo Tân……

Hình như cũng không phải.

Chẳng lẽ là Sát Thủ Hữu Tình?

Đúng rồi, y từng nói y muốn đến buổi công chiếu xem diễn xuất của cậu.

Chính là……

Y và bản thân chỉ nói chuyện ở trong trò chơi ……

Sát Thủ Hữu Tình……

Cậu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, bên miệng đột nhiên truyền đến xúc cảm âm ấm mềm mại.

Đón lấy, một cái lưỡi linh hoạt thăm dò xâm nhậm vào trong môi cậu, cạy mở hàm răng cậu.

Ngô……

Đầu lưỡi linh hoạt dạo qua một vòng giữa hàm răng cậu, sau đó dòng thuốc âm ấm liền chảy vào trong miệng cậu.

Thật đắng thật đắng……

Lăng Thù cau mày nghiêng nghiêng đầu.

Lưỡi từ trong miệng cậu lui ra ngoài, Lăng Thù lại nghe có người đang khe khẽ cười bên tai cậu.

Tiếng cười kia lại cực kỳ quen thuộc.

Sát Thủ Hữu Tình!

Đôi mắt Lăng Thù giật giật, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng nề như thế nào cũng giơ không lên.

Bà nội nó, thừa dịp lúc tiểu gia gặp nạn ăn đậu hũ của tiểu gia!

Lăng Thù trong lòng căm hận nghĩ.

Đau đớn thân thể từ từ biến mất, bắt đầu cảm giác một trận tê tê.

Lăng Thù cảm giác có người đang cởi nút áo sơmi cậu, một nút, hai nút, ba nút…… Sau đó từ từ nâng cậu dậy, kéo áo sơmi ra.

Tay của đối phương chuyển qua bụng cậu, đai lưng cũng bị người cởi bỏ, khóa kéo quần bị người kéo xuống……

Lăng Thù nội tâm vừa giận vừa tức, lại khư khư không thể làm gì được.

Qua một hồi, cậu lại cảm thấy có vật gì đó mở miệng vết thương, thăm dò trong đó, chậm rãi lấy viên đạn trong cơ thể cậu ra.

Dường như tất cả đau đớn cũng từ từ tiêu tan cùng với viên đạn được lấy ra, ý thức Lăng Thù lại tiếp tục ngủ say.