Chương 12: Minh Tinh Chơi Võng Du, Chi Di Hiệp Tình Duyên - Chương 12: Mượn Rượu Thêm Can Đảm

Khẩu súng còn gọi là súng ngắn quân dụng Mauser, nòng súng nhỏ dài ngắn hơn so với bình thường.

Lăng Thù bị nòng súng chắn ở cổ họng, khó chịu muốn chết được, một trận co giật trong dạ dày, gần như mắc ói muốn phun ra.

Nhưng Hà Vũ Cầm cố tình giữ chặt chẽ, không một chút nào buông lỏng.

Lý Hạo Tân hơi hơi híp híp mắt, hô: “Cắt, chuẩn bị cho Tiểu Thù huyết tương!”

Hà Vũ Cầm lúc này mới rút súng đạo cụ, buông cằm Lăng Thù.

Lăng Thù lập tức che miệng nôn một trận trên mặt đất.

Thấy Lăng Thù nôn đến vất vả, Lý Hạo Tân cũng ngại, đi qua vỗ vỗ lưng Lăng Thù, nói: “Tiểu Thù a, vừa rồi ý tưởng kia của Vũ Cầm không tệ, cậu xem……”

Lăng Thù nhàn nhạt nhìn Lý Hạo Tân, không hé môi.

Lúc này nhân viên công tác lấy huyết tương, nhìn thấy Lý Hạo Tân cùng Lăng Thù lưỡng lự, không tiện mở miệng.

Hà Vũ Cầm cũng đang cách đó không xa cười lạnh một tiếng.

Một tiếng này vừa khéo rơi vào trong tai Lăng Thù cùng Lý Hạo Tân, Lý Hạo Tân cũng lúng túng đứng dậy.

Lăng Thù quay đầu nhìn mắt Hà Vũ Cầm, vừa vặn đối điện ánh mắt Hà Vũ Cầm.

Tiếng cười lạnh của Hà Vũ Cầm cứng lại ở ngoài miệng, cô ta chỉ thấy trong ánh mắt Lăng Thù con ngươi vốn đen kịt không thấy đáy thế nhưng lại chảy ra vài phần thích thú châm biếm.

Lăng Thù cuối đầu cười một tiếng, tiếp nhận đạo cụ nhân viên công tác lấy tới, ngậm huyết tương vào trong miệng.

Lý Hạo Tân lúc này mới yên lòng tránh đi, lệnh tất cả mọi người khôi phục vị trí ban đầu, chuẩn bị quay phim.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, súng đạo cụ được thay đổi thành súng ngắn mô phỏng bằng gỗ không hề có tính nguy hiểm, lúc này hoàn toàn phải nhờ vào mức độ chân thật trong kỹ xảo biểu diễn của hai diễn viên để hoàn thành cảnh quay này.

Cằm lần nữa bị gắt gao chế trụ, nòng súng lần thứ hai cắm vào trong miệng Lăng Thù, để ở cổ họng.

“Tôi ghét nhất nụ cười này của cậu, hận không thể hủy nó……” Hà Vũ Cầm lạnh lùng nói

Lăng Thù sắm vai Võ Tiểu Nguyên lại bỗng nhiên cười càng vui sướng, như thể nòng súng lúc này không phải để ở cổ họng cậu.

Ninh Nhị Nương nhướng mày, giống như nhìn thấy thứ gì chướng mắt, nhanh chóng bóp cò súng.

Thân súng hơi hơi chấn động, đầu Võ Tiểu Nguyên cũng hơi ngửa theo.

Nụ cười cứng lại bên miệng cậu.

Ninh Nhị Nương rút ra nòng súng nhuộm đầy máu đỏ từ Võ Tiểu Nguyên trong miệng. Nòng súng đập vào răng và môi của Võ Tiểu Nguyên, dính chất lỏng sền sệt kéo ra một sợi tơ máu thật dài. Đầu Võ Tiểu Nguyên lập tức mất chống đỡ, từ từ ngã sang một bên, máu đỏ tươi không ngừng trào ra bên miệng.

Trong ánh mắt kề cận cái chết lại lộ vẻ cười nhạo và châm chọc.

Ninh Nhị Nương nghiến răng hung hăng nói: “Bắn, bắn chết hắn, bắn chết hắn!”

Bên người lập tức vang lên tiếng súng.

Con ngươi đen nhánh của Võ Tiểu Nguyên dần dần mất đi ánh sáng.

“Cắt!” thanh âm Lý Hạo Tân lần nữa vang lên, Lăng Thù mở mắt, liền thấy Lý Hạo Tân cười dịu dàng nhìn cậu, nói: “Không tệ không tệ.”

Lăng Thù có một loại xúc động muốn phẫn nộ.

Nhân viên hoá trang tới sửa chữa trang điểm cho Lăng Thù đang nằm trên mặt đất, nhân viên công tác thì hắt một đống chất lỏng màu đỏ trên mình Lăng Thù và phụ cận.

Mùi vị chất lỏng thật khó ngửi, nhưng Lăng Thù cảm thấy diễn cảnh cuối cùng đơn giản hơn nhiều so với cảnh diễn trước cùng Ninh Nhị Nương.

Lăng Thù quay xong phần diễn của Võ Tiểu Nguyên, lưu lại trong tổ phim bắt đầu bắt tay vào chế tác phối nhạc của [Hưởng Mã Phong Vân], tự mình trãi qua cảnh quay diễn làm cho Lăng Thù cảm nhận rất tốt cảm xúc bài hát.

Ngay lúc Lăng Thù hoàn thành ý tưởng phối nhạc cơ bản, [Hưởng Mã Phong Vân] hơ khô thẻ tre rồi.

Lý Hạo Tân hào phóng mời tất cả diễn viên cùng nhân viên công tác điện ảnh một bữa tiệc lớn, ở vùng núi hẻo lánh phấn đấu gian khổ một tháng rưỡi cả đám người giống như dã nhân ở trong nhà hàng bắt đầu điên cuồng ầm ĩ.

Lăng Thù hiển nhiên cũng được mời đến nhà hàng. Nhưng cậu lại không điên cuồng như những người khác, chỉ là yên lặng ngồi một bên uống rượu đỏ.

Một cái cánh tay quàng trên cổ Lăng Thù.

Lăng Thù cả kinh, nhưng thấy người đến là Cao Giám Thành, thì yên tâm.

“Nghĩ gì thế?”

Lăng Thù cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, chỉ uống rượu.

“Tiểu Thù, dựa vào biểu hiện của cậu trong bộ phim lần này, đạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất ở “giải thưởng Kim ảnh” là không có vấn đề.” Cao Giám Thành nhìn sườn mặt Lăng Thù, cũng không biết có phải nguyên nhân do rượu hay không, càng nhìn càng cảm thấy Tiểu Thù hết sức mê người.

“Cám ơn anh Thành khích lệ.” Lăng Thù ngụm có ngụm không tiếp tục uống.

Cậu cũng không phải đang suy nghĩ về vấn đề quay phim.

Mắt thấy sắp trở về nhà rồi, điện thoại cũng có tín hiệu, qua mấy ngày nữa hẳn là cũng có thể lên mạng rồi.

Tin nhắn kia của Sát Thủ Hữu Tình từ đầu đến cuối cậu cũng chưa trả lời.

Đối phương cũng không gửi tin nhắn qua nữa.

Ngăn cách một tháng rưỡi làm hại chưa trả lời, Sát Thủ Hữu Tình có thể hay không……

Cậu nắm chặt ly rượu, nhìn rượu đỏ từ từ dao động trong ly.

“A, tôi biết rồi.” Cao Giám Thành thấy bộ dáng của Lăng Thù, khe khẽ cười: “Cậu có tâm sự.”

“Nói cho anh trai nghe đi, có phải mơ mộng chuyện tình yêu không?” Cao Giám Thành chậm rãi thổi hơi trong tai Lăng Thù.

“……” Lăng Thù không nói gì nhìn động tác không quy củ của Cao Giám Thành.

“Ân? Có phải là?”

“Anh Thành……”

“Cậu đừng ngại tâm sự cùng tôi một chút đi?”

“Anh Thành…… Lý đạo đang nhìn anh……”

Cao Giám Thành sững sờ, tầm mắt đảo một vòng xung quanh, quả nhiên thấy Lý Hạo Tân ngồi trong góc, đang ngấm ngầm nhìn hắn.

“Sao cậu không nói sớm……” tay Cao Giám Thành bắt ở trên vai Lăng Thù có chút cứng ngắc.

“……” Lăng Thù hơi buồn bực, điều này có thể trách cậu sao?

Người trong nhà hàng lần lượt rời đi, Lý Hạo Tân thanh toán, thấy Lăng Thù còn đang ở đằng kia yên lặng uống rượu.

“…… Cậu ta làm sao vậy?” Lý Hạo Tân hỏi người bên cạnh.

Cao Giám Thành nhíu mày, nói: “Đoán chừng là đau khổ vì tình, cũng có thể có thể là uống rượu thêm can đảm.”

“……sao em hiểu rõ như vậy?” Lý Hạo Tân nghi ngờ liếc mắt nhìn Cao Giám Thành.

“Em cũng là người từng trải.” Cao Giám Thành nhún vai nói.

Lý Hạo Tân: “……”

Vì vậy, Lý Hạo Tân đi đến bên cạnh Lăng Thù: “Tiểu Thù, còn đang uống rượu a?”

Lăng Thù mắt nhìn Lý Hạo Tân, lại nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện đã tàn cuộc.

“……” Lăng Thù nhìn nhìn rượu đỏ, rõ ràng đã uống nhiều ly như vậy, sao còn chưa muốn say chứ?

Cậu lần đầu tiên tỏ vẻ phiền muộn vì tửu lượng của mình.

“Tôi thấy cậu uống rượu nhiều như vậy, có muốn đưa cậu về hay không?” Cao Giám Thành hỏi.

Lăng Thù nhìn nhìn Cao Giám Thành, lại nhìn nhìn bộ mặt đen thui của Lý Hạo Tân lắc đầu: “Không cần, tôi tự mình trở về.”

“Say rượu không thể lái xe, một mình cậu được không?” Cao Giám Thành tiếp tục hỏi.

Lăng Thù nhìn nhìn mặt Lý Hạo Tân, đen kèm xanh, lập tức lắc đầu: “Không việc gì, tôi sẽ gọi Tiểu Bao tới đón.”

Cao Giám Thành còn muốn nói điều gì, Lý Hạo Tân mở miệng nói trước: “Tiểu Thù đã nói không có việc gì, vậy chúng ta đi trước a.”

Lăng Thù thấy Cao Giám Thành lưu luyến không rời bị Lý Hạo Tân mang đi, có chút buồn cười.

Cậu đứng dậy, phủ thêm áo khoác đã cởi ra sau khi đến trước cửa nhà hàng, bèn đi theo rời khỏi bàn rượu, mở cửa nhà hàng.

Lúc này đã vào cuối mùa thu, cửa nhà hàng vừa mở, một cơn gió lạnh đập vào mặt.

Lăng Thù rùng mình một cái, nhưng rượu trong bụng lại kích thích cả người nóng bừng.

Lăng Thù lấy điện thoại di động ra nhìn một hồi, lại ném trở lại túi áo, hai tay để vào trong túi áo khoác, từ từ khoan thai đi trên đường cái.

Từng trận gió lạnh trong đêm khuya, người đi trên đường thì cực ít.

Lăng Thù lung lay từ từ từng bước chầm chậm đi, lúc này vừa vặn có một đám người đi qua sát bên người Lăng Thù, sau khi đi qua một người trong đó tạm ngừng cước bộ, chạy cực nhanh trở lại.

“Chờ một chút, xin hỏi anh là Đại 0 phải không?” Người kia hỏi.

Lăng Thù trừng mắt nhìn.

Người bên cạnh cũng bu lại theo, nhìn kỹ mặt Lăng Thù, cả kinh kêu lên: “Thật sự giống hệt Đại 0 ai!”

Lăng Thù tiếp tục trừng mắt nhìn.

Người đứng đầu kia tiên phong lấy ra một cây viết cùng một quyển vở từ trong túi, kích động la lên: “Đại 0, giúp tôi ký tên a!!!”

Lăng Thù chậm rãi tiếp nhận vở, trừng mắt nhìn, quá một nửa mới nhớ muốn làm gì tiếp theo, cầm bút bắt đầu ký vào vở.

Vừa ký xong một cái lại tiếp một cái.

Lăng Thù tiếp tục ký.

Lại thêm một cái.

Lăng Thù tiếp tục ký.

……

Đợi cho đám con gái kia vừa lòng thỏa ý lấy đủ N chữ ký, trong đó một người dè dặt hỏi: “Đại 0, anh có phải uống rượu hay không?”

Uống rượu? Lăng Thù trừng mắt nhìn.

A, tôi cuối cùng cũng say……

Sau khi tạm biệt đám fan kia, một mình Lăng Thù lẳng lặng đi đến một hẻm nhỏ, bắt đầu lấy điện thoại, gọi.

Tiếng chuông điện thoại từ từ vang lên, Lăng Thù cảm thấy quen tai, tự mình nghĩ nghĩ, thì ra là [Giữa đen và trắng] của cậu.

Âm nhạc vang lên thật lâu vẫn chưa ai nghe, ngay lúc Lăng Thù cho rằng sắp cúp rồi, bên kia cuối cùng ấn xuống một cái, truyền đến thanh âm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

“Uy?”

“Là tôi.” Lăng Thù chậm rãi nói.

“……” Đầu bên kia im lặng

“Ngày đó tôi quay phim, đi nơi rất xa.” Lăng Thù nói tiếp.

“……” Đầu kia vẫn không lên tiếng.

“Chỗ đó không có tín hiệu.” Lăng Thù nghĩ nghĩ, nhưng ý thức loạn thành một đoàn, cho nên vẫn nói tiếp.

“……” Người bên kia vẫn không động tĩnh.

“Tôi thật ra…… Nôn……” Lăng Thù còn muốn nói tiếp, nhưng cổ họng cùng dạ dày một trận khó chịu, khom lưng bắt đầu ói ra. Hôm nay cậu không ăn chút gì, cho nên ói ra toàn là nước và rượu.

“Cậu có phải uống rượu hay không?” Người kia rốt cục nói chuyện.

“Ha ha, không có say……” Lăng Thù dùng ống tay áo lau lau khóe miệng.

“Thù Thù……”

“Ân……” Lăng Thù đáp lời.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Lăng Thù nghe được tiếng cười, nhíu mi: “Sát Thủ Hữu Tình, anh là tên vô lại!”

“Ân?”

“Anh biết rất rõ thân phận tôi, từ khi vừa mới bắt đầu đã biết! Nôn……” Lăng Thù nhíu nhíu mày, trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, xoay người phun ra mấy ngụm.

“……”

Lăng Thù hung hăng lau miệng, ngẩng đầu nhìn trời, những vì sao trong bầu trời đêm như thể đang nhảy loạn trước mắt.

“Vì sao, vì cái gì anh muốn tiếp cận tôi?” Lăng Thù lẩm bẩm nói.

“Thù Thù, cậu uống say, tôi vào trò chơi kêu Tiểu Bao tới đón cậu.”

“Tôi không có say.” Lăng Thù chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

“Đứa ngốc……” Thanh âm đầu kia có chút tức giận lại có chút buồn cười

Lăng Thù nhắm mắt lại.

“Tôi thích cậu a.” Sát Thủ Hữu Tình ở đầu bên kia điện thoại nói.

Lăng Thù nghe được đáp án, nở nụ cười.