Gió mát mẻ lướt nhẹ qua sân, lá cây xanh mơn mởn, ngọn cây phát ra tiếng vang xào xạc. Người phụ nữ trung niên mặc tạp dề màu trắng đang dọn dẹp lá cây ở sân. Chốc lát sau, bà đã quét tất cả lá cây trên đất vào một cái góc nhỏ, dùng túi giả bộ đứng lên chuẩn bị cầm đi vứt bỏ.
"Tiểu Phương, đợi chút." Một người phụ nữ gầy nhỏ bước nhanh đi ra từ cửa chính biệt thự to lớn.
Đổi lại người phụ nữ tiểu Phương xách theo túi xoay người lại, hỏi, "Sao vậy?"
"Ờ, cô có thể giúp tôi ném cái này luôn được không?" Người phụ nữ đưa cái túi cầm trong tay cho bà.
Tiểu Phương nhận lấy túi, liếc nhìn cái túi bị buộc chặt, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"
"Là một thứ đồ bỏ đi, cũng không biết là ai không có trách nhiệm như vậy, ném loạn xạ ở trong phòng khách." Người phụ nữ oán trách.
"A, hoá ra là như vậy. Vậy cũng tốt, tôi sẽ ném nó đi." Tiểu Phương giơ thứ đồ bỏ đi nhận lấy từ trong tay bà ta, nhận lấy đồ đi về hướng thùng rác bên ngoài biệt thự.
Thư phòng
"Đồ đã xử lý tốt chưa?" Mẹ Sở đang cầm quyển sách trong tay, thỉnh thoảng ưu nhã lật xem trang sách trong tay.
Quản gia đem hoa Trà đã ngâm xong cho mẹ Sở, "Tôi đã bảo tiểu Tùng xử lý."
Mẹ Sở nhận lấy hoa Trà, để quyển sách trên tay xuống bàn, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn quản gia, "A Quản, chuyện này nhất định phải xử lý thỏa đáng, tôi không hy vọng đến lúc đó rước lấy phiền toái gì. Biết không?"
Quản gia gật đầu, "Phu nhân, xin yên tâm. A Quản sẽ xử lý tốt."
"Rất tốt." Mẹ Sở hài lòng cúi đầu, tiếp tục lật xem quyển sách trên tay, chợt bà giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi: "Hiện tại thiếu phu nhân như thế nào?"
"Buổi tối ngày hôm qua thiếu phu nhân cũng không ngủ, buổi sáng hôm nay mới ngủ."
Mẹ Sở hé miệng không nói, hồi lâu mới chậm rãi nói, "Như vậy cũng tốt. Dù sao chỉ có buổi tối tiểu Du mới có thể tỉnh lại. Như vậy vợ chồng bọn họ cũng có thể có nhiều thời gian chung ***ng hơn."
"Phu nhân, ngày hôm qua những cảnh sát tới đây có chuyện gì vậy?"
Mẹ Sở hừ lạnh giễu cợt, nhấp một miếng trà, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là chiếu theo lệ hỏi chuyện thiếu phu nhân mất tích thôi. Dù sao, tôi là người ‘cuối cùng’ gặp con bé."
Quản gia nghe vậy, chân mày hơi hơi nhíu lên, "Phu nhân, có một chuyện tôi phải nói với ngài."
"Chuyện gì?" Mẹ Sở đặt ly trà ở trên bàn, mất hết hào hứng, hỏi.
Con mắt sắc của quản gia phức tạp, giọng mang rầu rĩ: "Đại sư Cố nói, ngày thiếu gia sống lại, có người từng dùng phương thuật truy xét hành tung của thiếu phu nhân."
"Phương thuật?" Chân mày mẹ Sở cau lại, rơi vào trầm tư.
"Phương thuật cũng thuộc đạo thuật, là đời trước của đạo thuật. Đại sư Cố nói, người truy tìm tung tích của thiếu phu nhân lợi dụng loại lấy máu người thân làm mồi để phương thuật truy đuổi hành tung của cô ấy, phương sĩ này dựa vào một loại phương thuật ở thời kỳ lão Cổ thường dùng." Quản gia trầm ngâm, đối với biến cố bỗng nhiên xuất hiện, thật khiến ông ta có chút không vui.
Mẹ Sở dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bàn, lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhăn, "Máu người thân. . . . . . Xem ra, vị phương sĩ, có quan hệ với nhà bọn họ!"
"Cho tới nay nhà bọn họ đều là gia đình tương đối giàu có, chưa bao giờ có chuyện đặc biệt xảy ra, theo lý mà nói, cũng sẽ không quen thứ người như thế." Quản gia đã từng cẩn thận điều tra qua tình trạng gia đình nhà họ Lương, cũng không có phát hiện chỗ đặc biệt nào. Chuyện duy nhất làm cho người ta đáng giá phải suy nghĩ sâu xa chính là 5 năm trước con trai bọn họ đột nhiên rời nhà ra đi.
"Nhưng nhà họ Lương còn có một con trai, vào 5 năm trước đột nhiên rời nhà ra ngoài." Quản gia quyết định đem điều nghi ngờ này nói cho phu nhân.
Mẹ Sở nghe vậy, liếc nhìn, "Con trai rời nhà ra đi?"
"Đúng, nguyên nhân rời nhà ra đi vẫn không nói rõ ra ngoài. Kỳ quái hơn chính là năm đó sau khi Lương Bân rời nhà trốn đi, vợ chồng Lương thị thế nhưng không có báo cảnh sát." Quản gia cảm thấy loại hành vi hoàn toàn không thích hợp, nhất là khi vợ chồng Lương thị coi đứa bé như vận mệnh mình.
"Vậy con trai họ trở về chưa?"
"Người giám thị bên nhà họ Lương nói, thiếu phu nhân mất tích đến ngày thứ hai, Lương Bân ‘vừa vặn’ trở lại. Hơn nữa, cậu ta tựa như có lẽ đã nhận thấy việc mình bị giám thị." Ông ta phái người báo cáo mình, lúc Lương Bân về đến cửa nhà thì tầm mắt vô tình hay cố ý quan sát phía người giám thị.
"Lương Bân. . . . . ." Mẹ Sở đứng lên, nói với ông ta, "Tra xem 5 năm qua cậu ta đi nơi nào, đã làm gì."
"Phu nhân, trước đó tôi đã từng bắt tay vào điều tra rồi, nhưng không thu hoạch được gì. Trong 5 năm qua hành tung của cậu ta đều giống như bị người cố ý xóa đi." Bản lĩnh này cũng không phải là người bình thường có thể có.
Mẹ Sở suy nghĩ sâu xa, vuốt ve dây chuyền trên tay mình một chút, hừ lạnh một tiếng, "Bảo đại sư Cố xử lý cậu ta, tôi không hy vọng cậu ta trở thành nguyên nhân khiến chúng ta không ổn."
"Đúng vậy." Quản gia gật đầu cung kính, sau đó xin phép, "Phu nhân, nếu như không có việc gì khác, vậy tôi đi ra ngoài trước."
"Đi đi." Mẹ Sở phất tay một cái, ý bảo ông ta rời đi.
Sau khi quản gia rời đi, mẹ Sở nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu, chợt, bà bỗng thò tay rút một nhành hoa tươi còn dính nước cắm ở trong bình hoa ra, sau đó, bà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bứt từng cánh hoa mềm mại ra. Đáy đôi mắt đẹp như của bà đang cuồn cuộn sóng ngầm muốn trào ra.
"Lương Bân. . . . . ."
"Cậu đã chôn xong cái túi chưa?" Quản gia quan sát người đàn ông trước mắt, nhìn qua thân hình hơi có vẻ héo khô, nghiêm túc hỏi.
Người đàn ông nghe vậy, cúi đầu, dưới tròng mắt đều là vẻ sợ hãi, "Đã, đã chôn xong."
"Sao cậu nói chuyện lắp ba lắp bắp thế hả?" Quản gia nheo mắt lại, có chút hoài nghi đối với hành động của anh ta.
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu, cuống quít nói: "Không có, không có. Tôi, chỉ là. . . . . Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Quản gia lạnh giọng chất vấn.
Quản gia lạnh giọng chất vấn làm cho người đàn ông càng thêm sợ, thân thể héo khô run rẩy, sắc mặt bởi vì sợ mà hơi trắng bệch, "Tôi. . . . . . Tôi chỉ là. . . . . Chỉ là buồn đi tiểu."
Quản gia vừa nghe, chân mày nhíu lại thật chặt, ánh mắt ghét bỏ chợt lóe lên."Nếu đã xử lý tốt, cậu có thể đi về."
"Vâng" Người đàn ông như nhặt được lệnh đặc xá, vội vàng xông ra ngoài.
Người phụ nữ đang quét dọn phòng khách thấy anh ta chạy ra, dừng lại động tác trong tay hỏi, "Lưu Tam, cậu làm gì mà hấp tấp như vậy."
Người đàn ông Lưu Tam nhìn thấy người phụ nữ đang quét dọn, vội vàng chạy tới trước mặt bà ta hỏi, "Cô có thấy qua một túi ny lon hay không? Đại khái lớn như vầy." Đôi tay làm động tác mô tả vật thể lớn nhỏ ra sao.
"Túi?" Người phụ nữ suy tư một chút, "Có phải cậu nói đến cái túi hôm nay đặt ở góc phòng khách hay không?"
"Đúng! Đúng! Là nó, chính là nó!" Lưu Tam mừng rỡ.
Người phụ nữ bĩu môi, bất mãn oán giận, "Sao cậu ném túi lung tung thế hả? Cậu ném thì thôi, còn ném ở trong phòng khách, nếu như bị quản gia thấy được, quản gia nhất định sẽ trách cứ tôi không quét dọn phòng khách cẩn thận."
"Ai da, cô đừng nói nhảm nhiều như vậy, cái túi đâu?" Lưu Tam gấp gáp không dứt vội hỏi.
Người phụ nữ tức giận nói, "Đã bảo Linh Cô ném đi."
"Cái gì? Ném?" Lưu Tam sững sờ xong, "Ném đi đâu hả?"
"Tôi không biết, cậu phải hỏi Linh Cô chứ." Sau khi người phụ nữ nói xong, cũng không quan tâm anh ta, tiếp tục quét dọn phòng khách.
Lưu Tam nghe vậy, chạy nhanh ra ngoài sân. . . . . .
Buổi tối, 10 giờ hơn.
Kẻ lang thang quần áo rách rưới tóc hoa râm già nua một mình đứng ở bên cạnh thùng rác, tay tràn đầy dơ bẩn không ngừng tìm kiếm đồ có thể ăn ở trong thùng rác, hồi lâu, một cái túi buộc cực kỳ chặt giọi vào mi mắt anh ta.
Anh ta hơi ngạc nhiên, túi nặng trĩu, còn tản mát ra mùi hôi thối nhàn nhạt, anh ta nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh không có ai, chỉ có đèn đường mờ tối và anh ta, vì vậy lớn mật mở túi bị buộc cực kỳ chặt ra.
Túi bị anh ta mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc lan ra, anh ta che cái mũi của mình lại, đưa một cái tay ra, lục lọi túi.
"Là thịt?" Một túi thịt lớn bị cắt xén thành vô số hình vuông xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, anh có chút hưng phấn, những thứ thịt này mặc dù có chút thúi, nhưng rửa một chút còn có thể ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lại lật ở dưới túi thịt, "Ah, thế nào có một khúc gì đó?" Anh ta nghi ngờ cầm cục thịt ở dưới kia ra.
Hai ngón tay bị cắt chỉnh tề xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta. Anh ta bị sợ đến lập tức vứt bỏ bàn tay nắm trong tay, thất thần ngã trên mặt đất, anh ta run rẩy đứng lên từ trên mặt đất, kéo thân thể chịu đủ kinh sợ chạy đến bên buồng điện thoại, bấm điện thoại cục cảnh sát. . . . . .