Chỉ vì giết Chu Cao Sí hắn ……
Không tiếc một trạm dịch bị hủy, liên luỵ vô tội……
Hoàng Tử Trừng nha Hoàng Tử Trừng , ngươi rốt cuộc hậnChuCao Sí ta bao nhiêu ?
Bất quá……
Từ xưa quyền thế đấu đá, hạng người lợi dục huân tâm ( tiền bạc quyền thế làm mê muội tâm can ) , luôn tổn hại người vô tội, chỉ là…… Hoàng Tử Trừng ngươi sao có thể làm thế , chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến hậu quả hay sao ?
Nếu Chu Cao Sí hắn ở trong này mất tánh mạng, Yên vương phủ ở Bắc Bình sao có thể từ bỏ ý đồ, cha hắn sao lại tha cho ngươi chứ ? Nhóm thúc thúc của hắn sẽ nghĩ cái gì đây ?
Mà Hoàng thái tôn đang chuẩn bị đăng cơ đại điển, hắn nếu xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ làm cho Hoàng thái tôn bị người khác lên án sao ?
Như vậy…… Tệ hại rõ ràng , Hoàng Tử Trừng sẽ không ngu xuẩn đến mức không nhing thấy trước đi ?
Hay là…… Hoàng Tử Trừng giết hắn cũng không cần lí do ?
Nhìn đại đao dưới ánh trăng hết sức chói mắt đang từ từ tới gần , trong đầu Chu Cao Sí vẫn là bình tĩnh phân tích , rất kỳ quái, hắn không sợ hãi, tuyệt không, gãi đầu hoang mang, chẳng lẽ bởi vì mình vốn từng chết lại luân hồi sao ?
Hay là bởi vì…… Hắn tin tưởng cha, cha sẽ không bao giờ chỉ để …… mình Tam Bảo bên người mình đâu ?
Trong lúc điện quang hỏa thạch , đại đao đang bổ xuống người Tam Bảo bị mạnh mẽ chặt đứt , ngay sau đó, đột ngột xuất hiện mấy người, đồng dạng là trang phục màu đen, có khăn che mặt, nhưng bên hông là ngọc bội hình phi ngư ( cá chuồn ) của Yên vương phủ !
Vì thế Chu Cao Sí nở nụ cười.
Xem đi, cha quả nhiên sẽ không để cho mình chỉ có Tam Bảo bên người
Sau khi mấy người mang ngọc bội hình phi ngư xuất hiện , cục diện lập tức bất đồng .
Mã Tam Bảo lập tức đối Chu Cao Sí nói “Thế tử, chúng ta đi mau!”
Chu Cao Sí lập tức đáp lời “Hảo!” Lập tức liền vội vàng đi theo Mã Tam Bảo .
Trước khi rời đi , Chu Cao Sí nhìn đối phương đang chiến đấu với mấy người mang dấu hiệu phi ngư , tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, nhưng Chu Cao Sí vẫn là cảm thấy kinh hãi, mấy người kia xuống tay cực ngoan, hơn nữa thập phần quả quyết, không để ý đối phương bổ đao lên người mình , cảm giác như những người ấy không màng sống chết , quyết dồn đối phương vào chỗ chết !
Cha hắn an bài tử sĩ cho hắn sao ?
Nhưng không rảnh suy nghĩ sâu xa, cùng Mã Tam Bảo vội vàng đi nhanh, đáng tiếc không có ngựa , tốc độ không thể mau hơn , lúc này Chu Cao Sí cũng không tiêp tục duy trì bộ dáng chậm rì rì , công lực hàng ngày luyện võ đều vận dụng hết !
Nhưng sau khi chạy đến một cánh rừng , Mã Tam Bảo kinh hô “Không tốt!”
Chu Cao Sí giương mắt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh sơn đạo , đứng một loạt hắc y nhân bịt mặt.
Chu Cao Sí trong lòng trầm xuống, nguy rồi!
Những người bịt mặt mang dấu hiệu phi ngư mới nhảy ra có lẽ là lực lượng bảo hộ cuối cùng mà cha chuẩn bị cho hắn
Nay…… Chỉ còn mình cùng Tam Bảo ……
“Thế tử…… Ngài chạy mau, nhớ rõ, phải chạy thật nhanh ……” Mã Tam Bảo che ở trước mặt Chu Cao Sí , thấp giọng nói.
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Tam Bảo muốn……
Vừa định há mồm nói cái gì, Mã Tam Bảo lại mạnh xoay người đẩy hắn, hô to “Thế tử!! Chạy mau!!!”
Chu Cao Sí lảo đảo một cái , nhưng hắn cũng bắt đầu ngã , mà nơi chuẩn bị ngã xuống lại là sườn dốc của sơn đạo , Mã Tam Bảo đẩy như thế , Chu Cao Sí liền lảo đảo, té ngã một cái, liền uỵch uỵch lăn xuống!
Chu Cao Sí trong lòng kêu rên, lăn xuống như vậy sẽ chết nha nha nha!!!
Mà giờ phút này trong lòng Mã Tam Bảo không khỏi đối Vương gia ở Bắc Bình xa xôi mà thập phần kính phục!
May mắn…… Vương gia sớm đã chuẩn bị!
Màn đêm thâm trầm, lúc này, bên sơn đạo , hơn mười thi thể nằm ngôn ngang , đám người đó đã không còn mở miệng được nữa, trên thân Mã Tam Bảo có hơn mười vết thương lớn nhỏ , sắc mặt trắng bệch, bên miệng cũng mang theo tươi cười, trong tay nắm lấy tiểu đao đầy vết máu , ngồi dưới đất, thở phì phò, nhìn hơn mười con ngựa đang bay nhanh đến .
Mã Tam Bảo nhớ tới năm năm trước , lúc vừa mới tiến vào vương phủ không lâu, thế tử chọn mình làm thái giám bên người .
Ngày thứ ba, Vương gia liền triệu kiến hắn.
Chỉ hỏi hắn một câu“Ngươi muốn cả đời làm một thái giám nho nhỏ sao ?”
Lúc ấy, hắn giật mình, cả đời làm một thái giám nho nhỏ?
Hắn không nghĩ! Hắn không cam lòng!
Vì thế, hắn dập đầu, hồi lại hai chữ “Không nghĩ!”
“Bổn vương cho ngươi một cơ hội, hôm nay trở đi , ta sẽ bồi dưỡng ngươi, nguyên nhân ta làm vậy , ngươi cũng biết, ngươi phải dùng sinh mệnh của ngươi nguyện trung thành vì thế tử!!”
……
Cho nên…… Vương gia là phòng ngừa chu đáo sao?
Mình …. Cũng bất quá là quân cờ trong tay Vương gia, vì ngày hôm nay , thời điểm thế tử có nguy hiểm, mình có thể bảo hộ thế tử……
Bất quá hắn cam tâm tình nguyện……
Bởi vì đó là…… Thế tử nha.
Tầm mắt Mã Tam Bảo có chút mơ hồ, giống như thấy…… Dưới bầu trời xanh lam , đối mình cười tủm tỉm mở miệng, hỏi “Tam Bảo , về sau ngươi liền đi theo ta , được không ?”
“Tam Bảo !!” Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên , lập tức một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nâng Mã Tam Bảo sắp gục ngã , thanh âm run run “Tam Bảo ! Ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi không được chết ! Tam Bảo !!! Tam Bảo !!”
Mã Tam Bảo cố gắng mở to mắt, dưới ánh trăng, bóng người mơ mơ hồ hồ , hình như là…… Trương Phụ?
“Thế tử…… Thế tử…… Ở dưới……” Thanh âm Mã Tam Bảo đứt quãng mỏng manh đến như không thể nghe thấy, chậm rãi nâng lên ngón tay chỉ hướng phía sau sườn dốc.
“Trương Phụ! Ngươi lưu lại chiếu cố Tam Bảo ! Những người còn lại đi cùng bổn vương tìm thế tử !!” Một thanh âm trầm thấp mang theo tức giận vang lên.
“Dạ!”
Chu Cao Sí trong mơ mơ màng màng, chỉ nghe một tiếng lại một tiếng lo lắng la lên “Sí nhi ! Sí nhi ! Ngươi ở nơi nào?! Sí nhi !……”
Dường như…… Là thanh âm của cha ?
Mê mê mang mang lên tiếng,“Cha……”
Cố gắng mở to mắt, nhưng lại choáng váng, muốn đứng lên, lại cả người vô lực.
“Sí nhi ? Sí nhi , ngươi ở nơi nào?! Sí nhi ?!” Chu Lệ cao giọng la lên , nóng lòng không thôi, vừa nãy rõ ràng nghe được thanh âm Sí nhi , sao giờ lại không còn ?
“Cha……” Chu Cao Sí chậm rãi giãy dụa bò lên, cố gắng ra tiếng đáp lời, vốn tưởng rằng thanh âm thực vang, nhưng ai biết thanh âm vẫn suy yếu như vậy.
Chu Cao Sí trong lòng cười khổ, Tam Bảo đẩy như thế , hắn thật đúng là đã bị thương sao ? Nhưng Tam Bảo …… Tam Bảo , Tam Bảo nhất định còn sống đi?
Trong lòng Chu Cao Sí chua xót, nghĩ đến Tam Bảo đã đem chính mình đẩy đi ……
“Sí nhi !” Chu Lệ nghe một tiếng “Cha” nhược nhược , đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng như điên, một bên vội hô, một bên theo thanh âm chạy tới “Sí nhi , ngươi tái kêu , cha nghe được! Sí nhi !!”
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, cố gắng đề cao thanh âm “Cha……”
“Sí nhi !” Chu Lệ theo tiếng chạy tới, gặp Chu Cao Sí đang cố gắng giãy dụa bò lên, vội thêm vài bước đi qua, ôm lấy Chu Cao Sí , thấp giọng vội vàng hỏi “Sí nhi , thế nào ? Bị thương không ?”
Chu Cao Sí nghe hương vị quen thuộc liền an tâm, nghe lời nói bên tai trầm thấp lo lắng, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, muốn tươi cười để bài trừ , nhưng cười chưa được , trước mắt liền đen lại , ý thức ngã vào hắc ám.
Lúc khoái mã của Từ Tăng Thọ bay nhanh đuổi tới chỉ thấy Chu Lệ sắc mặt âm trầm ôm Cao Sí vội vàng theo sườn dốc đi đến, Trương Phụ vừa mới đem Tam Bảo đang hôn mê an trí trên xe ngựa liền ngẩn ra , biến sắc, vội vàng đi qua“Vương gia! Thế tử hắn……”
“Vương gia!!” Từ Tăng Thọ thấy thế, cũng vội vàng xuống ngựa, vội vàng đi qua, vừa định chắp tay hành lễ.
Chu Lệ liền âm trầm mở miệng “Vô nghĩa liền miễn ! Tăng Thọ, ngươi lập tức trở về! Nói cho Hoàng thái tôn, nói Sí nhi đã mất tích! Tái gọi người tới quan phủ báo án, đem sự tình nháo đại cho ta!”
Từ Tăng Thọ sửng sốt, nhìn thần sắc Chu Lệ âm trầm cùng đôi mắt lạnh như băng, trong lòng rùng mình, vội nghiêm nghị chắp tay đáp ứng “Dạ!”
Chu Lệ lập tức ôm Chu Cao Sí đến một xe ngựa khác .
Trương Phụ vội theo sát lên , thấp giọng mở miệng “Vương gia, vừa nãy phi ngư nhân đưa tới hai xe ngựa, cách đó không xa có một sơn trang, mấy ngày trước đã được phi ngư nhân mua xong , bọn Ngô thái y cũng đã an bài ở sơn trang……”
Chu Lệ chậm rãi gật đầu, thản nhiên mở miệng “Trương Phụ, ngươi đi chiếu cố Tam Bảo , đan dược chúng ta mang đi , ngươi cấp Tam Bảo dùng đi , cần phải bảo trụ mệnh của Tam Bảo !”
Trương Phụ nghiêm nghị chắp tay “Dạ! Thuộc hạ hiểu được.” Lại nhìn Chu Cao Sí hôn mê, trong lòng sầu lo, thế tử…… Không đáng lo chứ ?
Lên xe ngựa.
Chu Lệ đem Chu Cao Sí nhẹ nhàng buông, hoàn hảo trong xe ngựa có chăn mềm , không cần lo lắng sẽ làm cho tiểu tử này không thoải mái……
Tiểu tử này…… Nhìn qua so với ai khác đều dễ tính , kỳ thật, so với ai cũng đều kĩ tính hơn ……
Đồ ăn nếu không thích, liền tuyệt đối không ăn……
Thời điểm đi ngủ thì thích nằm ở trên chăn mềm , gối đầu cũng muốn là cái gối mình thích , nếu bên người không ai, hắn tuyệt đối vào nửa đêm sẽ tỉnh lại…… Nếu không phải mình có một tối không ngủ được mà vụng trộm chạy tới Thính Đào viện , hắn cũng sẽ không biết, kỳ thật, tiểu tử này đã có thói quen có mình bên người hắn …… Nhưng cho tới bây giờ đều giả bộ hồ đồ, thà rằng ngủ không được cũng tuyệt không thừa nhận……
Ở Nam Kinh hơn tháng …… Hắn ăn cái gì? Hắn ngủ được sao?
Vấn đề này thật sự là không cần bàn ! Nam Kinh kia liệu có hảo hay không ?!
Chu Lệ đau lòng lại có chút tức giận nhìn Chu Cao Sí đang hôn mê , đều đã gầy một vòng ……
Chậm rãi thật cẩn thận cởi ra quần áo Chu Cao Sí , một bên tra xét làm sao bị thương?
Đợi cẩn thận cởi xuống sau, Chu Lệ nhíu mày, ngực có miệng vết thương nhỏ , có thể là từ trên sườn dốc lăn xuống nên bị thương.
Lại cẩn thận đem thân Chu Cao Sí lật qua, không khỏi hút một hơi lãnh khí.
Trên lưng, cắm một khối đá sắc nhọn !!
Máu đã đọng lại ……
Chinh chiến sa trường đã lâu nhìn qua rất nhiều hình ảnh huyết nhục tứ tung ……
Nhưng vào lúc này, tay Chu Lệ vẫn không tự chủ được run lên, trong lòng đau đến không thể hô hấp, cố gắng khống chế tay đang run run , đem Chu Cao Sí nhẹ nhàng ôm lấy, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, đem quân áo đã cởi xuống cẩn thận che lại , mới xốc lên màn xe, đối người phía ngoài thấp giọng quát “Lập tức! Nhanh đi tới sơn trang!”
“Dạ!”
Ôm Chu Cao Sí một đường chạy gấp vào trang viện trong sơn trang .
Chu Khả cùng vài người đã chờ ở nơi này .
“Ngô thái y đâu?!”
“Vương gia, Ngô thái y đã đến!” Chu Khả vội nói .
“Mau! Trên lưng Sí nhi có một khối đá cắm vào !”
Khối đá ?! Chu Khả ngẩn ngơ.
Ngô thái y vừa nghe liền bước lên phía trước, xốc lên quần áo mà Chu Lệ che đậy, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng lên, đầu tiên là sờ sờ bốn phía, lại dò xét tham mạch của Chu Cao Sí , vẻ mặt mới thoáng thả lỏng chút, quay đầu đối Chu Lệ nói “Vương gia không cần lo lắng, cũng may khối đá cắm không sâu, thế tử không có ảnh hướng tới tính mạng , bất quá, hiện tại, Vương gia , thỉnh ngài ôm thế tử, để cho tại hạ rút tảng đá ra.”
Chu Lệ nghe xong nửa câu đầu, trong lòng loạn rất nhiều, lúc này mới phát hiện người mình đầy mồ hôi , nhưng nghe đến câu sau là phải rút khối đã ra , Chu Lệ rùng mình, nắm thật chặt quyền, nói giọng khàn khàn “Hảo!”
Nhẹ nhàng ôm lấy Chu Cao Sí , Chu Lệ đầu tiên là nâng nhẹ tay phẩy đi bụi trên mặt Chu Cao Sí , vẻ mặt lúc này thập phần ôn nhu, đôi mắt thâm trầm, một bên Chu Khả trong lòng máy động, chỉ cảm thấy quái dị, theo bản năng quay đầu đi .
Mà Ngô thái y chỉ là thản nhiên liếc Chu Lệ một cái, liền dùng kim khâu đâm vài huyệt vị trên lưng Chu Cao Sí , vẻ mặt trịnh trọng mở miệng “Vương gia, nếu thế tử có loạn động , thỉnh ngài cần phải ôm chặt, không thể làm cho thế tử loạn động.”
“Ta đã biết.” Chu Lệ gật đầu nói, lại nghiêm túc nói “Ngô Thái y, Sí nhi sợ đau, thỉnh động tác của ngài cần phải nhanh lên.”
“Dạ!” Ngô thái y cung kính đáp lời.
Chu Lệ ôm chặt Chu Cao Sí , nhìn Ngô thái y chậm rãi lấy tay đặt ở trên tảng đá, một tay chuyển đến kim khâu trên lưng Chu Cao Sí , Ngô thái y thấp giọng nhẩm đếm “Nhất, nhị, tam –”
Nhổ ra thật mạnh –
Chợt nghe Chu Cao Sí kêu một tiếng, ánh mắt mở một hồi, lại rất nhanh hôn mê. Chu Lệ biến sắc, thanh âm không tự giác run lên “Sí nhi !”
“Vương gia không cần lo lắng! Thế tử không ngại!” Ngô thái y vội buông khối đá, vừa nói, một bên rất nhanh đem thuốc bột trong bát nhỏ rịt lên miệng vết thương của Cao Sí .
Chu Lệ thân thủ dò xét cái trán cùng hơi thở của Chu Cao Sí , mới hơi hơi yên lòng, lại ngẩng đầu nhíu mày hỏi “Ngô Thái y, ngươi phải hảo hảo kiểm tra Sí nhi một chút, nhìn xem trên người có còn miệng vết thương nào không ?”
“Dạ!”
Đợi kiểm tra một phen sau, quả nhiên phát hiện mấy chỗ, trừ bỏ đại thương trên lưng cùng ngực , chân phải cổ tay của Chu Cao Sí đều bị thương.
Băng bó xong , Ngô thái y cung kính rời đi, khi rời đi, Chu Lệ phân phó nói “Thái giám Mã Tam Bảo bên người thế tử vì cứu thế tử nên bị thương, Ngô thái y ngươi đi nhìn xem.”
“Dạ!”
Đợi Ngô thái y rời đi, nha hoàn người hầu cũng cung kính lui ra , khi Chu Khả muốn tiến lên bẩm báo tin tức mới nhất từ Nam Kinh truyền đến, Chu Lệ ngồi ở bên giường, nhìn Chu Cao Sí hỗn loạn ngủ, chậm rãi lắc đầu nói “Đạo Diễn ngày mai sẽ tới, việc này liền giao cho Đạo Diễn xử lý, lui ra đi.”
Chu Khả chỉ hảo cung kính hành lễ rời đi.
Khi đóng cửa phòng, Chu Khả ngẩng đầu thoáng nhìn Chu Lệ tựa hồ hạ thắt lưng? Ngẩn ra , vội cúi đầu phóng khinh cước bộ, lặng lẽ rời đi.
Ở trong phòng , Chu Lệ nhẹ nhàng mút vào đôi môi của Chu Cao Sí , sau một lúc lâu, mới chậm rãi buông ra, lại không tha liếm nhẹ , hơi hơi thở dốc, chăm chú nhìn một hồi, lại nhịn không được nhẹ nhàng lại gần, một chút một chút , từ cái trán rồi dần đi xuống .
Động tác của thực ôn nhu, rất cẩn thận , nhưng hai tay đặt trên gối cũng nắm lại thành quyền .
Nếu có thể…… Hắn thật muốn hung hăng ôm lấy tiểu tử này , khóa chặt tiểu tử này ở bên mình
Chỉ có như vậy…… Chỉ có như vậy mới có thể…… Thoáng giảm bớt kinh đào hãi lãng trong lòng hắn lúc này……
Chu Cao Sí lăng lăng nhìn chăm chú vào nam nhân tuấn vĩ nằm bên mình , vẻ mặt mệt mỏi , tay lại vẫn gắt gao ôm lấy mình ……
Cha ?
Hắn thực không phải nằm mơ?
Cha…… Tìm đến mình ?
Chu Cao Sí nhịn không được nhếch miệng ngốc hồ hồ cười.
Trước khi hôn mê tựa hồ có nghe thấy cha gọi , nhưng vết thương trên lưng đau đến mức muốn đòi mạng hắn , hắn tưởng mình mê man nên lầm , tuy rằng ứng , cũng thấy cha hướng mình chạy tới , nhưng cảm thấy không như thật . Sau đó…… Hắn lại mê man.
Sau đó ……
Dường như khối đá trên lưng được rút ra ? Hắn bị đau làm tỉnh? Hình như là như vậy……
Sau đó ……
Hắn có một giấc mộng, hắn mộng thấy cha cẩn thận cùng ôn nhu hôn môi mình ……
Nhịn không được mặt đỏ!
Chết tiệt, ý niệm xấu xa mà hắn đối cha mình sao vẫn chưa biến mất nha !!
Tựa như hiện tại, ngóng nhìn cha, hắn lại muốn tiến lên hôn cha mình , làm sao bây giờ nha ?!
Trong lòng Chu Cao Sí rơi lệ không ngừng , không thể như vậy !
Bị cha biết, cha sẽ ghét bỏ hắn !
Nhưng là…… Nhưng là……
Nhưng là nhịn không được nha!!
Chu Cao Sí có chút không tha nhìn , hảo muốn … Cha……
Đều bốn mươi lăm ngày không gặp……
Cha ……
Dường như…… Gầy, đen, nâng lên tay phải, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lông mi đang nhíu , nhíu mày là vì lo lắng cho mình sao?
Chậm rãi bất tri bất giác một chút một chút tới gần.
Cho đến khi trán chạm trán , mới lấy lại tinh thần, muốn lui ra phía sau, nhưng nhìn đến gương mặt luôn tưởng niệm , trong lòng lại kìm không được , lặp lại nói cho chính mình, không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì…… Cha đã ngủ, cha sẽ không biết , ân, cha nhất định sẽ không biết!
Vì thế……, Chu Cao Sí chậm rãi nhắm mắt lại, đôi tay chậm rãi dừng ở trên vai Chu Lệ , tay trái nhẹ nhàng nhéo quần áo bên hông Chu Lệ .
Vì thế…… Trong lòng run run , biết rõ không thể, nhưng nhịn không được nói cho chính mình, một lúc thôi , chỉ một lúc thôi …… Cha sẽ không biết …… Cứ như vậy chậm rãi tới gần, cho đến khi môi nhẹ nhàng chạm vào …… Đôi môi trong mộng vẫn ôn nhu đau tích mút môi mình vào miệng ……
Rất muốn rất muốn tiếp tục đụng chạm như vậy, nhưng Chu Cao Sí nói cho chính mình, không thể!
Bắt buộc bản thân rời đi, chậm rãi rời đi……
Nhưng …… Vừa ly khai, liền truyền đến tiếng cười nho nhỏ .
Trong lòng Chu Cao Sí nhất thời giống như sét đánh, sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt hoảng sợ.
Cha tỉnh?!
Cha đã biết?!
Cha…… Sẽ chán ghét mình , khinh bỉ mình căm ghét mình , không cần mình……
Chu Lệ đem thắt lưng Chu Cao Sí kéo nhanh , cẩn thận không đụng vào miệng vết thương trên lưng, cúi đầu, nắm bắt cằm Chu Cao Sí , hung hăng hôn, mút vào , thẳng đến khi phát hiện Chu Cao Sí sắp không thể hô hấp , mới chậm rãi buông ra, nhưng vẫn quyến luyến liếm đôi môi ngọt ngào như cũ, chóp mũi, dừng ở vẻ mặt Chu Cao Sí kinh ngạc, phát hiện khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ khĩ nãy không còn , trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, cười nhẹ , có chút tà khí ách thanh mở miệng “Sí nhi …… Vừa nãy như vậy là không đủ …… Như vậy mới đủ, biết không……”