Chương 57: Cao sí vào kinh lần ba [ tứ ]

Vào Từ phủ, nhìn bên trong Từ phủ có binh lính tuần tra qua lại, Chu Cao Sí cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Tăng Thọ “Nhị cữu cữu, này cũng là Hoàng thái tôn điện hạ an bài sao?”

Từ Tăng Thọ vội cung kính đáp “Hồi thế tử, Hoàng thái tôn lo lắng an nguy của thế tử, cho nên liền phái thêm nhiều người lại đây……”

“Nga……” Chu Cao Sí vẻ mặt cảm kích “Điện hạ thật sự rất là có tâm !”

Từ Tăng Thọ nhìn Chu Cao Sí trên mặt cảm kích, trong lòng không khỏi mỉm cười, thế tử thật sự là càng ngày càng ổn trọng .

Rồi sau đó , Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại nhìn binh sĩ tuần tra đi qua đi lại này , trên mặt hiện lên một tia giận dữ khinh thường.

Vào nhà chính Từ phủ, Từ Huy Tổ nghiêm túc ngồi ở chủ vị, thấy Chu Cao Sí tiến vào, liền đứng dậy chắp tay, đang muốn mở miệng, Chu Cao Sí đã giành trước, nói “Cao Sí kiến quá đại cữu cữu!”

Từ Huy Tổ ngẩn người, trong lòng lập tức có chút vừa lòng, liền chậm rãi gật đầu chắp tay nói “Thế tử đa lễ .”

Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại theo sát phía sau Chu Cao Sí cũng đi tiến lên chỉ lễ.

Đợi chào hảo xong , Từ Huy Tổ liền mở miệng hỏi “Tình hình Vương gia gần đây thế nào? Liệu đã tỉnh chưa ?”

Khuôn mặt Chu Cao Sí ra vẻ u sầu , mở miệng “Phụ vương vẫn như cũ …… Nhóm thái y xem qua đều nói, còn phải đợi một đoạn thời gian nói ……”

Từ Huy Tổ gật đầu, nghiêm túc nói “Nay Vương gia bệnh nặng, thế tử còn phải bảo trọng thân thể hơn , chuyện ở Yên vương phủ còn cần thế tử để ý nhiều !” Dừng một chút, Từ Huy Tổ lại mở miệng nói“Chờ Hoàng thái tôn đăng cơ sau, thế tử liền đem Vương gia đến Nam Kinh đi. Nhóm thái y cũng đều ở Nam Kinh, trong Nam Kinh nhiều hảo đại phu, nói không chừng bệnh Vương gia sẽ tốt lên ……”

Chu Cao Sí vừa nghe, trong lòng cười, để cho hắn đem cha đến Nam Kinh?

Cha hắn nhất định sẽ đến Nam Kinh , nhưng không phải hắn mang đi……

Bất quá những lời này có phải hay không ám chỉ Hoàng thái tôn muốn cầm chân mình dài hạn ở đây nha?

Chu Cao Sí ngoài mặt nói có lệ vài câu , liền cùng Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đứng dậy , cáo từ rời đi.

Đi trở về viện của mình, trong phòng, Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại liếc nhau, nhịn không được nói ra tiếng “Ca!”

Chu Cao Sí quay đầu, liếc mắt đám hạ nhân đang ở trong viện chỉnh sửa sắp xếp hành lý , Chu Cao Sí cười tủm tỉm mở miệng hỏi “Sao thế ? Đã đói bụng ? Không có việc gì! Đợi chút nữa cho nha hoàn lui xuống , sẽ lấy cho các ngươi chút điểm tâm .”

Chu Cao Toại muốn nói lại , Chu Cao Hú lôi kéo hắn, mở miệng nói “Ân, ca, vậy ngươi đi phân phó trước đi . Ta cùng Tam đệ về phòng mình trước.”

“Ân! Các ngươi đi thôi!” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói xong.

Nhìn bọn họ đi xuống, Chu Cao Sí liếc mắt nha hoàn cùng người hầu bốn phía , trong lòng phát sầu, ai, hắn cũng không muốn suốt ngày đều bị người theo dõi nha .


Lúc này, Thư phòng Từ Phủ .

Từ Huy Tổ đi qua đi lại, chau mày.

Khi Từ Tăng Thọ đi vào , chỉ thấy bộ dáng Từ Huy Tổ nhíu mày, cước bộ chậm chậm , cung kính chắp tay nói “Đại ca!”

“Tăng Thọ? Ngươi đã đến rồi! Chỗ thế tử đã dàn xếp tốt ?” Từ Huy Tổ quay đầu hỏi.

“Hồi đại ca, đều đã dàn xếp tốt lắm.” Từ Tăng Thọ cung kính đáp lời.

“Tăng Thọ, ngươi nghe, từ hôm nay, mấy cái sinh ý nhà chúng ta làm cùng Yên vương phủ , ngươi đi thu hồi hết , có thể thì đền chút tiền đi , nhưng là, không được có thêm bất luận cuộc làm ăn nào với mấy sinh ý của Yên vương phủ .”

Từ Tăng Thọ sửng sốt.

“Còn có…… Hảo hảo giám sát chặt chẽ thế tử, không cho thế tử rời đi Từ phủ chúng ta nửa bước!”

Từ Tăng Thọ nhíu mày “Đại ca, như vậy được không? Như vậy…… Không phải là giam cầm thế tử sao?”

Từ Huy Tổ không kiên nhẫn phất tay “Không quan hệ! Không phải Hoàng thái tôn mệnh lệnh cho chúng ta là quan sát thế tử sao? Nếu để cho thế tử ra cửa, trộm đi , nhà chúng ta thật sự sẽ không xong đâu !”

Từ Tăng Thọ trong lòng trầm xuống, như vậy…… Chẳng phải là một chút cơ hội đều không có ?

“Tăng Thọ, ngươi có nghe hay không?” Từ Huy Tổ nghiêm khắc hỏi.

“Dạ!”

Từ Huy Tổ thế này mới vừa lòng gật đầu. Lại thở dài nói“Tăng Thọ, không phải ta không để ý tiểu muội, chính là…… Hiện tại, thế cục bất lợi nha! Nếu Yên vương lần này mà vào kinh , vậy hoàn hảo, nhưng Yên vương không chịu vào kinh, cũng khó trách Hoàng thái tôn ngờ vực vô căn cứ nha!”

Từ Tăng Thọ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu Vương gia vào kinh chỉ sợ thế cục lại càng không hảo!

“Hiện tại trong lòng Hoàng thái tôn cũng là do dự không dứt, không biết nên xử trí thế tử như thế nào……”

Từ Tăng Thọ vừa nghe, trong lòng trầm xuống, xử trí?

Từ Tăng Thọ nhỏ giọng hỏi “Chẳng lẽ Hoàng thái tôn muốn ……”

Từ Huy Tổ chỉ là thở dài một tiếng, cũng không đáp lại, Từ Tăng Thọ tâm càng thêm trầm xuống.

Lần này…… Phiền toái !


Lúc này trong phủ Yên vương .

Chu Lệ nhìn chằm chằm thư tín trên tay, vẻ mặt tối tăm.

Trên thư tín chỉ có 7 chữ : Hoàng thái tôn muốn giết thế tử

“Vương gia?” Chu Khả đi vào, nhìn thấy chính là bộ dáng Chu Lệ mặt không chút thay đổi lại tản ra cả người sát khí. Không khỏi dừng bước, trong lòng giật mình, thật cẩn thận mở miệng.

Ba!

Chu Lệ mạnh mẽ đập vở bát trà , loảng xoảng một tiếng, bát trà nát!


Ban đêm, Chu Cao Sí nằm ở trên giường, vẻ mặt đau khổ, ai, lại ngủ không được !

Nhìn về phía cửa sổ khép hờ , hé ra không lớn, nhưng vừa đủ để người bên ngoài dù đi ngang qua cũng nhìn được tình hình trong phòng .

Nhìn quân sĩ tuần tra qua lại cũng biết không phải đi một mình mà thành từng tốp , trong lòng Chu Cao Sí thở dài, xoay người, nhắm mắt lại, ngay cả ngủ đều có người nhìn , cái này làm sao có thể ngủ được nha !

Ai, không cho bọn họ nhìn, chỉ sợ bọn họ cũng ngủ không được đi.

Chu Cao Sí nhịn không được tưởng niệm lần trước khi mới rời Nam Kinh , thư tín của cha đột ngột xuất hiện……

Trong lòng Chu Cao Sí nhịn không được có một ý nghĩ , cha hắn có thể lại viết thư cho hắn hay không nha ?

Viết, sẽ giấu ở đâu chứ ?

Trước kia dưới gối , trên bàn học , bên cửa sổ đều có……

Hiện tại không tiện, có thể giấu ở dưới gối hay không ?

Ý nghĩ vừa có , liền không đình chỉ được , vì thế, Chu Cao Sí không khỏi thân thủ sờ hướng gối đầu, sờ soạng một hồi lâu, cái gì đều không có……

Trong lòng Chu Cao Sí có chút mất mát. Thở dài nhắm mắt lại.


Lúc này, Chu Lệ đang viết thư

Bút tích viết ngoáy, nhưng Chu Lệ cũng viết thật sự chuyên tâm.

Viết xong, Chu Lệ gấp hảo, nghĩ nghĩ, xuất ra một cái hộp, đem một cái tượng đất bỏ đi. Ngay cả thư cũng bỏ vào , làm xong , phóng tới bên cửa sổ, thấp giọng nói “Lập tức đưa đến bên người thế tử!”


Ngày hôm nay là ngày tiến cung bái tế.

Chu Cao Sí mặc xong, đi ra sân, thấy Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đã đứng ở cửa chờ hắn . Liền ôn hòa cười. Trong lòng thầm nghĩ, vài năm này, hai người cũng đã trưởng thành không ít.

Lúc này, ba người bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Trên mã xa, Chu Cao Sí nhẹ giọng dặn dò “Ít nói, nhiều nghe. Không trả lời được thì liền cười.”

Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đều nghiêm túc gật đầu“Ca, chúng ta đã biết.”

Chu Cao Sí vừa lòng gật đầu.

Vào trong cung, đi đến cung bái tế trước .

Cung kính bái tế sau, nhìn bài vị kia, Chu Cao Sí nhịn không được nghĩ , hoàng gia gia lúc này cũng sẽ như hắn năm đó , ở trên đường hoàng tuyền bồi hồi sao ?

Ra cung dùng để bái tế tổ tiên , ba người bọn họ trước đi cung của Chu Doãn Văn .

Vào điện , Chu Cao Sí cung kính hành lễ.

Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại cũng hành lễ theo.

Hành lễ xong, Chu Doãn Văn ý bảo bọn họ đứng dậy.

Chu Cao Sí nhìn lại , thấy vẻ mặt Chu Doãn Văn thản nhiên, nhưng mặt mày gian có chút bực bội .

“Cao Sí , đến Nam Kinh là tốt rồi . Hảo đợi . Quá đoạn thời gian này , chờ thân thể tứ thúc khỏe lên nhiều , liền để tứ thúc cũng cùng đến đây đi .” Chu Doãn Văn thản nhiên mở miệng nói.

Sắc mặt Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại lập tức liền khó .

Chu Cao Sí cũng cười tủm tỉm gật đầu nói“Đang muốn cùng điện hạ thỉnh cầu, không nghĩ tới điện hạ lại nói trước , điện hạ thực cẩn thận.”

Lời này vừa ra, sắc mặt Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Cao Sí .

Mà Chu Doãn Văn nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , sau một lúc lâu, mới gật đầu thản nhiên nói “Đây là đương nhiên .”

Nhưng Chu Cao Sí lại khổ não nghiêm mặt, mở miệng nói “Nhưng mà điện hạ … Hiện nay bên người phụ vương không người chăm sóc, mẫu phi vừa phải để ý Yên vương phủ, thỉnh điện hạ để cho Cao Hú cùng Cao Toại trở về chiếu cố phụ vương, qua mấy ngày sẽ hộ tống phụ vương và mẫu phi vào kinh thành ?”

Chu Doãn Văn nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói “Chờ mấy ngày nữa rồi nói sau. Nghi thức tế lễ Hoàng gia gia còn chưa chấm dứt……”

Chu Cao Sí có chút xấu hổ nói “Ai! Vẫn là điện hạ có hiếu tâm, ta đều đã quên điều này !”

Chu Doãn Văn lúc này khẽ cười nói“Ngươi cũng là lo lắng cho tứ thúc. Không có việc gì, không ngại .”

Chu Cao Sí lại liếc trộm Chu Doãn Văn , phát hiện mặt màyChuDoãn Văn lúc này giảm bớt đi một phần cáu kỉnh , vẻ mặt cũng không phải lãnh đạm như vậy.

Trong lòng Chu Cao Sí thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lại nhàn thoại vài câu, Chu Cao Sí cùng Chu Cao Hú và Chu Cao Toại mới cáo từ rời đi.

Lúc rời đi , Chu Cao Sí thấy phía trước đến một người , không khỏi hí mắt cười, này không phải Chu Vương thúc sao?

Chu Cao Sí chậm rì rì chắp tay cười tủm tỉm nói “Chất nhi bái kiến Vương thúc!”

Nam nhân đối diện ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, vẻ mặt hiền lành, đầu tiên là cao thấp đánh giá Chu Cao Sí một phen, mới cười cười mở miệng nói “Cao Sí không cần đa lễ !”

Người đến đúng là Chu Vương . Tới nay đều là người trung gian giữa các phiên vương , không đứng về ai!

Chu Cao Sí ha ha ngây ngô cười, hỏi“Chu Vương thúc cũng vì gió lớn nên tới đây ?”

Chu Vương vừa nghe, ánh mắt hơi hơi sáng ngời, cây to đón gió? Lập tức cũng ha ha cười nói “Ai u, nhập xuân rồi , gió có lớn đôi chút cũng không biện pháp a.” Vừa cười ha ha vừa vỗ vỗ bả vai Chu Cao Sí “Không có việc gì! Chờ gió thổi qua là tốt rồi!”

Chu Cao Sí cười tủm tỉm gật đầu, lại thật là buồn rầu mở miệng nói “Chu Vương thúc, Cao Hú cùng Cao Toại vẫn ồn ào muốn đi săn thú, Chu Vương thúc, ngài biết, nay phụ vương bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều phải để ta xử lý, ta cũng không có thời gian nhìn hai người bọn họ, phiền toái Chu Vương thúc nếu có thời gian thì dẫn bọn hắn đi săn thú đi!”

Chu Vương bình tĩnh nhìn Chu Cao Sí một hồi lâu, sau một lúc lâu, ha ha cười, vỗ vỗ đầu Chu Cao Sí “Hảo! Cứ để cho ta đi !”

Nhãn tình Chu Cao Sí sáng lên, chắp tay nói “Cao Sí tạ quá Chu Vương thúc!”

Phía sau Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại nghe được , vẻ mặt mờ mịt.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, Chu Cao Sí liền cùng Chu Vương cáo biệt, ra cung.

Chu Vương nhìn bóng dáng Chu Cao Sí , nhẹ nhàng thở dài, gia đình tứ ca thực phúc khí . Có đứa nhỏ thông minh lại vừa nặng tình nghĩa như thế , Hoàng thái tôn rõ ràng muốn đối phó hắn , hắn cũng chỉ lo lắng an nguy hai đệ đệ…… Bất quá, hắn sao dám đối mình đưa ra yêu cầu đưa Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đi ?

Hắn vì cái gì quả quyết rằng mình sẽ viện thủ hắn ? Chẳng lẽ là tứ ca mình nói ? Không! Tứ ca cùng mình tuy nói là an hem ruột thịt , nhưng cảm tình cũng không quá hảo a.

Chu Vương vuốt tóc , theo thói quen ngồi xổm xuống , đau khổ suy tư .