Ngày hôm sau khi Chu Lệ tiến cung.
Yên vương phủ ở Nam Kinh, trong viện của Chu Cao Sí .
Chu Cao Sí cúi đầu, ngồi ở trên giường, trước giường, Từ thị vẻ mặt nghiêm khắc , mắt nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , ngữ khí rất là nghiêm túc “Sí nhi ! Mẫu phi nghĩ đến ngươi tuy rằng nhỏ tuổi , nhưng từ nhỏ đã nghe lời ! Lần này ngươi thế nhưng không nghe mệnh lệnh phụ vương ngươi, một mình ra khỏi phủ! Sí nhi ! Ngươi thật sự là…… Làm cho mẫu phi nói như thế nào mới tốt đây !”
Chu Cao Sí cúi đầu , nột nột nói “Mẫu phi…… Con biết sai rồi!”
Trong lòng cũng rầu rĩ , cha không phải nói sẽ gạt mẫu phi sao ? Sao mẫu phi vẫn biết vậy nha ?
“Ngươi còn dám kêu phụ vương ngươi đi gạt ta ?!” Từ thị càng nói càng sinh khí “Nếu không Hú nhi nói hôm qua luôn luôn ở trong viện tập võ, ta còn không biết , nguyên lai cái chân bị thương này của ngươi là vì lén trộm ra ngoài nên mới thế ! Ngươi còn dám đối ta nói dối! Gạt ta nói là ngươi cùng Hú nhi trèo cây bị lộng thương !”
Chu Cao Sí trong lòng tỉnh ngộ, nguyên lai là Cao Hú! Ai nha ! Hắn đã quên cùng Cao Hú nói trước !
Nhưng nhìn trộm vẻ mặt tức giận của Từ thị cùng mặt mày lo lắng, trong lòng Chu Cao Sí cũng rất áy náy, liền nhẹ giọng giải thích “Mẫu phi…… Con không dám nói, sợ mẫu phi sinh khí, cũng sợ mẫu phi lo lắng……”
Từ thị lớn tiếng mở miệng “Vậy ý của Sí nhi là có thể nói dối mẫu phi , lừa gạt mẫu phi sao?”
“Con……” Chu Cao Sí thì thào mở miệng “Con không phải ý tứ này……”
“Sí nhi ý tứ là, chuyện tình lần này người biết càng ít càng tốt !” Thanh âm thản nhiên từ cửa truyền đến.
Từ thị quay đầu, thấy Chu Lệ vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở cửa, vội đứng dậy hành lễ.
Chu Lệ khẽ gật đầu, phất tay ý bảo hạ nhân chung quanh đi xuống, mới vẻ mặt ngưng trọng đối Từ thị nói “Sí nhi gạt ngươi, cũng là ý của ta! Lần này , chuyện tình không đơn giản, Sí nhi trộm đi ra ngoài cũng là bất đắc dĩ, lần này ngã bị thương ở chân, cũng đừng làm cho nhiều người biết mới tốt .”
Từ thị ngẩn ra, lập tức gật đầu “Vương gia nói như vậy, thiếp thân hiểu được .”
Quay đầu nhìn về phía Chu Cao Sí vẻ mặt áy náy bất an, nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói “Sí nhi …… Nếu là chuyện trọng yếu, vì sao vừa mới nãy không cùng mẫu phi nói?”
“Con gạt mẫu phi, làm cho mẫu phi lo lắng , chung quy không đúng.” Chu Cao Sí thấp giọng nói, vẻ mặt lại còn thành thực mở miệng “ Con về sau sẽ không tái làm cho mẫu phi lo lắng .”
Từ thị mỉm cười, nâng tay sờ đầu Chu Cao Sí “Về sau cẩn thận là được.”
Từ thị dứt lời, liền cung kính hướng Chu Lệ hành lễ, xoay người rời đi.
Thời điểm đi ra viện , Từ thị trong lòng cân nhắc, Vương gia quả nhiên không có sủng nịch Sí nhi , hôm nay khi biết Sí nhi trộm đi ra ngoài , trong lòng nàng rất là khiếp sợ, sự thật sao cùng với những lời Vương gia nói lại không giống ? Vương gia cùng mình nói, Sí nhi là bị té từ trên cây mà bị thương ! Chẳng lẽ do Vương gia sủng Sí nhi , sủng đến mức giúp Sí nhi nói dối sao?
Nàng trong lòng cực kì lo lắng cùng phẫn nộ.
Nay nghe Vương gia nói như vậy, lại kết hợp với việc mấy chị dâu của nàng cùng mấy tân khách khác thường xuyên bái phỏng trước cửa, so sánh với việc mấy hôm trước đều là vắng vẻ , Từ thị trong lòng nhịn không được than nhẹ, chẳng lẽ đây đều do Sí nhi bị thương mà đổi lấy ?
Khi Từ thị đi trở về, Chu Cao Sí nhìn về phía Chu Lệ hướng mang theo tươi cười sủng nịch đi về hướng mình , nhịn không được mở miệng nói “Cha…… Ngươi vừa mới nói dối ……”
Chu Lệ nhướng mày, ngồi vào bên người Chu Cao Sí , nâng tay vén đi mấy lọn tóc đang vương trên mặt Chu Cao Sí , thản nhiên nói “Cái này không phải nói dối, chuyện ngươi bị thương, chuyện dự tiệc, cũng không thể cho nhiều người biết.”
Chu Cao Sí trong lòng cân nhắc một chút, cũng hiểu được suy tính của Chu Lệ , rốt cuộc , loại chuyện này vẫn là giấu ở trong bóng tối mới tốt .
Chu Lệ lại xoay người đem mảnh vải quấn lấy chân Chu Cao Sí nâng lên , đem chân phóng tới trên đùi mình , cởi bỏ mảnh vải, tinh tế nhìn một chút, sưng đỏ đã tiêu tán không ít, thuốc mỡ do thuộc hạ kính biếu quả nhiên không phải thứ bình thường .
Nhưng sưng đỏ này thấy thế nào cũng chướng mắt, Chu Lệ nhíu mày.
“Cha…… Sẽ mau tốt lắm.” Chu Cao Sí thấy Chu Lệ nhíu mày, liền mở miệng nói. Nhếch miệng cười “Cha , thuốc mỡ quả nhiên không đơn giản, tối hôm qua con bôi có vài lần, hôm nay đã hiệu quả rồi .”
Chu Lệ quay đầu nhìn tế mi Chu Cao Sí loan loan , tươi cười đầy mặt, nhịn không được mỉm cười. Nâng tay đem Chu Cao Sí ôm tới trên đùi mình , phóng âm thanh ôn nhu nói “Chờ chân ngươi tốt, cha mang ngươi đi săn thú.”
Chu Cao Sí sửng sốt, vẻ mặt lập tức đau khổ,“Cha, chúng ta đi dạo phố , được không?”
Chu Lệ tà liếc Chu Cao Sí một cái, nâng tay niết niết mặt Chu Cao Sí , ra vẻ tức giận nói “Tiểu tử ngươi chính là lười! Săn thú không tốt sao? Đi dạo phố có cái gì tốt! Ngươi thích cái gì cùng cha nói, cha mua cho ngươi!”
Chu Cao Sí trong lòng thở dài, hắn không thích săn thú a.
Bởi vì hắn không phải đi săn thú a, hắn là bị thú săn đánh a.
Mỗi lần săn thú luôn đuổi theo con mồi , đuổi theo đuổi theo liền biến thành bị con mồi vây quanh ……
Cao Hú , Cao Toại mỗi lần đều nói, săn thú không cần đi tìm con mồi, chỉ cần đi theo phía sau đại ca thì tốt rồi!
Cha hắn còn đáng ghét hơn , mỗi lần đều cười ha ha, nói mình quả nhiên là tiểu bánh bao thơm ngào ngạt ……
Hắn trong lòng phẫn giận…… Mỗi lần bị lão cha lôi đi săn thú, mọi người đều nhàn nhàn tản tản đi theo hắn phía sau , mà mỗi lần đều hắn quyết định không thèm truy đuổi con mồi của mình , lại luôn bị một ít tiểu động vật đáng yêu hấp dẫn, sau đó…… Liền quên ước nguyện ban đầu, mà bắt đầu liều mạng truy……
Lại bị một đoàn thú không biết từ đâu chui ra vây lấy ……
Mà bọn lão cha lại bắt đầu phấn chấn tinh thần !
Bắt đầu vui vẻ đuổi bắt con mồi , hắn…… Cũng chỉ có thể lúng túng đợi ở nơi nào đó ……
Chu Cao Sí trong lòng khó chịu, hắn tuyệt đối sẽ không đi săn thú !
Khi Chu Cao Sí ngẩn người buồn khổ, Chu Lệ thật sâu dừng ở Chu Cao Sí , khóe miệng tươi cười trêu tức dần dần ôn nhu, đôi mắt lóe ánh sáng nhu hòa, tay trái lặng lẽ nắm lấy đôi tay trắng nõn nhuận nộn của Chu Cao Sí , năm ngón tay giao nhau, tay phải đem Chu Cao Sí kéo càng nhanh, trong lòng một mảnh mềm mại.
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, nhìn về phía cha, cũng không từ giật mình.
Vẻ mặt của cha lúc này thực ôn nhu sủng nịch làm cho hắn không khỏi thất thần.
“Làm sao vậy?” thanh âm Chu Lệ có chút khàn khàn hỏi.
Tuy rằng thực thích bộ dạng tiểu tử này nhìn mình ngẩn người ngốc lăng , nhưng…… Nếu cứ nhìn thế , hắn cũng không dám cam đoan mình sẽ không làm ra loại chuyện xúc động khó kiềm chế ……
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, không khỏi tim đập vài cái, sắc mặt ửng đỏ, nột nột nói “Cha…… Cái kia……”
“Cái kia là cái gì?” Chu Lệ trêu tức cười, thấy tai Chu Cao Sí đều đỏ, trong lòng càng ngứa , sợ mình ức chế không được, liền mở miệng nói “Ngày mai…… Có lẽ hoàng gia gia ngươi sẽ đến thăm ngươi.”
Chu Cao Sí sửng sốt “Hoàng gia gia muốn tới?”
“Ân……” Chu Lệ khẽ gật đầu, tay phải đem Chu Cao Sí kéo vào trong lòng , cằm đặt ở đỉnh đầu Chu Cao Sí , thanh âm khàn khàn chậm rãi nói “Phỏng chừng…… Là đã biết Hoàng Tử Trừng làm chuyện ngu xuẩn, muốn bồi thường ngươi đi. Sí nhi …… Ngày mai hoàng gia gia ngươi sẽ đến như thế nào ? Làm sao đến ? Khi nào đến? Còn không biết…… Chính ngươi phải cẩn thận ứng đối. Nhớ kỹ…… Không chuẩn đáp ứng yêu cầu gì từ hoàng gia gia ngươi .” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Chu Lệ rất là nghiêm khắc.
Chu Cao Sí dựa vào ôm ấp của Chu Lệ , gật đầu “Con đã biết.”
Chu Lệ vừa lòng gật đầu, cúi đầu nhìn về phía Chu Cao Sí , mỉm cười “Chờ thêm ngày mai nữa thôi , chúng ta có thể hồi Bắc Bình .”
Chu Cao Sí vừa nghe, nhãn tình sáng lên.
Vậy thật đúng là thật tốt quá!
Hôm sau, Chu Cao Sí ngồi ở trên ghế , nghe bên ngoài vui đùa ầm ĩ.
Nhớ tới hôm nay hình như là Yên Vương phủ bọn họ có khách ?
Lúc này, trong sân , nô tài nha hoàn đều bị Chu Cao Sí cho lui .
Chỉ để lại Hiểu Cầm cùng Tam Bảo hầu hạ.
Liền quay đầu nhìn về phía Mã Tam Bảo cung kính đứng một bên, cười tủm tỉm hỏi “Tam bảo, hôm nay bên ngoài có người nào đến sao ?”
Mã Tam Bảo cung kính đáp “Nô tài lúc trước ra ngoài lấy mấy đồ vật , thấy chuồng ngựa của Vương phủ ta có khá nhiều xe ngựa đang đỗ , dường như là Cữu lão gia , đại vương phủ , Mã đại nhân ……”
Chu Cao Sí khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Mã Tam Bảo , nghĩ trí nhớ Tam Bảo tốt như vậy, lại thông minh cẩn thận, luôn đi theo bên người mình cũng quá lãng phí . Có phải nên cùng cha nói không ? Giống Trương Phụ đó , cho đi bên ngoài rèn luyện ?
Ngay khi Chu Cao Sí cân nhắc là lúc chợt nghe thanh âm Hiểu Cầm kinh ngạc “Ngươi là người nào?! Dám xông vào sao ?!”
Chu Cao Sí theo tiếng nhìn lại, lão giả sáu mươi hơn tuổi , tinh thần chấn hưng cười ha ha đi nhanh bước vào, phía sau theo sát vài tùy tùng.
Chu Cao Sí trong lòng giật mình, hoàng gia gia đến đây?
Lấy lại tinh thần, Chu Cao Sí vội ngăn Hiểu Cầm , nghiêm túc nói “ Hiểu Cầm! Còn không lui ra?! Đó là ông nội của ta!”
Hiểu Cầm cùng Tam Bảo ngẩn ngơ, nhìn về phía người tới, lão giả tầm sáu mươi tuổi , tươi cười đầy mặt , lúc này ha ha cười “Không có việc gì, không có việc gì! Ta không muốn biến thành long trọng đâu !”
Hiểu Cầm sửng sốt, gia gia thế tử???
Tam Bảo sợ run, không phải là Hoàng Thượng sao?!
Chu Cao Sí nhíu mày, hai người này ngày thường không phải đều thông minh sao? Lại ra tiếng trách mắng “Còn không thi lễ?!”
Hiểu Cầm cùng Tam Bảo lấy lại tinh thần, vội run run quỳ sát hành lễ.
Chu Cao Sí lúc này cũng miễn cưỡng đứng lên, đang muốn cung kính hành lễ.
Chu Nguyên Chương ha ha cười, phất tay nói “Tốt lắm! Tốt lắm! Đều đứng lên đi!”
Mà lúc này, ở Tiền đường , Chu Lệ cùng Từ Tăng Thọ uống trà chơi cờ , nghe người hầu nhỏ giọng bẩm báo “Chủ tử, đại lão gia đến đây.”
Ánh mắt Chu Lệ hơi hơi nhíu lại, thần sắc khinh đạm buông quân cờ trong tay, mở miệng nói “Đã biết, các ngươi cũng không cần hầu hạ .”
“Dạ!”
Từ Tăng Thọ liếc mắt nhìn người hầu lui ra, rũ mắt xuống tiếp tục nhìn ván cờ .
Lúc này, Chu Lệ thản nhiên mở miệng nói “Có lẽ…… Tiếp qua không lâu, lại có thể về Bắc Bình ăn mì nước .”
Từ Tăng Thọ sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Mì nước Bắc Bình ?
Vương gia…… Có thể hồi Bắc Bình ?!
Mà lúc này ở hậu đường, Từ thị chiêu đãi mấy nữ phu nhân các phủ.
Đang nói son phấn ở Nam Kinh cùng Bắc Bình giá bao nhiêu, vật liệu may mặc , thợ khéo thế nào ……
“Nghe nói…… Thế tử đã muốn mười ba , nhưng chưa có ý trung nhân nha ?” Đột ngột , đại tẩu Từ thị , Từ Huy Tổ phu nhân cười dài mở miệng hỏi
Từ thị trong lòng ngẩn ra, lập tức tâm có cảnh giác, cười nhẹ nói “Còn không có ý trung nhân đâu ! Đại tẩu ngươi cũng biết, Bắc Bình chỉ là một tiểu địa phương, nữ hài tử tài giỏi cũng không có hơn vài người ……”
“Ha ha…… Loại chuyện này là phải làm nhanh nha .” Lại có người chen vào nói.
“Đúng vậy…… Đúng vậy……”
Lúc này, Từ Huy Tổ phu nhân vừa cười vừa chầm chậm nói “Nếu Vương phi tin tưởng , ta xin đi đầu lựa người thích hợp ……”
Từ thị trong lòng trầm xuống, lựa đúng thời điểm này làm mối sao ?
Từ thị trên mặt thản nhiên, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc “Đại tẩu, lúc này cũng không thích hợp lắm đi.” Vừa nói , vừa như không để ý chỉnh bạch hoa trâm trên đầu .
“Chỉ là nói trước thế thôi a .” Từ Huy Tổ phu nhân có chút san nhiên cười. Mặt mày lại có chút buồn bực .
Từ thị không để ý tới, chuyển mở đề tài.
Mà ở viện của Chu Cao Sí .
Chu Nguyên Chương cười tủm tỉm hỏi “Cao Sí , biết chơi cờ không ?”