Chương 43: Khảo hạch

Phong giờ chết lặng, vậy mà hắn có một lần triệu hoáng, nhưng tự nhiên chuôi ra một con rồng thì sẽ dẫn tới sự chú ý hắn liền hỏi hệ thống:

-Này có thứ gì để thu quái thú vào không chẳn hạng như pokeball?

-Đinh: có thì có nhưng hiện giờ điểm DUEL của kí chủ không đủ.

-Vậy giá nó bao nhiêu nói ra luôn đi ấp a ấp úng.

Phong thấy khó chịu hỏi

-Đinh: pokeball có ba loại:

Sơ cấp: chỉ chứa được quái thú hai sao trở xuống giá 300 điểm DUEL.

Trung cấp: chỉ chứa quái thú năm sao trở xuống giá 700 điểm DUEL.

Thượng cấp: chỉ chứa quái thú tám sao trở xuống giá 1000 điểm DUEL.

Còn từ chín sao trở lên kí chủ hiện giờ không có quyền được biết.

-Thật con mẹ nó mắc dữ vậy hệ thống ngươi chơi ta à.

Phong nhìn giá cả mà hoảng, hắn hiện giờ nghèo muốn chết cũng hên về tài nguyên tu luyện thì hắn không cần phải lo vì có nhẫn chứ vật cha hắn đưa cho hắn.

Phong hiện giờ rất bức súc bỏ qua chuyện này một bên, tay cầm báu kiếm vung lên từng kiếm nhìn thì rất chạm nhưng khi đối mặc với một kiếm này làm cho đối phương vô biện pháp né tránh, nhất kiếm định sinh tử.

Thời gian trôi quá Phong cũng thu kiếm về định ra ngoài nhưng vừa quay người ra phía sau thì thấy nữ tử thần bí ở sau lưng mình từ hồi nào.

-Tiền ...tiền bối..

Không hiểu sao khi hắn đối mặc với nữ tử thần bí này luôn có cảm giác áp lực không nói nên lời.

-Hư, hiện giờ ngươi đã hoàng toàn khống chế Lung Linh tháp rồi, thì ngươi sẽ thuộc về ta và sau này cũng đừng gọi ta tiền bối này nọ ta tên là Trịnh Bảo Ngọc.

Trịnh Bảo Ngọc...Tên thật đẹp.

Hắn nghĩ thầm.

-Vậy ta phải làm sao?

-Còn giả nai, ngươi không phải giỏi về phương diện này lắm sao hay là ngươi chê ta xấu, hự ô ô ô...

Trịnh Bảo Ngọc ngồi xuống ôm mặc giả vờ khóc, hắn trên đời này sợ nhất là nước mắc nữ nhân.

--Ta không có ý đó chỉ là...

-Chỉ là cái gì.

-Là việc này tới quá bất ngờ làm ta choáng.Vậy giờ nàng là của ta ha ha.

Hắn cười lớn rồi bế nàng lên rồi tiến vào căn phong rồi đặc nàng xuống.

-Xú tiểu tử nói làm là làm.

Bà cô à đây không phải cô câu dẫn ta sao.Hắn cũng chỉ dám nghĩ thầm chứ không nói ra .

.........

Ngoài Nữ thần học viện, ngày mai là bắc đầu nhập học, nên giờ này rất nhiều thế lực lớn trên khấp mọi nơi điều tới chỉ mông muốn rằng con em họ có thể tiến vào học viện.Nữ Thần học viện không chịu kiểm soát bởi thế lực khác là học viện chỉ có viện trưởng mới có viện trưởng có quyền quyết định.

Sau khi phong mây mưa xong thì Bảo Ngọc cũng kiệt sức rồi ngủ thiếp đi, Phong thấy vậy cũng không đánh thức nàng đi ra ngoài.

Vừa vô tới phong thấy Hải Nghi đang ngủ, giờ này cũng tối rồi, hắn leo lên giường Hải Nghi ôm nàng vào long nhưng hắn cảm giác Hải Nghi sau bữa nay cao thế không biết hai quả đồi còn bự ra, hắn chợt có cảm giác chẳn lành ngẩn đâu lên nhìn xung quanh thì xác đinh đây là phòng của mình chưa kiệp thở ra một hơi nhẹ nhỏm thì nhìn thoáng qua giường của mình thì phát hiện có người đang năm trên giường, vì người trên giường hắn đang quay mặc về phía hắn, hắn có thể nhìn thấy gõ diện mạo của người đó vì người năm trên giường hắn là Hải Nghi, tay chân hắn run run đang định leo xuống giường giống như ta không biết gì hết thì có một cánh tay ôm ngang người hắn, giờ hắn mới nhìn thấy diện mạo của ngươi mà mình tưởng là Hai Nghi, chỉ có hai từ mỹ nữ hắn cũng cạn lời, con mẹ nó đâu ra nhiều mỹ nữ thế này ở địa cầu cũng có nhưng như những yêu nữ này thì còn kém xa.

-Aaaaaaah....

cha cha cho Phong phong lưu tí

cmt

cầu đủ thứ

thank you

iu

♡♡♡♡♡