Chương 36: Lão Thiên Chiếu Cố Ta

Giộng nói lạnh nhạt làm Phong tỉnh dậy, Phong giờ mới biết mình đang trong hoàng cảnh nào vô ý thức lùi lại một bước dữ khoản cách an toàn, hắn chấp tay hỏi:

-Xin hỏi tên tiền bối là..

-Tên ta sao, haha lâu rồi chưa có ai hỏi ta câu này, ta cũng không nhớ tên ta nữa chỉ nhớ ta họ Trịnh.

Nữ tử thần bí đưa tay sờ càm trả lời Phong.

Lâu lắm rồi

Hắn nhìn nữ tử thần bí để tìm ra coi có điểm nào là người lớn tuổi không nhưng nhìn cũng không phát hiện chỗ nào khác hết, chẳn lẻ nữ tử thần bí lớn tuổi lắm sao nhưng nhìn tới nhìn lui thì cũng cỡ 25 là cùng.

-Tiền bối tại sao lại ở đây.

Nghe Phong hỏi câu này thì nữ tử thần bí trầm mặc, một luồn khối đen tỏa ra từ người nữ tử thần bí.Phong thấy xung quanh nhiệt độ hạ thấp dần ý thức được mình hỏi đều không nên hỏi hắn vội vàng nói:

-Nếu tiền bối thì thôi ạ.

-Thật ra không phải một mình ta bị nhốt ở nơi này còn những kẻ khác nữa. Ta là người được trọn chấn giữ Lung Linh Tháp này, nhiện vụ của ta là canh chừng những kẻ bị nhốt ở nơi này. Cha ta nói với ta " chỉ khi nào tim được người nắm giữ Lung Linh tháp này thì ta mới có thể ra khỏi nơi này 10 vạn năm ha ha ta cuối cùng cũng có thể tự do.

Nữ tử thần bí cười to, trên mắc lăng xuống giọt nước mắc đây không phải là nước mắc đâu khổ mà là nước mắc vui sương vì được tự do, con người mà ai mà cha muốn mình được tự, không ai muốn mình bị người khác áp đặc mình.10 vạn năm bị nhốt trong tháp cô đơn lẻ lôi một mình hằn ngày chỉ biết tu luyện và tu luyên xung quanh là một màu trắng, làm sao mà cô chịu nổi có những lần cố thoát ra nhưng sấp thoát ra thì bị vật gì đó hất cô trở lại.

Cô đã đợi hơn 10 vạn năm cuối cũng chờ được.

-Ha hả 10....10 vạn năm tiền bối ở trong này 10 vạn năm.

Phong kinh hải khi nghe nữ tử thần bí nói mình sống 10 vạn năm, thế có nghĩ là tuổi của mình so với nữ tử thần bí không đáng nhắc tới.

-Đúng số tuổi của ta là 11 vạn năm. Ngươi là người trong 10 vạn năm ta chờ đợi, đã có rất nhiều người nắm giữ Lung Linh tháp nhưng không ai có thể khiến nó nhận chủ và bị phản phệ chết hết.

Chết hết.

-Nhưng ta chỉ là linh sư nhỏ nhoi không đáng nhắc tới cho nên kiếm người khác đi.

Hắn thầm kinh hải người ta nắm giữ Lung Linh tháp này khẳn định tu vi không it mà còn bị phản phệ mình mới chúc tu vi làm sao mà sống.

-Ha ha không cần lo để Lung Linh tháp nhận chủ cũng không khó chỉ là ta không chỉ điểm cho những người trước, hừ không ông lão thì là nữ nhân làm sao mà ta chỉ điểm cho họ còn ngươi.

Nữ tử thần bí nhìn Phong với anh mắc sáng ngời liếm môi, làm Phong tê cả da đâu chị hai a chị đã đẹp rồi còn làm hành động vậy ai chịu nổi.Phong than thầm.

-Nhưng..

-Không nhưng nhị gì hết. Ngươi là người rất thích hộp.

Hắn buồn bược tự dung lại lôi ra vụ này.

-Ta làm sao mới khiến nó nhận chủ.

Nữ tử thần bí nghe hắn hỏi mà mặc không tự chủ được đỏ lên quay mặc đi chỗ khác.

-Cha ta trước khi đi nói, nếu tìm được người thích hợp thì phải...

Nói tới đây nữ tử thần bí ấp a ấp ung cả nữa ngày không nói tiếp.

-Phải cái gì?

-Phải...

-Hả.

-PHẢI KẾT HÔN VỚI NGƯỜI ĐÓ.

Nữ tử hét lên làm hắn trợn tròn mắc, cái gì vậy trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy vừa có được Lung Linh tháp vừa có được mỹ nữ.Giờ phút này hắn cảm thấy đầu óc mình không đủ để dùng.

Nữ tử thần bí hét xong thì phát tay biến mất tại chỗ chỉ để lại hắn đứng như trời chồng.

-Ha ha ha lão thiên chiếu cố ta.

Hắn ngữ đầu lên cười một cách điên dại.

-Ơ làm sao ta ra khỏi chỗ này, tiền bối tiền bối ơi.

Hắn sực nhớ mình vô đây cũng lâu rồi cũng tới lúc phải ra ngoài, nhưng hắn không biết làm sao để ra ngoài.

-Ngươi chỉ cần một ý niện là có thể ra ngoài.

Giộng nói của nữ tử thần bí vang vọng trong không gian.

Hắn làm theo lời nữ tử thần bí, thì mở mắc ra thì hắn đã trong phong.