Lăng Thanh Trì dẫn nhóm Phong lên tầng 3 của phòng ằn, khi nhóm phong lên tới tầng 2 thì bàn, ghế đều cao cấp hơn ở dưới lầu, còn có người mang đồ ăn tới tận bàn, dưới lầu thì ăn gì thì tự đi lấy.Phong đi lên tầng 3, vừa gần tới cửa thì có 2 cô gái đứng chào, bức vô là khung cảnh náo nhiệt giống ở tầng 3 thì có ghế sa lông và còn có sân khấu dành cho người nào muốn phô diễn tài năng.
-Chắc mọi người mới tới đây lần đầu nên ta giới thiệu thoáng qua 1 chúc.Hèn, ê ê ta chưa nói mà sao đi hết vậy
Vừa vô tới cửa thì Lăng Thanh Trì tỏ ra đắc ý định giới thiệu về nơi này nhưng không ai nghe hắn nói làm hắn cục hứng.
-Ngu, tụi tui có đọc sách về học viện nên không cần huynh nói.
Ngô Quốc An gõ đầu Lăng Thanh Trì một cái.
-Ờ ha, ta quên hè hè.
Lăng Thanh Trì xấu hổ gải đầu.
Nè chúng ta qua đó ngồi đi.
Một cô gái trong nhóm chỉ về phía góc vắng vẻ dễ quang sát xung quanh.
-Um chúng ta qua đó ngồi.
Phong gật đầu nói rồi đi.
Mọi người vừa ngồi xuống thì có 5 thanh niên đi tới.Người dẫn đầu là 1 tên to con gương mặc xấu quắc.
-Này mấy tên kia chỗ này đại ca ta vừa ý, khôn hồn thì séo đi nếu không thì gánh lấy hậu quả.
Một tên sau lưng của tên có gương mặc xấu quắc hung hăn quát, làm người xung quanh đưa mắc qua nhìn.
-Đúng đây, còn ngẩn ra đó làm gì còn không mau cút.
Lại một thằng phía sau phụ họa.
Nghe mấy người vừa tới hùng hùng hổ hổ thì 3 người đi chung với Ngô Quốc An sợ hải, đang định đứng lên thì Lăng Thanh Trì đứng lên.
-Xin hỏi tôn danh quý tánh của các hạ.
-Hừ; ta là lão tam của băng thiên trư.
Hắn hát càm về phía trước làm ra vẻ.Vì băng thiên trư là băng có tiếng trong học viện thực lục không cao nhưng lục phòng ngự thì vô cùng mạnh, băng thiên trư là do lão đại Trư Mang thành lập có tu vi linh ta cấp 3 nên không ai không cho hắn mặc mũi.
Khi nghe băng thiên trư thì Lăng Thanh Trì sắc mặc ngưng trọng, đang tinh kêu nhóm đi chỗ khác thì một giộng nói vang lên.
-Chỗ này là chúng ta tới trước, ở đây thiếu gì bàn, xin mấy người đi chỗ khác cho chúng ta dùng bữa.
Người lên tiếng đương nhiên là Phong bá đạo rồi, giộng nói rất êm tai thanh âm vang vộng tầng 3 làm mọi người sững người.
-Thằng này bị điên rồi sao.
-Không muốn sống nữa à.
-Lại dam nói chuyện kiểu đó với hắn, ai chả biết hắn phách lối không xem ai ra gì.
-Xong đáng tiết cho một chàng trai tuấn tú.
Tiếng nghị luần bàn tán của mọi người, có khinh thường có tiếc nuối, đủ thứ hết.
-Này nhóc con ngươi vừa nói gì.Đó giờ chưa có ai nói chuyện với Bác Hầu ta như thế.
Bác Hầu sắc mặc âm trầm nhìn Phong. Ngô Quốc An thấy tình hình không ôm thì định nói gì nhưng chưa nói thì Phong bước lên 2 bước.
-Bộ ngươi bị điết sao, ta nói vậy con không nghe.
Câu nói của Phong liền để cho Bác hầu nổi giận rống lên.
-Muốn chết.
Sau đó vung quyền về phía Phong.
-Xong.
Đây đều là ccâu mà mọi người đều nói.
Tưởng Phong bị Bác Hầu một đấm đánh trúng thì tay trai của Phong hờ hững dơ chụp cú đấm lại tay phải tác một cái vào mặc Bác Hầu làm hắn bay xa 5m đụng biết bao nhiêu là bàn ghế.
Mọi người thì ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên này mạnh như vậy.
-Hừ, một linh sư cấp 6 mà bài đặc phách lối.
Phong nói với giộng mỉa mai rồi đi lại chỗ ngồi, ngồi xuống.
Mấy tên lâu la kia hoảng sợ chạy lại đỡ đại ca mình dậy rồi chạy mất tích.
Ở một góc có một cập mặc nhìn về phía Phong.
-Thú vị, xem ra cuộc thi năm nai chắc đặc sắc lắm đây.
Tạ Như Ý lẩm bẩm rồi cũng tiếp tục ăn.