Chương 9: Hảo hảo sống sót

'“Tiểu tử, ngươi tìm chết!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người trong lòng đều chấn động.

Thanh âm kia tồn tại một cỗ áp lực, Độ Kiếp kỳ, trưởng lão Cửu Xuyên Thánh Tông xuất hiện, đạp vỡ hư không thuấn di mà đến, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Đinh Duyệt.

Đinh Duyệt không để tâm phản kháng, lão thái bà uy áp rất mạnh, đám người Nguyên Tuy căn bản không cùng cấp bậc với bà ta.

Nếu ra tay liền có thể đánh chết hắn, Đinh Duyệt suy nghĩ, nếu như vậy hắn không phải đạt được điều kiện, được chết đi rồi lần nữa trùng sinh trở thành tuyệt đỉnh cường giả.

Tốt lắm, nhưng thân thể Đinh Duyệt lại không nhịn được run rẩy. Độ Kiếp kỳ nha, một ánh mắt là có thể làm Luyện Khí kỳ nằm sấp trên mặt đất run bần bật, đây là cấp bậc chênh lệch vô pháp vượt qua, giống như trời và đất.

Liều mạng, lão thái bà này chắc chắn là trưởng lão của tông môn nào đó trong đám này.

Cái gì mà Thánh Nữ với chẳng không Thánh Nữ? Đứng trước mặt lão bà kia cũng chỉ là con sâu cái kiến.

Bởi vậy, Đinh Duyệt cắn răng chịu đựng không cho mình ngã xuống, hắn mặt ngoài còn muốn giả bộ cà lơ phất phơ mỉm cười, một bên điên cuồng phủi tay run chân, một bên lại len lén liếc mắt quan sát.

“Dám miệt thị bổn tọa, đi chết!”

Hạ đẳng, ánh mắt trần trụi coi rẻ, khiến bà ta hoàn toàn bị chọc giận, hừ lạnh một tiếng, giơ tay hướng về phía Đinh Duyệt đánh qua.

Chưởng lực này tuy không lớn, nhưng tiềm tàng sức mạnh không thể khinh thường, đừng nói Đinh Duyệt có cơ hội trốn thoát hay không, hắn giờ phút này ngay cả động đậy thân thể một chút cũng không được.

Ha ha ha, rốt cuộc có thể chết, thật tốt quá.

Thân thể không thể cử động, miệng không thể nói, Đinh Duyệt trong lòng lại điên cuồng cười to. Dưới loại tình huống này, hắn dù không lấy ra kiếm phù bảo vệ, hệ thống kia cũng không có lý do phán quyết rằng hắn đang gian lận.

Thế nhưng, ngay khi chưởng ấn sắp rơi xuống trên người Đinh Duyệt, đột nhiên xung quanh xuất hiện một đợt sóng, sau đó một lão giả có bộ râu dài đạp không phiêu phiêu mà đến, ống tay áo phất lên trực tiếp nghênh đón chưởng lực của trưởng lão Cửu Xuyên.

Theo sau Sở Du cùng Tiêu Khoát Hải và hai vị Thái Huyền Tông Độ Kiếp kỳ dắt tay nhau bay đến. Bọn họ đồng loạt ra tay phong tỏa thiên địa, để tránh dư âm chiến đấu vừa rồi khuếch tán, dù sao nơi này cũng là Thái Huyền Tông, còn rất nhiều đệ tử tu vi thấp dồn lại vây xem.

Oanh ~~

Linh lực bàn tay tán loạn, Đinh Duyệt cảm giác thân thể có thể trở lại hoạt động bình thường, nhưng hắn không chút nào vui mừng hay biết ơn, thay vào đó là oán niệm dày đặc dành cho vị ra tay cứu mạng mình ở bên cạnh tông chủ Tề Vân kia.

“Lão già chết tiệt, ngươi vừa làm cái gì biết không? Ngươi phá hủy cơ duyên của ta a, cơ duyên cực kỳ to lớn của ta a? Tu vi vô địch, tung hoành thiên hạ, ước mơ của ta....”

Đinh Duyệt trợn trắng mắt, trong lòng kêu rên thảm thiết, Tề Vân không để ý hắn, quay qua đối diện trưởng lão Thánh Đạo Tông.

“Đạm Đài đạo hữu, lấy thân phận của ngươi, không phải ra tay hơi nặng với tiểu bối rồi sao?”

“Hừ ~~, người này tâm thuật bất chính, hắn dám đem tâm tư bỉ ổi hướng đến trên người tiểu bối của ta, gặp ta còn tỏ ra đại bất kính, mới nãy chỉ là khiển trách nhẹ, có gì không được?”

Đạm Đài Linh phản bác lại Tề Vân, sau đó nhìn Đinh Duyệt, trong mắt tràn ngập sát ý.

Chỉ một Luyện Khí kỳ yếu ớt mong mạnh không khác gì con kiến, lại dám đùa giỡn cháu gái bà cùng Thánh Nữ, ngoài miệng còn to gan lên tiếng miệt thị bà ta, thật sự đáng giận.

“Đạo hữu, Đinh Duyệt hắn đệ tử của Huyền Ngọc Phong, cho dù phải quản giáo, cũng là lão phu ra mặt, đâu đến lượt người ngoài như ngươi, Đạm Đài đạo hữu vẫn là nên dập tắt cơn giận đi thôi.”

Sở Du mở miệng, đứng ra nhận trách nhiệm quản giáo về mình. Trong mắt lão nhân tràn ngập ý cười, đâu ra gọi là trách cứ.

“Như Băng, Nghiên Hinh, chúng ta đi!”

Đạm Đài Linh biết Tề Vân kia đang muốn diễn trò xỉ nhục bà ta trước mặt các trưởng lão, bản thân đã không giết được Đinh Duyệt mà còn làm sự tình lớn hơn, bàn tay giấu dưới ống tay áo mạnh mẽ nắm chặt, không cam tâm mang theo Đam Đài Như Băng cùng Liễu Nghiên Hinh đạp gió biến mất.

Tiếp sau đó, trưởng lão Thiên Thi Môn của Diêm Mặc cũng truyền âm, đem đám người còn lại đi khuất.

Một hồi ồn ào gióng trống khua chiêng cứ như vậy mà kết thúc, trong lòng mỗi người đệ tử Thái Huyền Tông đều ngổn ngang suy nghĩ của chính mình.

Còn những đệ tử cấp thấp hơn thì không che nổi cảm xúc vui xướng, ánh mắt nhìn về phía Đinh Duyệt Đinh sư huynh mang theo sùng bái, nếu không có tông chủ cùng các vị trưởng lão ở đây, bọn họ chỉ sợ đã bắt đầu hoan hô nhảy nhót.

Kêu gào lên khẩu hiệu bất diệt, Đinh sư huynh vô địch, Đinh sư huynh trấn áp kiếm tử, thu nạp Thánh Nữ ấm giường linh tinh....

Đương nhiên, có người vui thì tất có người buồn rầu.

Đinh Duyệt một hôm quật khởi, nhìn giống như chuyện cười, nhưng sự ảnh hưởng của nó vô cùng to lớn đến một số nhân vật.

Tỷ như nói, Huyền Linh Phong Triệu triết, Tề Hồng Hiên, thậm chí cả Huyền Kiếm Phong kiếm tử Tần Đào...

Một đám thiên chi kiêu tử, lại không bằng một tên Luyện Khí, mặt mũi khác gì bị hủy?

“Đều giả tán, trở về tu luyện, Đinh Duyệt, ngươi đi theo ta.”

Tề Vân vừa nói vừa xua tay làm mọi người tản đi.

“Vận số cứt chó gì.”

Nhìn Đinh Duyệt đi theo các vị trưởng lão vào Huyền Thiên Điện, Lý Mộ Nhiên oán hận nắm chặt nắm đấm.

Tất cả đệ tử Thái Huyền Tông đều biết, Huyền Thiên điện là cấm địa không phải ai cũng có thể ra vào, trừ khi ngươi là trưởng lão tông môn hoặc làm ra cống hiến cực kỳ to lớn.

Trước Đinh Duyệt, chưa từng có tiền lệ để đệ tử ngoại môn hơn nữa còn là Luyện Khí. Ít nhất, cho đến hiện tại Lý Mộ Nhiên chưa thấy qua và hắn cũng thế.

Đinh Duyệt một trận chiến thành danh, đặc biệt hắn được đi vào Huyền Thiên Điện, chỉ duy điều này đã dẫn tới vô số người hâm mộ.

Đương sự lúc này thì không vui như thế.

Cơ hội cỡ nào tốt như thế, ra tay chỉnh hắn chính là Độ Kiếp Kỳ đại năng, kết quả mặc định đã sờ sờ ra trước mắt, vậy mà liền bị người đánh tan.

Quá khó chịu.

“Tiểu tử làm sao vậy? Ngươi sợ, hay hối hận vì đắc tội Đạm Đài Linh?”

“Ta sợ cái quỷ, lão thái bà nếu là còn dám xuất hiện, ta như cũ sẽ chỉ vào bà ta mắng.” Đinh Duyệt đáp lại, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.

“Ha ha ha ha, tốt, tốt lắm, thật sự không nhìn lầm ngươi.” Tề Vân cùng chúng trưởng lão đồng loạt cười to.

“Tông chủ, Đinh Duyệt đứa nhỏ này không tồi, đem hắn giao cho lão phu, ta sẽ huấn luyện hắn kỹ càng, để hắn sớm ngày có thể đừng trên đôi chân, dùng chính sức lực đánh bại cái gọi là Thần Nữ đường.”

Đi vào Quá Huyền Điện, một lão giả mày kiếm sắc bén liền nhịn không được lên tiếng, đối Đinh Duyệt rất là thưởng thức.

Sở Du tiếp lời, “Ai, Phùng huynh, ngươi đây là chuẩn bị đoạt người sao? Bất quá đáng tiếc, Đinh Duyệt đã bái ta cùng Hải huynh làm sư phụ, hắn hiện tại là quan môn đệ tử của hai chúng ta.”

“Không sai, kiếm phù hắn dùng chính là lão phu cho đấy.” Tiêu Khoát Hải cũng mở miệng.

Dù sao, Phùng lão nhân cũng là chưởng giáo Huyền Khiếm Phong, mà Huyền Kiếm Phong lại là chiến lực lớn nhất Thái Huyền Tông, nếu bây giờ để lão ta mang Đinh Duyệt đi, vậy Huyền Ngọc Phong còn cái gì?

Đinh Duyệt có loại dự cảm không tốt.

Mấy lão nhân này đều đối hắn cực kỳ thưởng thức, vạn nhất thu đồ đệ không thành, lại lấy ra cái gì kiếm phù linh tinh bảo vật làm lễ gặp mặt, chẳng phải phiền toái.

Quả nhiên, sợ cái gì cái đó tới?

“Tông chủ, Đinh Duyệt đứa nhỏ này gan dạ sáng suốt hơn người, bằng vào bản thân tranh được mặt mũi cho tông môn chúng ta, hắn cũng bởi vậy đắc tội đám Tử Dương Tông, Thiên Thi Môn, cùng Cửu Xuyên Thánh Đạo Tông,… Phòng hắn gặp bất trắc, ta đưa hắn một ít bảo mệnh đồ vật, lão phu này có một bộ Thiên Tằm Băng Hỏa Giáp, chính là chọn dùng Tuyết Linh tơ tằm vạn năm thêm Thái Dương Hỏa Tinh, cùng với mấy chục loại thiên tài địa bảo luyện chế.''

''Mấu chốt không cần luyện hóa, chỉ cần mặc ở bên ngoài cơ thể là có thể ngăn cản công kích dưới Nguyên Anh, rót vào linh lực còn kích phát Thái Dương Hỏa đốt diệt địch thủ, Đinh Duyệt, cầm đi, nhất định phải hảo hảo sống sót.”