“Nhóm người này có phải điên rồi hay không, tên Đinh Duyệt kia cùng lắm chỉ tu vi Luyện Khí, bản thân hắn không biết sống chết khoác lác khiêu khích thì thôi đi, đến cả những người khác sao cũng không đầu óc đi theo ồn ào, muốn liên lụy Huyền Ngọc Phong hả.”
Sự tình trở lên mất kiểm soát. Lý Mộ Nhiên và mấy tên nịnh bợ tất nhiên đã nghe qua.
Tại đình nhỏ ngay giữa sườn núi, Lâm Tiêu thu hồi ánh mắt vui sướng. Đỗ Bàng cũng không kém cạnh: “Lý sư huynh, chúng ta không thể bị hắn liên lụy, một hồi nhất định dính lấy tai họa.”
“Hừ ~, ta thấy hai ngươi đúng là óc heo.”
Lý Mộ Nhiên nghiêng người dựa vào lan can cẩm thạch, chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh, lập tức sắc mặt tươi cười của Đỗ Bàng cùng Lâm Tiêu trở lên cứng đờ.
Thấy hai người bọn họ vẫn một bộ biểu tình ngu ngơ không hiểu, Lý Mộ Nhiên hận rèn sát không thành thép nói tiếp: “Đinh Duyệt bây giờ nổi danh, còn được chưởng giáo sư tôn thưởng thức, ngăn hắn làm gì, chúng ta gặp rảnh chuyện lắm sao?''
Đúng, sao phải ngăn lại?
Cứ để hắn đi hứng chịu xào, hứng trọn cơn thịnh lộ của đám Diêm Mặc, Lạc Trường Thanh, Liễu Nghiên hinh không phải thoải mái hơn à?
Chuyện Đinh Duyệt trở thành dệ tử thân truyền của hai đại năng Độ Kiếp kỳ, Lý Mộ Nhiên vẫn chưa biết. Lòng hắn bây giờ vẫn đang một mực nghĩ đến chuyện Luyện khí nho nhỏ đẩy lui được đám người Nguyên Tuy.
Nếu như đám Nguyên Tuy biết, bọn hắn mài mặt rút lui do hiểu lầm thân phận Đinh Duyệt thì không biết thế nào.
Khó tin hơn ở chỗ, mới chó ngáp phảo ruồi một lần, tên Đinh Duyệt lần nữa lại đưa mặt ra tìm chết. Hài hước nhất là hắn còn muốn cái gì ''Nam tất cả trấn áp, nữ đem tới làm ấm giường''. Chuyện cười đúng là chuyện cười nha.
Tình thế phát triển đến nước này, không cần bọn hắn phải đi châm ngòi, cứ ở một bên xem kịch tốt nhất. Vậy mà hai tên đầu heo kia lại không hiểu, muốn đi ngăn cản? Lý Mộ Nhiên thật sự muốn cho bọn hắn mỗi người một cái tát thật tỉnh.
Dưới Chân núi, kiếm quang thu liễm, hiện ra nam tử anh tuấn khoác trên mình áo bào màu xanh lam. Thân hình hắn thon dài, mày kiếm sắc bén, lưng đeo một thanh Thanh Phong dài ba thước, quanh thân ẩn hiện có kiếm ý vờn quanh.
Không ai khác chính là Lạc Hồng kiếm tông Lạc Trường Thanh.
Cùng lúc đó, một con sa kỵ kim sư cao đến vài chục trượng cũng đáp xuống, trên lưng là thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần bước ra.
Lạc Trường Thanh tính cách quái gở, lời nói như có độc, khả năng người này phải cùng hắn có quan hệ rất sâu.
Hắn thi lễ với đám người Liễu Nghiên Hinh, Đạm Đài Như Băng, Diêm Mặc rồi không nói lời nào.
“Nguyên huynh, Diêm huynh, Đạm Đài tiên tử, Nghiên Hinh tiên tử, Trường Thanh huynh, gặp mặt.”
Ngự thú tông Phan Long cười ha ha hào sảng chào.
Bên người còn có mấy thanh niên nam nữ lối đuôi nhau, ôm quyền thi lễ cực kỳ tôn trọng.
Đều là người quen biết từ trước, Phan Long nói khách sáo hai ba câu rồi hướng Nguyên Tuy: “Nghe nói Nguyên huynh bị người khác dọa? Chỉ một Huyền Ngọc Phong nho nhỏ, thực sự có người làm ngươi coi trọng sao?”
Phan Long tránh cho Nguyên Tuy mất mặt mũi, chỉ phát ra khẩu âm. Bởi vì Diêm Mặc đã sớm lại đây, tính tình hiếu thắng như thế lại không dám xông lên dẫn đầu trước, thì trong đó chắc chắn có ẩn tình.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Phan Long không phải Lạc Trường Thanh võ si khờ khạo, hắn làm việc luôn chú ý ích lợi, sẽ không vô duyên vô cớ thay người xuất đầu.
“Phải không? Muốn biết hay là ngươi đi thử?”
Nguyên Tuy khinh thường với giải thích.
Loại chuyện này không đáng khoe khoang, nói càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót.
Dù sao, ai có nghi ngờ thì người đó đi thôi.
Chính vào lúc này, sắc mặt Nguyên Tuy chợt trở lên thiếu tự nhiên, khẽ ngẩng đầu. Lạc Trường Thanh, Liễu Nghiên Hinh, Phan Long, Diêm Mặc cũng cùng nhau nhìn về hướng hắn chú ý.
Bọn họ đều là những tinh anh trong những tinh anh, thính giác vô cùng ngạy bén, huống hồ nhiều người hô hào hò hét như thế, âm thanh vang vọng cả quả đồi, cách vài dặm cũng không tính là gì.
“Đinh sư huynh vô địch, Đinh sư huynh không sợ bất luận cái gì, quản ngươi là Thánh Nữ, nam hết thảy trấn áp, nữ chộp tới ấm giường!”
Khẩu khí này thật đáng giận, đặc biệt Liễu Nghiên Hinh cùng Đạm Đài Như Băng, hai thiếu nữ lông mi rung rung, tầm mắt lặng như nước dần nổi lên sát ý.
Kiếm ý quanh Lạc Trường thanh bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, nét cười trên mặt Phan Long ngưng lại, Diêm Mặc không tự giác sờ sờ túi trữ vật bên hông.
Chỉ có Nguyên Tuy đứng yên tại chỗ, không có bất luận biểu tình gì biến hóa.
Ngoài ra còn có mấy đệ tử trong Thái Huyền Tông đến hóng hớt, mặt cả đám ngạc nhiên tột độ, cằm rơi rụng đầy đất.
Ai nha, Luyện Khí sư đệ, Trúc cơ sư đệ, các ngươi đây là muốn nghịch thiên?
Loại lời như vậy cũng dám nói, đối mặt với năm đại tông môn, kiếm tử Tần Đào cũng không được coi là cái đinh gì, vậy gan nào các ngươi dám tuyên ngôn bắt Thánh Nữ thần nữ làm ấm giường?
Đinh Duyệt bị mấy trăm nam đệ tử vây quanh đưa xuống núi, trong lòng hiện lên huyễn cảnh tươi đẹp.
Khẩu hiệu này của hắn trực tiếp chọc giận Thánh nữ, nhưng không phải hắn nói ra a, đều là người xung quanh hắn thay mặt nói hộ, thế không thể coi là vi phạm quy định đúng chứ?
Kỳ thật, cũng có nữ đệ tử tính toán gia nhập, chẳng qua cảm giác cùng các nam nhân kêu gào mang Thánh Nữ làm ấm giường quá mất mặt, liền lựa chọn đi theo xa xa phía sau, không làm “Hộ thảo sứ giả”.
Dưới chân núi Huyền Ngọc Phong, Đinh Duyệt mang theo mấy trăm người cùng đám Phan Long chạm mặt.
“Thu thủy vì thần ngọc vì cốt, phù dung như mặt liễu như mi.”
Đây là cảm giác đầu tiên khi hắn nhìn thấy Liễu Nghiên Hinh, quả nhiên không hổ danh hiệu Thánh Nữ, xinh đẹp, sống qua hai đời Đinh Duyệt chưa bao giờ gặp qua người nào tuyệt sắc đến vậy.
Đạm Đài Như Băng tuy cũng rất đẹp, nếu so với Tiêu Thanh Sương có thể không phân thắng bại, nhưng đứng trước Liễu Nghiên Hinh, các nàng xem ra vẫn kém xa.
“Ai là Đinh Duyệt? Lăn ra đây nhận chết.”
Trong lúc Đinh Duyệt đang thưởng thức một trang mỹ nhân của Liễu Nghiên, Diêm Mặc mang sắc mặt kiêu căng phân phó tùy tùng nói.
Diêm Mặc thấy phần lớn ở đây là Trúc Cơ kỳ cùng Luyện Khí kỳ, không có cường giả ẩn nấp. Tình huống này, chỉ có hai loại khả năng, một là người được gọi Đinh Duyệt kia chỉ là tên Luyện Khí tôm tép, do Nguyên Tuy tự hù dọa bản thân. Hai, người này quá khủng bố, vậy nên hắn muốn thử trước rồi mới tính biện pháp tiếp theo.
Đương nhiên, ý đồ của Diêm Mặc không chỉ đơn giản mỗi thế, hắn còn muốn thể hiện trước Đạm Đài tiên tử cùng Liễu Nghiên Thánh Nữ.
Đối phương tuyên bố muốn bắt Thánh Nữ làm ấm giường, mà Cửu Xuyên Thánh Đạo tông chủ yếu là nữ tử, hắn không đứng ra, chẳng lẽ để bọn Nguyên Tuy hay Phan Long phái người lên sân khấu.
Tùy tùng hắn là Phương bình, Kim Đan sơ kỳ, ở đi theo Diêm Mặc trong đám người có vi thấp nhất.
Bình thường tên này ít khi cơ hội thể hiện, cho nên, đối mặt Huyền Ngọc Phong hắn càng phải tỏ ra tư thái ngạo mạn, lỗ mũi hướng lên trời.
Dựa theo quy củ Thái Huyền Tông, sau khi đệ tử có thể kết đan, được quyền tự do lựa chọn động phủ, chăm chỉ tu luyện. Không có gì sai sót thì Lý Mộ Nhiên, Tiêu Thanh Sương cũng đang bế quan tu luyện đi?
Nghĩ tới nguyên nhân này, tên Phương Bình càng to gan lớn mật, nhảy ra vênh váo hất hàm kêu gào. Đoàn người vây quanh Đinh Duyệt tuy thật phẫn nộ, lại không có mấy người đứng ra phản bác, không khí lập tức có chút ngượng ngùng lép vế.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đinh Duyệt, chờ hắn làm ra hành động tiếp theo.
Đinh Duyệt tách ra khỏi đám người, cười ha hả đi đến bên cạnh Phương Bình.
“Ngươi đại diện?”
“Hửm? Phương mỗ tự nhiên không phải.”
Phương Bình bị hỏi không thể hiểu được, hắn trực tiếp lắc đầu.
“Vậy ngươi ra khiêu chiến?”
“Cũng không phải.”
“Đều không phải, còn không lăn, ta Đinh Duyệt không giết hạng người vô danh .”
Phương bình kiêu ngạo, Đinh Duyệt so với hắn còn kiêu ngạo hơn.
~Lười~ ài, thật sự là lười lắm, nhiệt huyết bị tụt, ai nói gì cho động lực đi. Nhận xét cũng được nhá