Đám người còn lại bỏ chạy tan tác tứ phía.
Đinh Duyệt cười hắc hắc, nhắm đến dặng núi Đông Lăng mà Phong gia lão tổ Phong Chiêu trú ngụ, quăng ra kiếm phù.
Phốc phốc ~~
Kiếm quang cắt qua hư không, nhanh chóng đuổi theo Tiền Huyền Cùng cùng Phong Chiêu, ép buộc hai lão già phóng ra pháp bảo phòng ngự, nghiền nát thành tro tàn.
Tiêu Thanh Sương lăng không thấy vậy, duỗi tay thu hồi kiếm phù, đổi hướng đuổi giết Đông Lăng tông tông chủ.
“Đạo hữu, đừng, chúng ta chuyện gì cũng từ từ nói, chỉ cần ngươi chịu tha cho ta một mạng, ta liền nói cho ngươi nơi giam giữ đám người Chu Đồng cùng những tên đệ tử Thái Huyền Tông thế nào?”
Đông Lăng tông tông chủ thấy Tiền Huyền Cùng, Phong Chiêu chết bất đắc kỳ tử, nội tâm tràn ngập sợ hãi, vừa nhìn Tiêu Thanh Sương định đem kiếm phù đuổi đến, lão trực tiếp dừng lại bắt đầu xin tha.
Kỳ thật, lão ta đang muốn kéo dài thời gian, mạch khoáng Chu gia cách đây không khá gần, hơn nữa ở đó còn có mấy vị cường giả Đại Hạ, khẳng định bọn họ có thể cảm ứng.
Chỉ cần một hai vị Hóa Thần hay Luyện Hư cảnh trưởng lão lại đây, lão ta liền an toàn.
Chính xác như lão dự đoán, bên này mạch khoáng có người nhận thấy được sự biến động, không chỉ một hai người mà rất nhiều người đều nhận ra. Nhưng xui cho lão, ngay lúc này mạch khoáng cũng trùng hợp xảy ra dị động mạnh mẽ, trận pháp bị phá giải.
Không cần so sánh cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Bằng không Nguyên Tuy đã không chỉ phái tu sĩ tu vi Nguyên Anh ra canh trừng.
“Thiếu chủ, ngài thật muốn tự mình kiểm tra sao?”
Trưởng lão thân cận bên cạnh có lòng khuyên nhủ Hạ Nguyên, hy vọng hắn có thể đợi người dò đường trở về.
“Không sao, người chúng ta vào vẫn chưa thấy báo hiệu gì nguy hiểm, điều này chứng minh thông đạo không có vấn đề, ta đường đường là một Hoàng tử Đại Hạ, chút chuyện như này cũng không dám xông pha, vậy còn nhắc gì đến hoàng đồ bá nghiệp, vô địch tiêu dao.”
Nguyên Tuy phẩy tay, hắn chờ không kịp, Chu Gia Bảo náo động, có lẽ Thái Huyền Tông đã phái cao thủ giết đến.
Hơn nữa tính toán thời gian, Lạc Trường Thanh, Phan Long, Diêm Mặc, Liễu Nghiên Hinh bọn họ chắc cũng đã đến Đông Lăng, nếu vẫn tiếp tục kéo dài, kỳ ngộ không biết là của ai đâu?
Hạ Nguyên muốn tự mình xông đến, mấy tên thân cận hiển nhiên không thể đứng nhìn.
...
“Ta nói thật, đám người Chu Đồng đều đang ở địa lao Chu gia, ta có thể mang các ngươi qua đó.”
Đợi một hồi lâu, cũng không thấy viện binh đến, Đông Lăng tông tông chủ trán đổ đầy mồ hôi, đối mặt với Tiêu Thanh Sương tay cầm kiếm phù, miệng ăn ngay nói thật.
“Không cần nóng nảy, lão Đổng a, ta rất tò mò, mạch khoáng Chu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà lại làm Đại Hạ phái ra mấy vị tu sĩ cấp cao phong tỏa tin tức như vậy.”
Đông Lăng tông tông chủ tên gọi Đổng Sinh, mới nãy tự lão báo danh, Đinh Duyệt quơ quơ kiếm phù, trên mặt nở nụ cười ẩn ý.
“Này ~?”
Đổng Sinh có chút do dự, mạch khoáng là thông tin mật, nếu lão để lộ đi ra ngoài, tương lai nhất định sẽ bị Đại Hạ diệt khẩu, nhưng nếu không nói, Đinh Duyệt cũng lấy luôn cái mạng già.
Đinh Duyệt cười đến xán lạn, Tiêu Thanh Sương mắt đẹp lạnh lùng, Đổng Sinh cắn răng khai ra.
...
“Thông đạo thần bí à, phóng lên lượng lớn linh khí thuần khiết, nó tự mình tụ lại thành thượng phẩm linh thạch.
Nếu đây là huyệt mộ của vị cổ tu sĩ nào đấy thì cấp bậc tuyệt nhiên không thấp, chẳng trách Nguyên Tuy lại tự mình đến đây, muốn thu hoạch cơ duyên trong đó.”
Nghe Đổng Sinh nói xong, Đinh Duyệt cùng Tiêu Thanh Sương hai mắt liếc nhau, bọn họ đều minh bạch Chu gia đây là tai bay vạ gió.
Nếu không phải quặng linh thạch xảy ra dị biến, bọn họ như cũ vẫn là Chu gia bảo, Đại Hạ cũng sẽ không rảnh cọ xát.
“Đi thôi, mang bọn ta đi gặp Chu Đồng lão gia tử.”
Đinh Duyệt đối cái gọi là thượng cổ mật tàng không quá hứng thú, bởi vì bên trong cho dù có truyền thừa, vẫn phải tự mình tu luyện mới được.
Bản thân hắn đây chỉ cần bị lão đại Độ Kiếp tiêu diệt, đã ngay lập tức trở thành người trên vạn người, sao phải bỏ gần tìm xa?
Bởi vậy, Đinh Duyệt lập tức khôi phục tâm trạng, phân phó Đổng Sinh dẫn đường đi cứu đám người Chu lão gia tử.
Vị tiểu sư thúc này, đối thượng cổ mật tàng đều bình tĩnh như thế, thật sự không hiểu được?
Tiêu Thanh Sương thấy Đinh Duyệt nghe được Đại Hạ phá giải mật tàng ngoại trận pháp, một chút cũng không dao động, trong lòng bất giác lại đối hắn xem trọng mấy phần.
Đổng Sinh không dám chần chờ, vội vàng đáp ứng, mang theo hai người Đinh Duyệt hướng Chu Gia Bảo mà đi.
Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan chính là hiện tại, Tiền gia lão tổ, Phong gia lão tổ, mấy vị trưởng lão tất cả đều đã chết, Đại Hạ lão giả Nguyên Anh hậu kỳ cũng ngỏm củ tỏi, thừa lại toàn đám tạp nham Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ thủ vệ, đâu còn ai dám lưu tại Chu gia, sớm giải tán chạy trốn.
Rốt cuộc, Kim Đan như Đổng Sinh giờ phút còn giống con khỉ chỉ biết nghe lời, vậy ai có thể hứng khởi đứng ra phản kháng.
Đinh Duyệt xách theo kiếm phù, một đường cưỡng ép Đổng Sinh, đi lại trong sân Chu gia như đang đi dạo ngắm cảnh, thẳng tới trung tâm địa lao mới dừng.
Chu Gia Bảo, coi như một tòa thành trì quy mô không nhỏ, bên trong không chỉ có Chu gia dòng chính, bởi Chu gia muốn phát triển nên cùng ngoại tộc thông hôn là điều không tránh được.
Trải qua hơn trăm năm, nhân mạng tại Chu gia đã hơn vạn người, cửa hàng mua bán đều cực kỳ phong phú thịnh vượng.
Chẳng qua, mấy ngày trước, lão bảo chủ Chu Đồng bị người đả thương bắt sống, Chu gia trên dưới không ai may mắn thoát khỏi.
Chu Gia Bảo bị Tiền Gia, Phong Gia, Đông Lăng tông liên kết chiếm cứ, cư dân nơi này nhân tâm hoảng sợ, khóa chặt cửa không dám ra ngoài.
Hiện tại tam phương tu sĩ đều chạy, để lại khoảng không rộng lớn, đường xá ít người qua lại, giống hệt quỷ thành.
Tuy nhiên, sau khi địa lao mở ra, Chu Đồng cùng con cháu, đệ tử Thái Huyền Tông được giải cứu, Chu Gia Bảo rất nhanh liền khôi phục náo nhiệt.
“Đa tạ hai vị đạo hữu, ân cứu mạng, trên dưới Chu gia suốt đời không quên......”
Tu vi Chu Đồng tuy không hoàn toàn bị phế , nhưng cũng không sai biệt, trong khoảng thời gian này, hắn đã vạn niệm câu hôi Vạn niệm đều thành tro bụi, ý chỉ tâm trạng cực đoan cùng cực, không còn hy vọng gì nữa…, tóc bởi phân nửa.
Những người Chu gia may mắn sống sót sôi nổi muốn hành đại lễ, mấy đệ tử Thái Huyền Tông đương nhiên nhận ra Tiêu Thanh Sương, đối nàng nói lời cảm tạ.
“Thanh Sương sư tỷ, may có tỷ, bằng không chúng ta không biết khi nào mới có thể thoát vây.”
“Đúng rồi Thanh Sương sư tỷ, vị sư, sư huynh này là?”
Có người chú ý tới Đinh Duyệt, vốn định gọi hắn là sư chất, nhưng Đinh Duyệt cứu bọn họ, nên cũng không dám khinh thường, liền đổi giọng gọi câu sư huynh.
“Đây là Đinh Duyệt, là quan môn đệ tử của Huyền Ngọc Phong chưởng giáo Sở Du sư tổ.”
Tiêu Thanh Sương thuận miệng giải thích.
Chưởng giáo Sở Du đệ tử, vậy không phải sư thúc bọn họ sao? Tuy rằng bọn họ phần lớn đều không phải đệ tử Huyền Ngọc Phong, nhưng luận bối phận đều giống nhau.
Vốn dĩ định gọi đối phương một tiếng sư huynh, không nghĩ tới...
“Sư thúc, sư thúc!”
Mấy người trong lòng tuy kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ đối Đinh Duyệt tôn kính gọi một tiếng sư thúc, rốt cuộc, Đinh Duyệt chính là ân nhân cứu mạng bọn họ.
“Các vị sư điệt, không cần khách khí, cầm đi, mau chữa khỏi thương thế, trở về điều binh, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Đinh Duyệt xua tay bảo mọi người không cần khách sáo, đồng thời đem Thanh Liên Ngọc Hâm Hồng lão cho hắn lấy ra, mỗi người một viên, ngay cả Chu Đồng cũng có phần.
Không phải Đinh Duyệt hào phóng, mà linh đan lưu trên người càng nhiều, liền càng khó chết đi.