Chương 28: Chương 30

Edit: Vi Vi

Trước khi tới bệnh viện, Tần Chân lòng dạ rối bời lục tìm trong di động, kết quả bất ngờ phát hiện không hiểu sao số của Mạnh Đường lại chạy vào danh sách hạn chế. Cô sửng sốt, rồi lại lục lịch sử điện thoại thì mới phát hiện cuộc gọi cuối cùng trước khi bị kéo vào danh sách hạn chế chính là vào buổi chiều hôm họp lớp vừa rồi.

Năm rưỡi… khi đó cô đang tắm trong nhà Trình Lục Dương.

Cô khựng lại, Tần Chân dường như đã hiểu ra cái gì.

Cổng bệnh viện gần ngay trước mắt, cô tháo dây an toàn, một tay đè lại tay Bạch Lộ đang muốn rút chìa khóa xe: “Mình vào là được rồi, bây giờ cậu lập tức chạy tới quảng trường Vạn Đạt, Trình Lục Dương đang ở đấy.”

Bạch Lộ sửng sốt, “Cậu muốn mình đi đón anh ta?”

“Có vấn đề sao?”

“Đương nhiên là có, vấn đề là mình căn bản không biết anh ta!” Bạch Lộ trợn trắng mắt.

“Giờ này ở quảng trường cũng chẳng còn mấy người, cậu chỉ cần tìm một người đàn ông uống say, nhìn khắp chung quanh thì người đàn ông đẹp trai nhất chính là anh ấy.” Tần Chân mở cửa xe, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu, “Tìm được anh ấy thì đưa anh ấy đến bệnh viện đón mình, sau đó chúng ta cùng đưa anh ấy về nhà.”

Cô khua tay rồi vội vàng chạy vào trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh cô Lý trông rất tiều tụy, người khác nhìn mà sống mũi cay cay.

Ân sư bây giờ khác hẳn với hình bóng trong trí nhớ của cô, năm tháng đã để lại những dấu chân hằn sâu trên người bà, những sợi tóc trắng và nếp nhăn đã đủ để minh chứng cho bà ngày một già đi.

Trong phòng bệnh không có vài người, chỉ có Chương Chung Lâm, Mạnh Đường, Trần Hàm, còn có chồng của cô Lý.

Thấy Tần Chân đến đây, cô Lý lập tức mở to mắt, sau đó vui vẻ cười rộ lên, gắng gượng vẫy cô: “Tần Chân đến đây? Mau lại đây!”

Ngay cả nói chuyện đều yếu ớt, Tần Chân vừa đi đến ngồi cạnh giường bệnh vừa cầm lấy tay bà.

Cái tay kia khô gầy mảnh khảnh như không còn sức sống.

Cô Lý gầy đi rất nhiều, hiện tại trông như chỉ còn bộ xương, nhưng bởi vì Tần Chân đã đến, nên bà có tinh thần hơn, nói liên miên bắt đầu ôn lại chuyện khi xưa, từ việc Tần Chân đi thi văn giành giải đến sự tích huy hoàng của Mạnh Đường.

Mạnh Đường và Chương Chung Lâm vẫn im lặng nghe, Trần Hàm cũng ngồi ở bên giường, khi thì cười nói mấy câu. Tần Chân thì lại chỉ có thể cười cùng, mà không nói được câu nào.

Cô cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, bởi vì bao năm qua cô vẫn tự ti về hiện trạng nghèo rớt mùng tơi của mình, cho nên không chỉ không liên hệ mấy với bạn học, thậm chí còn xấu hổ với cô giáo thân thương ngày xưa, tất nhiên cũng cắt đứt liên lạc với bà.

Ngày lễ ngày tết gửi tin nhắn cũng không dám ký tên, chỉ nói là học sinh cũ, bởi vì cô biết, nếu cô Lý biết đó là tin nhắn cô gửi, thì bà sẽ gọi lại ngay.

Nhưng mà trước mắt, cô Lý cầm tay cô, cực kỳ hoài niệm nhắc lại chuyện trước kia, dù tinh thần không tốt lắm nhưng vẫn nhìn cô không muốn xa rời. Giờ phút này Tần Chân mới hiểu được, ân tình thầy cô và tình thương của mẹ giống như nhau, sẽ không bởi vì chênh lệch thân phận địa vị mà khác biệt, cho nên mặc kệ cô bán nhà hay làm nghề nghiệp cao hơn thì người trước mắt và ánh mắt từ ái sẽ không do đó mà thay đổi.

Nửa tiếng sau, cô y tá đẩy cửa tiến vào, nói là ngày mai bà phải phẫu thuật nên cần nghỉ ngơi nhiều, mong người thăm hỏi đến vào hôm khác. Hôm nay bởi vì trạng thái tâm lý của người bệnh không tốt nên đã phá lệ để mọi người ở lại quá thời gian thăm hỏi rồi.

Thấy cô Lý cũng mệt rồi nên mọi người đều đứng dậy nói lời từ biệt.

Trước khi đi, Tần Chân ôm cô Lý, lại bất ngờ nghe thấy bà nói bên tai cô: “Cô vẫn luôn nhớ em.”

Giọng điệu rất buồn bã, trong tiếc nuối lại ẩn chứa tia vui mừng, Tần Chân bỗng đỏ hốc mắt, ôm thân thể gầy gò của bà mà nói nhỏ: “Em cũng thế.”

Mãi cho đến khi ra khỏi phòng bệnh mà Tần Chân vẫn có thể nhìn thấy bà cố sức vẫy tay với bọn họ qua cánh cửa thủy tinh.

Vài người đi trong hành lang ngoài phòng bệnh, ai nấy đều không nói chuyện.

Tần Chân suy sụp cúi đầu xuống mãi đến khi di động trong tay rung mạnh lên, cô xốc lại tinh thần đón điện thoại, nghe thấy Bạch Lộ ở bên kia nói: “ok chưa? Có cần mình đi lên không?”

Cô nói: “Không cần, bọn mình vừa ra khỏi phòng bệnh, cậu đón anh ấy chưa?”

“Đương nhiên, mình làm việc cậu cứ yên tâm!” Bạch Lộ quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi, nhìn cái mũi thẳng chưa kìa, nhìn xem khuôn mặt này đẹp trai chưa kìa lãnh khốc chưa kìa: “Theo lời dặn của cậu, mình đã khuân người đẹp trai nhất tới cho cậu rồi đây!”

Tần Chân thở phào: “Mình xuống ngay đây, chờ một lát.”

Bạch Lộ cất di động, lại nghe thấy người người đàn ông đang nhắm mắt bên cạnh thản nhiên nói: “Cô nhận sai người.”

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời một tên ma men như anh?” Bạch Lộ cười nhạo anh rồi lại không khỏi đánh giá anh, người này trông thật đẹp mắt, cứ như sao ấy.

“Con mắt nào của cô nhìn ra tôi là ma men?” Người đàn ông kia chậm rãi mở to mắt, quay đầu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Lộ, con ngươi sâu thẳm trong vắt, như muốn hút trọn linh hồn người ta vào đó.

“Dù anh có nói gì cũng vô ích, ngồi yên ở đấy, chờ mẹ ruột của anh tới rồi nói.” Bạch Lộ vô cùng tốt bụng vỗ vỗ mặt anh, “Trông gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú này, đẹp chưa kìa ? Lại cho anh lãng phí rồi, thật tiếc quá, độc miệng cộng thêm ma men, thuộc tính này thật đúng là hiếm thấy.”

Người đàn ông kia híp mắt nhìn cô nhưng không nói gì, dứt khoát nhắm mắt lại, như đang ngoan ngoãn chờ Tần Chân đến.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Chân bước vào thang máy, mà Mạnh Đường đi tới bên cạnh cô, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi cô: “Có người đón cậu?”

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy hòa nhã kia mà sửng sốt: “ừ, Bạch Lộ đợi mình ở dưới.”

Không biết có phải ảo giác của cô không, dường như Mạnh Đường thả lỏng ra trong nháy mắt sau đó anh ta cười rộ lên, “Mình cứ nghĩ…”

“Nghĩ cái gì?” Tần Chân khó hiểu.

“Không có gì.” Mạnh Đường mỉm cười với cô, trong mắt lập tức nở rộ ra ngàn vạn ánh sao.

Thoáng chốc trong thang máy không có ai nói chuyện, Chương Chung Lâm cảm thấy không khí trầm lặng quá nên định nói chuyện với Trần Hàm đứng cạnh.

Cũng đúng lúc này, Tần Chân nghĩ ngợi rồi áy náy nói với Mạnh Đường: “à, ngại quá, không phải mình cố ý không nhận điện của cậu, thật ra là có người đùa dai, cho số cậu vào danh sách hạn chế…”

Mạnh Đường dừng một lát: “Là người đưa cậu đi hôm họp lớp sao?”

Tần Chân trợn tròn mắt: “Cậu…” Sao cậu biết ? Suýt nữa thì đã thốt ra những lời này, may mà đầu óc cô nhanh nhạy, mau chóng nói: “Cậu đùa gì thế? Anh ấy với cậu không thù không oán, việc gì phải làm thế với cậu?”

Trình Lục Dương đang giúp cô buông bỏ người này, mà cô đã hiểu được ý tốt của anh thì quả quyết không thể để anh phải gánh nỗi oan này.

Mạnh Đường cười cười không tỏ ý gì: “Mình tưởng anh ta đang tuyên bố chủ quyền, không cho người đàn ông khác tiếp cận cậu.”

Tần Chân lập tức hiểu ra Mạnh Đường đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trình Lục Dương, đang muốn giải thích thì bỗng im bặt.

Cô cần gì phải giải thích ? Giải thích thì có nghĩa cô còn ôm hi vọng với Mạnh Đường, chẳng lẽ cô còn chờ đợi giữa bọn họ có thể có gì sao ?

Cửa thang máy mở ra, xe Bạch Lộ chờ ngay bên ngoài, Tần Chân quay đầu vẫy tay với mọi người, “Mình đi trước đây.”

Cô biết Mạnh Đường nhất định cũng lái xe đến, Chương Chung Lâm và Trần Hàm tất nhiên có thể về cùng anh ta.

Kết quả đi chưa được mấy bước thì bỗng nhiên nghe thấy Mạnh Đường ở phía sau gọi cô, “Tần Chân!”

Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người đứng dưới ánh đèn đường, áo sơ mi trắng, quần âu đen, nhờ ánh đèn nhàn nhạt hắt lên nên khuôn mặt anh trở nên dịu dàng mà mờ ảo.

Trái tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, như có người ném xuống mấy hòn đá tạo thành mấy vòng sóng gợn lăn tăn.

Mạnh Đường đi đến trước mặt cô rồi đột nhiên hỏi cô một câu: “Kéo ra chưa?”

Cô khó hiểu, “Hả?”

“Mình đang nói –” Mạnh Đường cầm lấy di động từ trong tay cô, mỉm cười quơ quơ với cô, “kéo ra khỏi danh sách hạn chế chưa?”

Anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, nụ cười không chân thật cứ như người bước từ trong bức tranh sơn dầu ra. Tần Chân nghe thấy trong lồng ngực vang lên âm thanh kỳ lạ, cứ như có người cứng rắn lôi toàn bộ mẩu ký ức vụn vặn về anh ra ngoài.

Chẳng biết vào lúc nào, mỗi khi anh quay đầu lại đưa vở bài tập toán cho cô thì cũng sẽ nở nụ cười như thế.

Cô không biết làm, anh sẽ lặng lẽ giúp cô.

Giống như mỗi sáng ngồi xe buýt, anh luôn vừa vặn đứng ở bên cạnh cô, trên xe chen chúc người thì không biết là cố ý hay vô tình anh sẽ chắn đám người chen lấn giúp cô,tạo một không gian an ổn cho cô đang ngủ gật vì thức đêm đọc tiểu thuyết.

Xe buýt lúc đi lúc dừng, thỉnh thoảng cô mở mắt thì luôn thấy một dáng người cao ráo, ăn mặc áo sơ mi tươm tất là anh. Khi nhận thấy ánh nhìn của cô, anh sẽ cúi đầu xuống cười ôn hòa lễ phép với cô.

Nụ cười đó giống hệt bây giờ, tốt đẹp, ấm áp, xen lẫn nét tinh khôi mà năm tháng đổi thay cũng không mang đi được.

Tim Tần Chân đập đập nặng nề, chậm chạp, thậm chí lại nghĩ tới lời Trình Lục Dương từng nói. Người trước mắt nhiều lần lộ ra cái vẻ khiến người say đắm trước cô như thế, rốt cuộc là vì tốt tính quá cho nên đối với ai cũng dịu dàng hòa nhã như thế, hay là cố ý muốn cô không dứt ra nổi mối tình này, để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân ?

Thấy cô lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào, Mạnh Đường cúi đầu đùa nghịch di động của cô, dễ dàng kéo số mình ra khỏi danh sách hạn chế sau đó thả di động lại vào lòng bàn tay cô.

Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại của cô, dịu dàng mềm mại như có con bướm bay ra khỏi lòng bàn tay cô.

Mạnh Đường chìa tay ra muốn sờ tóc cô như trước đây, nhưng lại khững lại giữa không trung vì cô vô thức lùi ra sau, anh dừng một chút mới từ từ rút tay lại.

Nhìn thoáng qua xe Bạch Lộ, Mạnh Đường thấp giọng nói: “chuyện nhà cửa, về sau mình sẽ liên lạc với cậu.”

Ánh mắt Tần Chân từ từ nguội lạnh, cô cười nói: “được.”

Chuyện nhà cửa … Quả nhiên vẫn vì có việc nhờ người nên mới tỏ ra vẻ bạn học cũ gặp mặt hết sức thân thiết như thế ?

Cô im lặng nhìn gương mặt ôn nhuận như ngọc và ý cười nhợt nhạt của thì bỗng cảm thấy trái tim thắt lại, đây là người cô đặt trong trái tim nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy sao ?

Vô tình lại vô tâm.