Chờ phục hồi tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận: “Tiểu tiện nhân, nhìn cái gì mà nhìn, chuyện xấu hổ mất mặt mà bản thân ngươi làm vậy mà còn trơ mặt ra thế à. Thứ không biết liêm sỉ , tuổi còn nhỏ mà đã tằng tịu với người khác, còn khiến cái bụng lớn ra, quả thực thể diện của Tô gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi !”
Nói mau, nàng giơ lên tay tát một cái vào mặt Mộ Nhan .
Nhưng không đợi tay nàng hạ xuống đã bị biểu ca Tô Chí Dũng ngăn lại, “Nương, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, người đừng quên nàng ta bây giờ rất có gía trị đấy, không chỉ có giá trị mấy vạn đồng vàng, còn đại diện cho gấm vóc, tiền đồ của ta.Đại nhân kia đã nói, nếu chúng ta làm tốt chuyện này sẽ chấp thuận cho ta tới Kim Hồng Môn!”
Tô thị lúc này mới oán hận mà từ bỏ.
Nhưng ánh mắt Tô Chí Dũng nhịn không được liền đưa mắt hướng vào cơ thể Mộ Nhan .
Chỉ thấy nữ tử mặc dù bụng phệ, hai chân sưng vù, nhưng vẫn không thể che dấu được làn da ngọc phu của nàng, tuyệt sắc dung nhan của nàng .
Đặc biệt là, lúc Tô thị và các nàng đem người trói lên, động tác vô cùng thô lỗ, làm cho quần áo nàng bị hở ra một nửa, xương quai xanh lộ ra lúc ẩn lúc hiện một cách tinh tế , cùng làn da trong suốt như ngọc.
Tô Chí Dũng nuốt nuốt nước miếng, nghĩ tới biểu muội sắp không xong rồi , không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Tiểu tiện nhân này còn nhỏ tuổi mà có quan hệ bất chính với người khác , mang thai hài tử , nhất định vô cùng phóng đãng.
Hắn vẫn luôn nghĩ có cơ hội nếm thử dư vị của tiểu biểu muội này, hiện giờ vì để có thể tới Kim Hồng Môn nên chỉ còn cách từ bỏ.
Trần Ngọc Lan ở bên kia nhìn thấy ánh mắt Tô Chí Dũng nhìn Mộ Nhan , trong mắt nhất thời toát ra ngọn lửa ghen ghét.
Sau khi đuổi Tô Chí Dũng ra khỏi phòng , Trần Ngọc Lan đi tới chỗ Mộ Nhan hung hăng phun ra nước miếng: “Tiểu tiện nhân, ngay cả biểu ca của ngươi cũng dám câu dẫn , ngươi có liêm sỉ hay không hả !”
“Hừ, đại tẩu , đừng phí lời với ả , bây giờ chúng ta phải mổ bụng nàng ta để lấy đứa trẻ ra ngoài .”
Tô Kim Châu và Tô Bảo Châu vui cười an ủi Trần Ngọc Lan, ánh mắt vừa cay đắng vừa vui sướng nhìn Mộ Nhan .
Liền làm theo Trần Ngọc Lan.
Từ sau khi Mộ Nhan đến nhà Tô gia ở , các nàng dùng sức hành hạ người thiếu nữ này, chính vì ghen ghét dung nhan tuyệt trần của nàng và còn có tài năng tu luyện thiên phú xuất sắc hơn các nàng gấp trăm lần.
Đặc biệt là lúc phát hiện ra nam nhân bên cạnh mình đều không rời mắt khỏi người Quân Mộ Nhan , càng khiến các nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Có điều, đó cũng chỉ là trước kia.
Hiện giờ Quân Mộ Nhan chỉ là cá nằm trên thớt của bọn họ, là cừu non đợi làm thịt .
Tô thị thâm trầm nở nụ cười , từ bên hông rút ra một con dao gămthường, thô lỗ duỗi tay kéo quần áo Quân Mộ Nhan ra .
Đúng lúc con dao trên tay nàng sắp hạ xuống.Đột nhiên, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức như xương cốt muốn vỡ vụn.
Tô thị đau đớn kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy người đáng nhẽ bị trói là Quân Mộ Nhan bất chợt ngồi dậy.
Dáng người mảnh khảnh đó và đôi tay be bét đầy máu thịt nắm chặt lấy chuôi con dao trên tay nàng .
“A, Quân Mộ Nhan, ngươi sao ngươi có thể thoát khỏi sợi dây kia?”
“Tiện nhân, mau thả nương ta ra !”
Tô Kim Châu và mấy nha hoàn cách vài bước, phát hiện tình huống có gì không đúng , gầm lên giận dữ rồi xông tới.
Nhưng Mộ Nhan đã vặn ngược cánh tay Tô thị , trong tiếng thét chói tai đầy đau đớn và kinh hãi, nàng ta lấy con dao găm kia đâm mạnh vào ngực.
Xì —— tiếng vang, máu tươi phun tung toé trên mặt Quân Mộ Nhan .Nhưng nàng lại nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ như Tu La .