Ngôi miếu đổ bốc cháy ngùn ngụt, khí nóng đốt người, khói đen cuồn cuộn. Liễu Vĩnh hô hấp không thông, đầu óc mê man, chỉ khẽ nhúc nhích, là vết thương ở vai lại đau đớn, chỉ thều thào được một câu, rốt cuộc không chịu được, ngất đi.
“Liễu đại ca, Liễu đại ca!” Lâm Mị sơ ý kêu lên hoảng hốt không để tâm chuyện có thể kinh động đến Hạ Như Phong. Cảnh tượng khi cha mẹ qua đời như tràn ngập đầu óc, khiến nàng kinh hoàng không khống chế được.
Hạ Như Phong kéo hai tên du côn ra, tiện tay ném ra góc, quay đầu nói với thuộc hạ: “Nhanh tìm kiếm quanh đây, xem có thấy người không?”
Lâm Mị nghe thấy tiếng Hạ Như Phong, lại cảm thấy bình tĩnh lại, Hạ Như Phong cũng chỉ muốn mượn việc này vu oan cho Tể tướng, nếu phát hiện nàng và Liễu Vĩnh, chắc cũng chỉ cứu người, chứ không xuống tay độc ác làm gì hết. Giờ người của Hầu phủ chưa tìm đến nơi, đành phải cầu cứu Hạ Như Phong thôi.
Khi Liễu Vĩnh tỉnh lại, miệng đắng ngắt vị thuốc. Căn phòng sáng trưng nhờ nến, một gương mặt dài nhìn hắn dò xét, một bàn tay to vạch mí mắt hắn, vừa cười vừa nói: “Ta đã nói nó không chết được là không chết được, lo lắng vớ vẩn cái gì?” Giọng nói này là Vân Phương đại sư.
Thấy Liễu Vĩnh tỉnh, Lâm Mị đứng lên ngay lập tức, không để ý đến Vân Phương đại sư vẫn ở trong phòng, lao đến gọi: “Liễu đại ca, anh…” Nàng còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi lã chã, nàng đưa tay sờ trán Liễu Vĩnh, thấy không còn nóng, mới yên tâm, nức nở nói: “Nhờ có đại sư.”
Vân Phương đại sư gật đầu nói: “Nó chỉ là mất máu quá nhiều mới ngất đi. Viết chém kia không sâu, không chết được. Được rồi, cháu cho nó uống nước đường, hai canh giờ nữa thay thuốc, nếu ngày mai miệng vết thương không bị sưng, thì khỏe nhanh thôi.”
Thì ra ngôi miếu đổ không hề xa Lan Nhược đạo quan, khi hỏa hoạn bốc lên, Vân Phương đại sư là người tìm tới đầu tiên, vừa đúng lúc Lâm Mị đang cầu cứu Hạ Như Phong, Hạ Như Phong thấy nàng cầu cứu, đã sửa soạn để đưa Liễu Vĩnh lên ngựa, hắn vừa nhấc Liễu Vĩnh lên, chợt nghe có người nói: “Đưa hắn lên đạo quan trước đi, trên đó có thuốc trị thương.” Sau đó đi bộ lên đạo quan. Lâm Mị không quản đường núi gập ghềnh, cũng đi theo.
Vân Phương đại sư vốn biết y thuật, liền xách đèn ***g ra sau núi hái thuốc, không những sắc cho Liễu Vĩnh uống còn đắp lên vết thương trên vai. Uống xong bát thuốc thì Liễu Vĩnh tỉnh.
Thấy môi Liễu Vĩnh khô nứt, Lâm Mị vội bê bát nước đường, hỏi han: “Miệng vết thương của anh còn đau không?”
“Hự, đau. Em thổi giúp tôi.” Liễu Vĩnh thấy xiêm y Lâm Mị bị rách mấy chỗ, tóc tai hỗn độn, nhưng nàng không hề để ý, chỉ dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi han quan tâm hắn, bỗng nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ, mỗi khi hắn bị ngã hay trầy xước, mẫu thân cũng dịu dàng quan tâm đau xót như thế, không khỏi ngơ ngẩn nhìn Lâm Mị.
Lâm Mị chỉ sợ Liễu Vĩnh không tỉnh lại, lúc này cầu được ước thấy, liền thổi thổi miệng vết thương ở vai Liễu Vĩnh, thấp giọng nói: “Dễ chịu hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Không rõ là hiệu quả của thuốc, hay nguyên nhân tâm lý, Liễu Vĩnh thật sự cảm thấy vết thương ở vai không còn đau nữa, lòng thấy tràn ngập sự ấm áp, nói khẽ: “Tiểu Mị, cám ơn em!” Nói xong cầm tay Lâm Mị, vì thế lại phát hiện cổ tay Lâm Mị bị trầy da vì dây thừng nhưng vẫn chưa bôi thuốc, những vết trầy rướm máu đập vào mắt khiến lòng hắn nhức nhối, hắn vội kêu: “Nhanh đi tìm đại sư xin ít thuốc bôi rồi hãy nói tiếp. Cẩn thận không để lại sẹo.”
“Đại sư cho người đưa thuốc tới rồi, vẫn để ở trên bàn. Em bôi ngay đây.” Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh vẫn tỉnh táo như lúc bình thường, mừng phát khóc, xoay người đi lấy thuốc bôi.
Chỉ chốc lát sau, Chu Minh Dương và Chu Tư cũng lên tới nơi, thấy Lâm Mị không có chuyện gì, hai người cùng thở phào. Hỏi nguyên nhân và chuyện đã xảy ra, Lâm Mị nói tóm tắt, sau đó đưa hai tờ giấy cho Chu Minh Dương: “Anh, Hạ Như Phong muốn mượn chuyện này, khiến Hầu phủ và Tể tướng phủ nảy sinh mâu thuẫn, là loại người xảo quyệt. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến mối bang giao hai nước, nên bẩm rõ với Hoàng thượng, để Hoàng thượng định đoạt mới phải.”
Liễu Vĩnh nằm trên giường nghe thế âm thầm gật gù, tiểu Mị của ta quả nhiên là thông minh thấu đáo, biết cân nhắc nặng nhẹ. Tương lai thành thân, có con, đứa con nhất định vừa thông minh lại vừa khả ái…. Uhm, nhưng tuyệt đối không được mắc chứng mềm xương. Nếu mắc chứng mềm xương thì hỏng bét. Không được, không được, không thể sinh con gái, sinh con gái nguy cơ cao. Hắn đang nghĩ ngợi linh tinh, lại nghe thấy Chu Minh Dương nói: “Chắc chắn là phải bẩm rõ với Hoàng thượng rồi. Chuyện về Hạ Như Phong, cứ giao cho ta.”
Chu Tư khuyên Lâm Mị về phủ trước, cho người đến Trạng nguyên phủ báo một tiếng, để người của Trạng nguyên phủ đến chăm sóc Liễu Vĩnh là được. Lâm Mị sao chịu đi, cúi mặt nói: “Đêm hôm khuya khoắt, chỉ sợ người của Trạng nguyên phủ tới muộn, cứ để em ở lại đây chăm sóc anh ấy. Em đi cũng không an tâm.”
Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị không chịu đi, chỉ có thể phái người về báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu trước, lại sai người nhắn Cố nhũ mẫu sửa soạn ít đồ dùng hàng ngày tới hầu hạ Lâm Mị, mới hồi phủ.
“Anh, tiểu Mị em ấy…” Trên đường hồi phủ, Chu Tư thấy Chu Minh Dương đăm chiêu, không khỏi nói: “Chuyện này…”
Chu Minh Dương bỗng nhiên thở dài, một lúc sau mới nói: “Có Như Nguyệt Quận chúa quấy rối ở giữa là đủ rồi, ta cũng không muốn nhúng tay. Ngày mai còn phải vào cung bẩm báo với Hoàng thượng, chuyện Tả Lê cũng phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.”
Thuở thiếu thời, Chu Minh Dương từng ái mộ Thiên Phương Công chúa, khi gặp Lâm Mị, tránh không được việc tìm kiếm bóng dáng Thiên Phương Công chúa từ người Lâm Mị, càng không muốn gả Lâm Mị đi, chỉ muốn giữ lại Hầu phủ. Về vấn đề giữ lại như thế nào, hắn cũng chưa từng suy nghĩ. Lần này Thiên Phương Công chúa hồi kinh, hắn lại phát hiện ra cảm xúc hắn dành cho Thiên Phương Công chúa không còn như xưa. Tối nay thấy Lâm Mị và Liễu Vĩnh đầu mày cuối mắt, bỗng nhiên tắt hết lửa lòng, nghĩ đến chuyện với Tả Lê, cũng chẳng còn tâm trạng chơi bời dùng dằng, chỉ suy nghĩ phải giải quyết chuyện đấy thế nào cho êm thấm.
Chu Minh Dương và Chu Tư đi, Liễu Vĩnh lại phát hiện hắn đang mặc đạo bào, không khỏi hét lên: “Đạo bào này của ai? Không thơm tho chút nào.”
“Tất nhiên là đạo bào của Vân Phương đại sư.” Lâm Mị sẵng giọng: “Thấy áo anh toàn máu và bùn, em mới năn nỉ đại sư cho anh mượn một đạo bào để mặc.”
“Tiểu Mị, đạo bào này của ông ấy nhất định là đã lâu không giặt, hôi hám quá.” Liễu Vĩnh xưa nay ưa sạch sẽ, lúc này giật đạo bào khẽ ngửi, không nhịn được hỏi: “Kinh khủng, bốc mùi đây này!”
“Tên tiểu tử này, đã cứu cái mạng nhỏ của ngươi, còn lấy áo cho ngươi mượn, vậy mà dám mở mồm chê bôi.” Vân Phương đại sư bê thuốc đến, nghe thấy lời Liễu Vĩnh nói, không tránh khỏi việc giận dữ, ông đặt thuốc lên bàn, cầm cổ áo Liễu Vĩnh nhấc ra, thế là Liễu Vĩnh bị lột trần, ông vắt đạo bào lên tay nói: “Không mặc thì cởi trần đi!” Dứt lời đi thẳng.
Lâm Mị đứng đó trợn mắt há mồm nhìn Liễu Vĩnh chỉ mặc quần đùi, vai băng bó, nửa thân trên trần trụi