Chương 52: TRANH GIÀNH NGƯỜI YÊU

Như Nguyệt Quận chúa tuy không xinh đẹp, nhưng có thân phận Quận chúa, dĩ nhiên sẽ có hồi môn kếch xù, đến khi lấy chồng, Hoàng thượng sẽ ban thưởng dinh thự vườn tược, nếu Liễu Vĩnh cưới Quận chúa, hoàn toàn không thiệt thòi gì. Huống hồ Như Nguyệt Quận chúa đã nói xin được gả cùng Lâm Mị, không phân lớn nhỏ, chỉ làm tỷ muội ngang hàng. Nói cách khác là, chỉ cần Liễu Vĩnh đồng ý, hắn vừa có chế độ đãi ngộ dành cho Quận mã, lại vừa ôm được mỹ nhân Lâm Mị về nhà, đúng là vẹn cả đôi đường.

Chưa nói đến chuyện với tính cách của Như Nguyệt Quận chúa, cô ấy sẽ không tranh giành tình cảm với Lâm Mị, cho dù cô ấy muốn tranh giành, tướng mạo của cô ấy hoàn toàn không có cơ hội. Còn nữa, có Như Nguyệt Quận chúa trấn thủ ở Trạng nguyên phủ, Liễu Vĩnh không còn khả năng nạp thiếp. Lâm Mị nếu nghĩ thông được chuyện này, bằng lòng với Quận chúa, thì vừa có được sự chuyên sủng của Liễu Vĩnh, vừa không phải bận tâm về người đàn bà khác, lại được hưởng thụ ưu đãi mà Như Nguyệt Quận chúa mang về cho Trạng nguyên phủ, thật là nhất cử tam tiện.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân nhanh chóng phân tích tình thế, cả hai đều cho rằng Liễu Vĩnh sẽ không cự tuyệt cơ hội tốt như thế.

Lâm Mị trầm mặc nhìn Như Nguyệt Quận chúa, nếu ở trước mặt Nguyên Tông Hoàng đế và Hạ Như Phong mà nàng lại phủ nhận lời của Như Nguyệt Quận chúa, hậu quả sẽ ra sao, thật sự không thể dự liệu. Nhưng nếu bảo nàng đồng ý cùng Như Nguyệt Quận chúa chung chồng, thì nàng không tình nguyện cả vạn lần.

“Quận chúa, những lời đó, chỉ là nói đùa, sao có thể coi là thật?” Lâm Mị cái khó ló cái khôn, cướp lời: “Huống hồ Quận chúa là người tôn quý, đương nhiên phải chọn một người chồng tương xứng, sao có thể chung chồng với tiểu Mị?”

Như Nguyệt Quận chúa nghĩ đến lời dọa nạt của Chu Minh Dương, không dám buông tay, vội vàng nói: “Tiểu Mị, đã thề sao có thể là nói đùa?”

“Quận chúa không phải người Đại Chu Quốc, có lẽ đã hiểu sai rồi.” Lâm Mị quỳ xuống bên cạnh Như Nguyệt Quận chúa, xoa đầu Quận chúa nói: “Tiểu Mị rất cảm kích tình cảm của Quận chúa, nhưng có thế nào, cũng không thể bắt Quận chúa chịu thiệt thòi chung chồng với tiểu Mị. Nếu Quận chúa vẫn cố kiên trì, tiểu Mị không dám lấy chồng.”

“Tiểu Mị, ta…” Như Nguyệt Quận chúa đang định nói, đã thấy Hạ Như Phong lên tiếng: “Lâm tiểu thư, con gái Đại Hạ Quốc chúng ta, vẫn có tục lệ tỷ muội tốt cùng gả một chồng, Như Nguyệt đã xem cô như chị em ruột thịt, mới đề nghị được gả cùng. Tại sao Lâm tiểu thư cứ tìm cớ khước từ? Nói thật, nếu Như Nguyệt xuất giá cùng cô, Liễu Trạng nguyên không tiện nạp thiếp, với tính cách của Như Nguyệt, sẽ không tranh giành tình cảm với cô, từ đó về sau cô vừa là chủ mẫu của Trạng nguyên phủ, vừa được Liễu Vĩnh chuyên sủng, tại sao còn không bằng lòng?”

“Hạ Vương gia nói thế sai rồi!” Liễu Vĩnh nghe Lâm Mị nói chỉ là nói đùa, đã thầm thở phào, không ngờ Hạ Như Phong lại lên tiếng, nóng lòng đứng lên nói: “Họ Liễu nhà ta xưa nay luôn vợ chồng thương yêu nhau, rất ít khi nạp thiếp. Phụ thân ta năm đó, cũng chỉ có một mình mẫu thân là vợ. Ta cũng chỉ nguyện cưới được người mình thương nhớ, bên nhau đến bạc đầu.”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn canh cánh vì quá khứ của Liễu Vĩnh, chỉ sợ Lâm Mị gả cho hắn rồi sẽ khốn khổ vì tính trăng hoa của chồng, giờ nghe thấy hắn nói thế, bà cũng lên tiếng: “Ý của Liễu Trạng nguyên là, đời này sẽ chỉ lấy một mình tiểu Mị, cho dù tiểu Mị như thế nào, cũng không có suy nghĩ khác?”

Liễu Vĩnh hơi do dự, lòng suy nghĩ: cha hắn năm đó chỉ lấy có một mình mẹ hắn, lại thêm mẹ hắn thể chất yếu ớt, chỉ sinh được một mình hắn. Sau khi cha mẹ qua đời, hắn không có anh chị em nào giúp đỡ chia sẻ, ngày tết ngày nhất cô độc một mình, vô cùng lạnh lẽo. Nếu tiểu Mị cũng chỉ sinh được một đứa con, liệu hắn có thể không nạp thiếp?

Liễu Vĩnh tuy chỉ do dự trong thời gian một cái nháy mắt, nhưng Lâm Mị lại giận, đột nhiên quay sang Như Nguyệt Quận chúa nói: “Nếu Quận chúa thích Liễu Trạng nguyên, tiểu Mị cũng không dám tranh chấp. Chúc hai người bạch đầu giai lão, làm một đôi vợ chồng ân ái.”

Câu này khiến Liễu Vĩnh và Như Nguyệt Quận chúa luống cuống, hai người như một: “Tiểu Mị, tôi/ta chỉ muốn được ở bên em/cô, không muốn ở bên cô/hắn ta.”

Như Nguyệt Quận chúa và Liễu Vĩnh đồng thanh, thoạt nhìn rất giống hai người đàn ông đang tranh giành một người con gái. Nguyên Tông Hoàng đế cười lặng lẽ, nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ, ông lên tiếng: “Hai người các ngươi đều muốn ở bên Lâm tiểu thư, nếu đã vậy, trẫm ban hôn cho cả ba!”

“Hoàng thượng, một đời này thần chỉ nguyện lấy một mình Lâm Mị, nếu không phải nàng thần thà ở vậy.” Liễu Vĩnh không thể không thể hiện thái độ quyết tuyệt. Được rồi, dù cho tiểu Mị có giống mẫu thân ta, chỉ sinh được một đứa con, ta cũng cam lòng.

“Nếu Như Nguyệt đã cùng Lâm tiểu thư phát thệ là gả chung chồng, giờ phản bội lời thề, chỉ sợ không ổn.” Người Đại Hạ Quốc rất coi trọng chuyện thề thốt, sợ nhất là phản bội lời thề rồi bị trời phạt, mặc dù Hạ Như Phong không biết Như Nguyệt Quận chúa đã thề thốt thế nào, nhưng nhìn thái độ không muốn rời xa Lâm Mị của cô em họ, hắn đoán lời thề không đơn giản, bèn nói: “Liễu Trạng nguyên, chẳng lẽ ngươi e ngại vì tướng mạo Như Nguyệt không đẹp? Nếu Như Nguyệt là một giai nhân xinh đẹp, liệu ngươi có cự tuyệt không?”

Không phải giai nhân xinh đẹp đều do dự, nếu là giai nhân xinh đẹp, hắn thật sự sẽ cự tuyệt sao? Lâm Mị không biết vì sao, lại đột nhiên nhớ đến mẫu thân Cố Khả Nhi. Nghe nhũ mẫu kể lại, năm đó khi phụ thân theo đuổi mẫu thân, đâu chỉ có thề non hẹn biển? Đâu chỉ có những lời đường mật? Kết quả là mẹ đã gặp phải kết cục gì chứ? Nếu tin được đàn ông thì heo nái cũng biết leo cây. Không có Như Nguyệt Quận chúa, sau này cũng sẽ có người khác, hà tất khổ sở bầy mưu tính kế? Nàng nghĩ đến đó, cõi lòng lạnh ngắt, không nói thêm tiếng nào.

Nguyên Tông Hoàng đế thấy bọn họ ồn ào, không còn nhẫn nại được nữa, nặng nề vỗ bàn: “Người đâu, soạn chỉ, ban hôn cho Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư, chọn mùa thu để thành hôn. Về phần Như Nguyệt Quận chúa, làm tỷ muội hồi môn của Lâm tiểu thư, cùng Lâm tiểu thư đến Trạng nguyên phủ. Liễu Trạng nguyên phải đối đãi với Như Nguyệt Quận chúa như em vợ, tìm cho cô ấy một hôn sự tốt, để cô ấy vui vẻ đi lấy chồng.”

Không thể không nói, ý chỉ này của Nguyên Tông Hoàng đế chu toàn mọi mặt. Tác hợp cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, lại không để Như Nguyệt Quận chúa phản bội lời thề, đồng thời lại giao quyền quyết định hôn sự của Như Nguyệt Quận chúa cho Liễu Vĩnh, khiến Như Nguyệt Quận chúa tránh được hôn nhân chính trị.

Liễu Vĩnh và Như Nguyệt Quận chúa vừa nghe ý chỉ thế, cả hai mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.

Liễu Vĩnh: Hoàng thượng ban hôn, vậy thì hôn sự này không thể thay đổi nữa, cuối cùng cũng có thể an tâm rước tiểu Mị về nhà. Còn Như Nguyệt Quận chúa, đến lúc đó tự có biện pháp tống cô ta đi lấy chồng.

Như Nguyệt Quận chúa: nếu ta làm tỷ muội hồi môn cùng tiểu Mị về nhà chồng, thì cũng chỉ là người của tiểu Mị, không cần phụ thuộc vào Liễu Trạng nguyên kia, chỉ cần biết đến tiểu Mị thôi. Còn việc hôn nhân, chỉ cần ta không muốn, bọn hắn có thể ép buộc ta sao? Dù sao, có ta ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện bắt nạt tiểu Mị.

Lâm Mị: tốt thôi, về nhà chồng mà còn phải mang theo một “đứa con riêng” lớn đùng như Như Nguyệt Quận chúa. Kỳ thật ta nên nghe lời bà vú, không nên rung động với đàn ông, có thế mới tránh được tương lai thảm thương. Thật ra nếu phải hạ quyết tâm, để Như Nguyệt Quận chúa đi hầu hạ Liễu Vĩnh, cũng không phải chuyện bất khả thi.

Tin Nguyên Tông Hàng đế ban hôn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị truyền ra rất nhanh, khi hai người ra khỏi cung, đã có rất nhiều người quen đang chờ ở nhà.

Chờ ở Trạng nguyên phủ, ngoài Mạc Song Bách, Tả Sâm, còn có Tô Trọng Tinh, Chu Tư v.v…. Trước kia Liễu Vĩnh vẫn miễn cưỡng kết giao với đám con em quyền quý như Tô Trọng Tinh, Chu Tư, cũng từng xưng huynh gọi đệ, từ khi Lâm Mị xuất hiện, hắn và Chu Tư, Tô Trọng Tinh dần nảy sinh hiềm khích, từ từ xa lánh. Nhưng giờ hôn sự của hắn và Lâm Mị đã định, Chu Tư và Tô Trọng Tinh là nghĩa huynh của Lâm Mị, cũng là anh vợ tương lai, không thể đối xử lạnh nhạt, đành tươi cười chào hỏi.

Đến khi tiễn hết khách khứa, Liễu Vĩnh đã có chút đứng ngồi không yên, hắn nhớ đến sắc mặt không lấy gì làm tươi tắn của Lâm Mị, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, nhưng không biết là giận hắn vì chuyện gì?

Lâm Mị gặp lại Cố nhũ mẫu kể hết chuyện hôm nay, nhấn mạnh: “Ngày đó cha cháu cũng thề sẽ toàn tâm toàn ý với mẹ cháu, không tơ tưởng người khác, sau đó không phải vẫn nạp thiếp sao? Mẹ cháu là vì quá tin cha, mới thương tâm đến ngã bệnh. Đàn ông thiên hạ, thật sự có người có thể toàn tâm toàn ý với một người vợ sao?”

“Nhà nho nghèo có thêm ba đấu thóc cũng ngại vợ già ở nhà xấu xí, huống chi lại là người như Liễu Trạng nguyên?” Cố nhũ mẫu nói: “Tiểu thư không trao lòng cho đối phương là rất đúng.”

Lâm Mị im lặng, lúc trước nàng vẫn cho rằng nếu có thể hứa hôn với Liễu Vĩnh, thì sẽ không còn chuyện gì để ưu phiền, hôm nay xem ra, con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan.

“Tiểu thư, Liễu Trạng nguyên đến!” Bạc Hà cười hì hì đi vào báo: “Nghe nói là đang bàn bạc với phu nhân khi nào đưa sính lễ.”

Gấp đến thế sao? Cố nhũ mẫu sững sờ, trong phủ hắn không có nữ quyến, thành ra chẳng theo trình tự nào.

Lại nói đến Liễu Vĩnh đang bàn chuyện với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, hắn nói: “Ngày mai con phải tới Lan Nhược đạo quan chủ trì thi đấu thư pháp, không có thời gian đến đây. Ngày kia lại phải lên triều, phải mười ngày nữa mới được nghỉ tiếp. Thế nên nhân còn nửa ngày, vội vàng tới tìm phu nhân thảo luận chuyện sính lễ. Còn chuyện tìm thợ trang trí sắp đặt phòng tân hôn, con không biết tiểu Mị thích trang trí kiểu nào, hy vọng có thể được gặp nàng để hỏi một chút?”