Trên đỉnh Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong đánh Thái Cực như trước. Theo cánh tay của Nghệ Phong chuyển động, hư không nổi lên từng đạo rung động. sau khi Nghệ Phong đánh xong một bộ Thái Cực, rung động hư không cũng hóa thành một dòng xoáy Thái Cực lan chuyển.
Yêu Thánh nhìn dòng xoáy Thái Cực lan chuyển trong hư không , ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú nhìn phía trên.
- Ta càng ngày càng không nhìn thấu ngươi.
Yêu Thánh nhìn Thái Cực tiêu tán trong hư không, nhìn Nghệ Phong khẽ cười cười nói.
Nghệ Phong cười cười, nhìn Yêu Thánh đáp lại:
- Đây là tuyệt kỹ quê hương ta, do một thần nhân nghiên cứu ra.
- Quê hương?
Yêu Thánh kinh ngạc hỏi Nghệ Phong, hắn là lần đầu tiên nghe Nghệ Phong nói từ này, chỉ là hắn chưa bao giờ nghe được trên đại lục có người như vậy.
- Ha ha! Đó là một nơi thần kỳ, ở nơi đó có không ít truyền thuyết về Thần.
Nghệ Phong cười nói.
- Thần?
Yêu Thánh trừng tròng mắt nhìn Nghệ Phong, rất hiển nhiên bị dọa sợ.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Không nói cái này nữa. Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Bất quá, bộ tuyệt kỹ này là một đại tông sư cũng có thể là nhân vật Thần cấp sáng tạo ra.
Yêu Thánh cổ quái nhìn Nghệ Phong, cảm thấy lời nói của Nghệ Phong càng nói càng không giải thích được. Dù sao, hắn là Chí Tôn, đại lục có một nơi nào như vậy hắn không có khả năng không nghe nói qua. Mà cho dù hắn thật không có nghe nói qua, chẳng lẽ Chí Tôn còn lại cũng chưa từng nghe qua sao.
Thấy thần sắc của Yêu Thánh, Nghệ Phong cũng không có giải thích quá nhiều.
Yêu Thánh thở nhẹ một hơi, lập tức nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Muốn giao thủ với ta hay không?
Nghệ Phong cười lắc lắc đầu nói:
- Không cần. Pháp tắc thôn phệ của ngươi ta đã không lạ lẫm, trước kia thời điểm có Phệ Châu, mặc dù pháp tắc thôn phệ không cường hãn như ngươi, nhưng mà cũng không thể coi thường, đối chiến với ngươi, ta có ưu thế.
Nghe được Nghệ Phong nói, Yêu Thánh cười cười. Cũng biết Nghệ Phong nghĩ cái gì, bất quá chỉ là không muốn làm mất mặt mũi của mình mà thôi. Số lần Yêu Thánh thấy Nghệ Phong càng nhiều, cũng càng phát hiện hắn không phải đối thủ của Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong nói như thế hắn cũng không miễn cưỡng, khẽ cười cười:
- Kỳ hạn ba tháng tới. Ngươi đi giao thủ với Tiên Thánh phải cẩn thận một chút. Ta nghĩ lão gia hỏa kia sẽ không an phận.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Hắn khẳng định không an phận, lấy thực lực của hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Chạy đến ứng chiến, không có mưu ma chước quỷ gì mới là lạ.
Yêu Thánh thấy Nghệ Phong nói thực lực Tiên Thánh không bằng hắn kiên định như vậy, không khỏi nhắc nhở:
- Không nên xem thường lão gia hỏa kia, thực lực của hắn không đơn giản. Chủ quan rất có thể bại trong tay hắn. Bất quá ngươi nói cũng có đạo lý. Thiên Thánh có thể dùng đan dược, nói không chừng hắn vì muốn đánh bại ngươi, cũng dùng loại đan dược này. Thực lực Tiên Thánh sau khi dùng đan dược sẽ tăng lên một hai thành. Điều này có thể nói rất khủng bố. Ngươi không thể là đối thủ của hắn.
Nghệ Phong cười cười, cũng không phản bác Yêu Thánh:
- Ta lại hi vọng hắn dùng loại đan dược kia. Ha ha, lần này trừ giải quyết mâu thuẫn với hắn ra, ta còn có một mục đích khác, không sợ hắn mạnh, chỉ sợ hắn không đủ mạnh.
Nghe được Nghệ Phong nói, Yêu Thánh lắc đầu. Không biết Nghệ Phong rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn thở nhẹ một hơi chậm rãi nói:
- Đại lục bây giờ, đứng về phía ngươi là ta, Tà Thánh, Lạc Thánh cùng với Triệu thánh Thánh Thành. Tuy ta vẫn luôn trung lập, nhưng mà bọn hắn muốn phân chia như vậy, vậy thì nghe bọn hắn a. Dùng thực lực của năm người chúng ta, không nói quét ngang đại lục, nhưng đối kháng Tiên Cảnh cũng không khó.
- Tiên Cảnh luôn luôn là chủ lực đối kháng Thánh Thành. Nếu Tiên Thánh bị thua, đại lục này sẽ không có cái gì có ngăn cản thực lực của chúng ta. Nếu ta là Chí Tôn khác, khẳng định sẽ không muốn thấy một màn như vậy. Cho nên, ta rất lo lắng bọn họ liên thủ đối kháng với tổ hợp này của chúng ta.
Nghe Yêu Thánh nói, Nghệ Phong nhẹ gật đầu, đối với Yêu Thánh lo lắng hắn cũng luôn nghĩ tới.
- Cứ nhìn tình hình trước đã, trước đánh hết trận này rồi nói sau.
Nghệ Phong nói ra.
- Ngươi không lo lắng bọn họ vây giết ngươi sao?
Yêu Thánh cười nói.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Không phải có khả năng này, mà là rất có thể. Ha ha, bất quá Tiên Thánh làm như vậy là đại biểu cho tự nhận không bằng ta. Hơn nữa, ta cũng không phải dễ vây giết như vậy. Bọn họ muốn vây giết, vậy thì tới đi.
Yêu Thánh không khỏi kinh ngạc, thật không ngờ Nghệ Phong lại có tự tin tới mức này, lắc đầu nói:
- Ngươi tự có chừng mực là tốt rồi.
- Bất quá, hi vọng Yêu Thánh tiền bối chiếu cố Tội Ác Chi Thành nhiều hơn.
Nghệ Phong nhìn Yêu Thánh nói.
- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Tội Ác Chi Thành không xảy ra sự tình gì.
Yêu Thánh nhìn Nghệ Phong nói.
- Như thế đa tạ tiền bối.
Nghệ Phong chắp tay nói. Hắn chỉ sợ có Chí Tôn ra tay đối với Tội Ác Chi Thành, lúc này Tội Ác Chi Thành không ngăn được bọn họ.
...
Kỳ hạn ba tháng rất nhanh liền tới, Tần Y nhìn Nghệ Phong mặc áo bào xanh chuẩn bị rời đi, dùng tay ôm Nghệ Phong thật chặt nói:
- Đệ cẩn thận một chút. Sớm trở về.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Yên tâm đi. Người khác muốn làm gì được ta, thật sự không có khả năng.
Nói xong, ngón tay Nghệ Phong đột nhiên vẽ một cái, trên ngón tay xuất hiện vài giọt máu đỏ. Lúc vài giọt máu đỏ xuất hiện, đồng thời Nghệ Phong đánh ra vài ấn kết, sau đó mấy giọt máu này dung nhập vào trong trán Tần Y.
Tần Y nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không biết Nghệ Phong đang làm cái gì.
- Đây là tinh huyết của ta. Có lực lượng một kích của Chí Tôn. Đương nhiên, có tiền bối Yêu Thánh ở đây, tỷ cũng không cần phải lo lắng. Bất quá còn có một việc khác, chính là ấn ký của ta, có thể thông qua nó cảm giác được ta. Ha ha, mặc kệ phát sinh chuyện gì. Chỉ cần trong máu huyết còn cảm giác được ta, vậy không cần lo lắng cho ta, cũng không cần nghe tin đồn nhảm.
Nghệ Phong nhìn Tần Y căn dặn.
Tần Y nghe Nghệ Phong phân phó như vậy, có chút nhíu mày. Không rõ Nghệ Phong nói những lời này là có ý gì?
Nghệ Phong ôm lấy Tần Y, nhìn Tần Y cười nói:
- Tỷ nhớ rõ là được. Có lẽ sẽ phát sinh một màn này, nhưng cũng có lẽ sẽ không phát sinh, mọi chuyện đều khó mà nói trước. Đây chẳng qua là cho mọi người yên tâm mà thôi.
Tuy Tần Y không hiểu Nghệ Phong nói gì, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
- Ừ! Ta biết rõ, nếu tương lai nghe được chuyện gì. Cảm giác máu huyết sẽ biết, Tội Ác Chi Thành còn cần tỷ chưởng quản, tương lai giải thích cũng cần nàng làm.
Nghệ Phong cười nói.
Tần Y gật gật đầu, giúp Nghệ Phong chình lại quần áo nói:
- Đệ đi đi.
Hôn một ngụm lên trán của Tần Y, Nghệ Phong buông Tần Y ra, thân ảnh thoáng hiện biến mất trong hư không.
Tần Y nhìn Nghệ Phong rời đi, tâm thần có chút dung nhập vào trong trán, quả nhiên ở trong đó cảm giác được một tia quen thuộc, loại cảm giác này giống như có thể khiến nàng có liên hệ với Nghệ Phong. Điều này khiến Tần Y như hơi suy nghĩ, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Nghệ Phong trước khi đi.