Chương 5: Meo Meo Bá Chủ Ký

Hoàng Miêu dành ra một ngày để Hân Nhu có thể đi từ biệt mọi người trong thôn nhỏ này, ngược lại Hoa Khinh lại nóng lòng chờ mong, đối với nàng mà nói, được đi cùng chủ nhân là niềm vui to lớn nhất.

-Xong hết chưa?

Hoàng Miêu ôm lấy Hân Nhu vào ngực nhẹ nhàng hỏi nàng, Hân Nhu dịu ngoan gật đầu, hắn yêu thương hôn lên trán nàng.

-Được rồi đồ đạc cũng không cần soạn nhiều, ta sẽ mua mới cho nàng.

Tà Thần để lại cho Hoàng Miêu nhẫn trữ vật, bên trong cũng không thiếu linh thạch, thậm chí còn có khá nhiều đan dược, hơn nữa còn một kiện thần khí cùng một lò đan cũng là thần khí. Chỉ là Hoàng Miêu chưa nghĩ muốn dùng đống đan dược này, dùng sớm không bằng dùng đúng lúc. Này đan dược giúp hắn thăng cảnh tiên giới, tạm thời đối với hắn chỉ coi như gân gà.

Sáng sớm hôm sau Hoàng Miêu hóa thành một con mèo lớn, không đúng, phải là một lão hổ mới đúng, trên đầu hắn hiện rõ chữ vương.

-Lên đây.

Hoàng Miêu đối với Hân Nhu ra hiệu, nàng leo lên lưng hắn, mềm mại lông cùng mùi thơm khiến nàng thư thả, Hân Nhu nằm trên lưng Hoàng Miêu ngủ một giấc ngon lành.

-Chủ nhân.

Hoa Khinh từ xa đã thấy khí thế của Hoàng Miêu, trong lòng một cỗ muốn quỳ xuống bái lạy, Hoàng Miêu đối với nàng che chở, lúc này Hoa Khinh mới có thể đứng vững nhìn hắn.

-Chuẩn bị xong hết rồi chứ?

Hoa Khinh gật đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Miêu đầy sùng bái. Hắn đưa ra tay hổ, Hoa Khinh hiểu ý hóa thành nho nhỏ xà quấn lấy cánh tay hắn.

-Hơi bất tiện.

Hoa Khinh nghe vậy toàn thân run rẩy, chẳng lẽ Hoàng Miêu định bỏ lại nàng.

-Ngươi lên trên đi.

-A?

Hoa Khinh kinh ngạc, hắn rõ ràng là bá vương, còn là chủ nhân của nàng. Vậy mà lại để đầu xà như nàng ngồi lên người sao?

-Kinh ngạc cái gì chứ, ngươi là người của ta, cũng là nữ nhân của ta, cần phân biệt nhiều như vậy sao.

Giọng trầm thấp tràn đầy ấm áp làm tiểu xà cảm động, nàng nhìn trên tấm lưng rộng còn có một nữ nhân thanh tú đang yên giấc bất giác nhìn Miêu Hoàng.

-Nàng cũng là nữ nhân của ta.

Hoàng Miêu dứt lời thân hổ liền lao đi vùn vụt, tốc độ nhanh chóng nhưng lại không phá hỏng giấc ngủ của giai nhân, Hoa Khinh một bộ dáng hâm mộ, chủ nhân quả thật tài giỏi.

Hoàng Miêu tiến tới vương quốc gần nhất, Hỏa quốc của Hỏa Thần. Có lẽ đám dân chúng còn chưa biết tên Hỏa Thần kia đã bị chết đi. Vốn dĩ nơi đây có mười vương quốc, tượng trưng cho sự bảo hộ của mười vị thần, chỉ là Tà Thần không để tâm tư vào những chuyện như vậy, thành ra chỉ còn chín vương quốc. Vương quốc mạnh nhất, không thể nghi ngờ là Nguyệt quốc của Nguyệt Thần, dưới sự cai trị cùng bảo hộ của nàng, Nguyệt quốc là nơi phồn vinh nhất, cũng như an toàn nhất.

-Chủ nhân, còn bao lâu chúng ta sẽ tới Hỏa quốc?

-Nửa ngày đường nữa.

Hoàng Miêu vẫn tăng tốc thật nhanh, trong mắt người thường dường như chỉ thấy một tia sáng lóe qua, đột nhiên hắn dừng lại, Hoa Khinh ngạc nhiên, nơi này giữa rừng rậm, Hoàng Miêu là muốn làm gì.

-Hoa Khinh, gọi Hân Nhu dậy.

Hoa Khinh thân rắn trườn tới liếm lên mặt Hân Nhu, nàng vừa mở mắt thấy một đầu hoa xà đang liếm mặt mình liền kinh hoàng lùi ra sau.

-Chủ nhân gọi ngươi.

Hoa Khinh nói ra liền leo xuống lưng Hoàng Miêu, Hân Nhu vẫn là một bộ dáng hoảng hốt, chỉ là nghĩ tới nơi đây còn có Hoàng Miêu lập tức bình tĩnh lại từ lưng hổ trượt xuống. Hoàng Miêu hóa thành hình người, Hân Nhu lúc này mới có dịp nhìn kỹ hắn. Mái tóc màu vàng ngắn hơi chút xù lên phối cùng khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm sắc bén đầy khí chất nam tử. Nhìn thật hoang dại mà cũng đầy mạnh mẽ hấp dẫn khiến Hân Nhu khuôn mặt không tự chủ được lại đỏ bừng lên.

-Ta cảm giác nơi đây có một đầu nguyên anh linh thú đang thủ hộ Thiên Hương thảo.

Thiên Hương thảo, giống như tên, loài cây này có mùi thơm ngát, thảo dược tứ cấp, chỉ cần lấy luyện đan liền có thể tăng tu vi nhanh chóng.

Hoàng Miêu hướng Hoa Khinh đưa tay, nàng hiểu ý chui vào ống tay áo của hắn, tay kia hắn nắm lấy bàn tay Hân Nhu cùng tiến vào rừng rậm.

-Chủ nhân, quanh đây có khí tức nhân loại.

Hoa Khinh đầu rắn thò ra cùng Hoàng Miêu nói chuyện, hắn nhếch môi khinh thường.

-Vài đầu kim đan hậu kỳ mà thôi, cứ mặc kệ bọn hắn.

Càng gần Thiên Hương thảo mùi thơm càng nồng đậm, đột nhiên một tiễn ám khí bắn tới Hoàng Miêu, hắn nhấc lên tay áo, ám khí kia liền bay ngược lại, lúc này Hoàng Miêu âm thanh tràn ngập sát khí.

-Ta không muốn giết các ngươi, ngược lại các ngươi tự tìm đường chết.

Tên kim đan hậu kỳ kia bị chính ám khí của hắn bắn xuyên cổ họng trừng mắt ngã vật ra đất, vài tên bên cạnh nhìn đồng đội trong nháy mắt mất đi sinh mệnh liền cảm giác sau lưng đều lạnh.

-Đi ra hoặc chết!

Hoàng Miêu giọng nói mang theo uy áp, bốn tên kim đan hậu kỳ chịu không nổi liền quỳ xuống, bọn hắn giống chó chết một dạng bò ra ngoài.

-Tiền bối tha mạng, chúng ta có mặt không thấy thái sơn, ngài coi chúng ta như cái rắm thả đi.

Nơi này cường giả vi tôn, đám người phát hiện Hoàng Miêu không dễ trêu chọc liền quỳ xuống van xin. Các ngươi muốn nói mặt mũi sao? Mạng nhỏ quan trọng hơn mặt mũi.

-Hoàng Miêu, ngươi tha cho bọn hắn được không?

Hân Nhu tâm địa thiện lương không đành lòng liền nắm lấy tay áo Hoàng Miêu nhẹ giọng, hắn bỗng cười một tiếng ôm Hân Nhu vào ngực thì thầm.

-Nếu ta tha cho bọn hắn, bọn hắn cũng không cảm kích, mà sẽ lợi dụng ta sơ hở giống chó điên cắn ta một nhát. Không tin ta sẽ cho nàng thấy.

Hoàng Miêu vẫy tay ra hiệu cho bọn hắn có thể cút đi, chỉ là lúc Hoàng Miêu vừa quay lưng đi, ám khí lại một lần nữa phóng tới. Tên kia thấy Hoàng Miêu không một chút phòng bị liền vui mừng, cái này ám khí đến nguyên anh cảnh giới còn không thể chống đỡ.

-Hân Nhu, nàng thấy ta nói đúng chứ?

Hoàng Miêu trầm giọng bên tai Hân Nhu, Hân Nhu nhìn Hoàng Miêu đưa tay nắm lấy phi đao, trên đầu mũi đao còn bôi một mảnh dịch đen đặc, hiển nhiên là kịch độc.

-Xin lỗi Hoàng Miêu, ta... ta chỉ là...

Hoàng Miêu lắc đầu nhìn lại phía sau, bốn tên kim đan hậu kỳ chạy trốn nhanh như thỏ, chỉ là bọn hắn có thể thoát khỏi Hoàng Miêu sao? Hắn đưa tay bóp nát thanh phi đao, vung lên tay áo, luồng khí đen từ tay áo hắn tuồn ra bám theo bốn tên kim đan hậu kỳ đã chạy trốn. Không lâu sau trong rừng vang lên những tiếng kêu đầy đau đớn, Hoàng Miêu cũng không có ngừng lại mà tiếp tục dắt Hân Nhu tay nhỏ tiến gần phía Thiên Hương thảo.

-Chủ nhân, luồng khí đen kia là gì vậy?

Hoa Khinh giơ ra đầu nhỏ hỏi Hoàng Miêu, khuôn mặt đầy tò mò.

-Ma khí.

Lời vừa nói ra Hân Nhu khẽ run lên, ma khí nàng đã nghe nói qua, nếu bị dính ma khí, toàn thân sẽ bị ăn mòn chỉ còn lại xương trắng, thậm chí đến linh hồn cũng sẽ bị ma khí thôn phệ.

-Hân Nhu, nàng sợ ta sao?

Hân Nhu lắc đầu, nàng đúng là sợ, nhưng nàng không phải sợ Hoàng Miêu, mà là sợ nếu có người phát hiện ra, Hoàng Miêu hiển nhiên sẽ bị cả tu chân giới truy lùng.

-Vậy nàng lo lắng điều gì?

-Ta sợ ngươi thành tu tiên giới kẻ địch...

-Nàng phải tin tưởng vào nam nhân của nàng chứ.

Hoàng Miêu lộ ra nụ cười tự tin, khắp người hắn dường như tỏa ra bá khí. Hân Nhu vô thức gật đầu, hai người bọn họ tiến vào khu vực Thiên Hương thảo, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc, chỉ thấy trên cây một con hắc xà to lớn mồm đỏ lòm như chậu máu xuất hiện.

-Hoa Khinh, hắc xà yêu đan ta lấy cho ngươi.

Hoàng Miêu toàn thân như biến đổi, ánh mắt hóa thành màu tím quỷ dị đầy khát máu, nhường cho đầu hắc xà cũng phải run sợ.

-Hoặc đưa Thiên Hương thảo, hoặc chết!

-Hừ, Thiên Hương thảo đừng hòng ta đưa cho ngươi!

Đầu xà rít lên, chiếc lưỡi đỏ chẻ đôi phát âm thanh khó chịu, Hoàng Miêu trong tay hóa ra một đạo ám khí đánh tới, đầu xà tránh được dùng chiếc đuôi dài quật tới, Hoàng Miêu ôm lấy Hân Nhu nhảy ra xa.

-Nàng ở đây đợi ta.

Hắn nói xong liền quay trở lại vòng chiến, hắc xà há miệng lao tới Hoàng Miêu, nanh độc trắng ởn lập lòe dưới ánh sáng.

-Ngu ngốc!

Hoàng Miêu lách người tránh né một cách dễ dàng, đánh rắn phải đánh bảy tấc, Hoàng Miêu trong tay hóa thành móng vuốt tiến tới. Hắc xà lần đầu tiên cảm nhận được tử khí nồng đậm, chỉ là không để nó hành động, móng vuốt của Hoàng Miêu đã xuyên qua cổ nó, hắc xà to lớn thân xác đổ ầm xuống làm xung quanh phủ lên lớp bụi.

-Cho ngươi.

Hoàng Miêu tìm tới đan điền hắc xà moi ra yêu đan đưa cho Hoa Khinh, nàng há miệng nuốt lấy rồi nằm yên trong tay áo Hoàng Miêu tu luyện. Hắn tiến lại gần Thiên Hương thảo cẩn thận rút lên đưa vào túi trữ vật, tiện tay bẻ thêm hai nanh rắn của hắc xà. Xong xuôi hắn tẩy đi máu tươi dính trên áo hóa lại thành lão tổ tiến tới phía Hân Nhu.

-Chúng ta lên đường tiếp thôi.

Hân Nhu ân một tiếng dịu ngoan trèo lên lưng hắn, một người, một mèo, một rắn lại tiếp tục chạy như bay tới Hỏa quốc.