Lâm bí thư nghe được, trừng mắt liếc hắn một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Tổng giám đốc tự nhiên có suy nghĩ riêng của mình, đạo diễn Lưu nếu là vội vã mở máy, không muốn đi họp, trực tiếp rời đi CBD cũng được, CBD là thiếu ngôi sao tiềm năng, nhưng không thiếu đạo diễn, tài nghệ giống như đạo diễn Lưu đây đây rẫy khắp nơi . . . . . ."
Đạo diễn Lưu giận dữ, mở miệng mắng to, thiếu chút nữa vung nắm đấm lên, bị người xung quanh kéo lại. Lâm bí thư cũng không quản tâm tình của hắn có tốt hay không, trực tiếp đi xử lý công việc, Lâm bí thư đi theo Trình Quân Hạo cũng đã lâu lắm rồi, lời nói cũng rất biết giữ gìn, hơn nữa anh cũng không ưa chuyện giữa đạo diễn Lưu cùng Ôn Tâm. . . . . .
Người phụ nữ Ôn Tâm, không phải người lương thiện, không biết bí mật quan hệ với bao nhiêu đối tác của tổng giám đốc, nếu không phải là có cô ở đây, tổng giám đốc cũng không bị làm phiền như vậy, cộng thêm cô lại ưa thích đùa bỡn quá mức, làm cho người khác rất chán ghét.
Lâm Khả Nhân xuất hiện tại lầu cuối thì Con Muỗi mặt lộ vẻ khó xử, "Anh hai hiện tại tâm tình có chút không tốt. . . . . ."
Lâm Khả Nhân thấy không khí khẩn trương của mọi người như vậy, cũng cảm thấy khẩn trương theo , "Quân Hạo xảy ra ra chuyện gì? !"
Con Muỗi trầm mặc, biết quan hệ của anh hai với trên danh nghĩa là mẹ kế, nhưng cũng không đại biểu hắn có thể nói hết sự tình cho cô ta biết, lần trước mới nếm qua một lần thua lỗ do cô gây ra, nếu không phải cô bán đứng tin tức, anh hai cùng hắn hiện tại cũng sẽ không bận rộn như vậy, mệt mỏi. Đối với quan hệ phức tạp của ông cụ cùng với cô, hắn còn là có điều cố kỵ .
Lâm Khả Nhân thấy Con Muỗi không lên tiếng, nóng nảy, "Tôi muốn gặp anh ấy. . . . . ."
"Cái này. . . . . ." Con Muỗi còn đang do dự, cô đã vượt lên trước một bước đẩy cửa ra tiến vào. Con Muỗi cười khổ, nếu không phải bởi vì cô là người phụ nữ của anh hai, hắn đã sớm không quan tâm ném cô ra ngoài, làm sao mà giờ ngay cả ngăn cản cũng không ngăn được cô, chỉ là không muốn thôi. Hắn là rất đề phòng người phụ nữ này . . . . . .
Chỉ sợ anh hai phản đối lại tự hại chính mình.
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả vui mừng tự nhiên đẩy cửa ra đi vào, khiêu khích liếc hắn một cái, phanh đóng cửa lại, Con Muỗi sờ sờ lỗ mũi, có chút khó chịu.
Lâm Khả vui mừng lắc mông đi vào, từ phía sau lưng ôm lấy anh, mềm mại kêu một tiếng, "Quân Hạo, anh đi thăm Khả Khả, cũng không thuận tiện thăm người ta. . . . . . Người ta rất nhớ anh. . . . . ."
Động tác Trình Quân Hạo so với suy nghĩ chuyển động còn nhanh hơn, cả người vừa động, ngay tại chỗ kéo cô qua, áp lên trên ghế sofa, khép hờ mắt, kéo lên bộ lễ phục cô, vén lên áo ngủ liền vọt vào. . . . . . Động tác rất dũng mãnh, rất mạnh mẽ, giống như sói đói đã lâu, điều này làm cho Lâm Khả Nhân rất ưa thích.