Đêm 13 nhìn tin tức trên mạng, mọi người đem câu chuyện Truyền Kỳ của Trình Quân Hạo lan truyền càng lúc càng huyền hoặc hơn, vô cùng thần kỳ, khiến cho Đêm 13 phải chậc chậc miệng.
"Oa, Trữ Trữ, cha cậu cũng thật dũng mạnh và tài giỏi nha, trước kia sao không thấy được vậy kìa? !" Hắn cười hì hì hỏi cậu.
"Ừ, gần đây ông ấy giác ngộ được tương đối nhiều. . . . . ." An Bình nhàn nhạt nói xong, trên tay lại động thủ chơi đùa với một cây súng nhỏ.
"Chậc chậc, chỉ trong vòng một ngày rưỡi, thật là đáng sợ. . . . . ." Đêm 13 trêu ghẹo nói, "Trước kia giống như còn có rất do dự, hiện tại xuống tay thật là cực kỳ hung ác mà chính xác, không hổ là cha của cậu nha. . . . . ."
"Cái đó là đương nhiên. . . . . ." Giọng điệu này của An Bình mặc dù nhạt, nhưng lại nói cực kỳ tự nhiên, vô cùng bình tĩnh cùng kiêu ngạo.
Đêm 13 chậm rãi tiến lại gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hạ thấp giọng, "Trữ Trữ, gần đây cậu thay đổi. . . . . ."
An Bình bị giọng nói của hắn làm cho cả người nổi hết cả da gà, "Ta thay đổi thế nào? !"
"Ừ. . . . . ." Đêm 13 hừ một tiếng, trầm ngâm nói, "Gần đây cậu càng ngày càng thừa nhận sự tồn tại của Trình nhị thiếu rồi, cậu đối với hắn cũng bị mê luyến rồi hả ? !"
An Bình liếc mắt, "Nói nhảm, ông ấy là cha ta, ta vốn đã mê luyến. . . . . ."
"Ưmh, nhưng mà lần trước cậu vẫn còn có chút buồn bực. . . . . ." Đêm 13 than thở mà nói: "Vốn người ta còn tưởng sẽ còn có cơ hội có thể làm cha cậu nữa đấy. . . . . ."
An Bình trừng hắn, "Cút. . . . . ."
"Trữ Trữ, ô ô, cậu thật không phúc hậu, có cha quên sư phụ. . . . . ." Đêm 13 làm bộ che mắt khóc.
An Bình không thèm quan tâm.
Đêm 13 đi ôm An Tĩnh khóc, "Chỉ có Lẳng Lặng là tốt nhất, anh của cậu thật sự rất kỳ quặc mà, rõ ràng lần trước nói hay lắm, nào là không bao giờ còn muốn để ý tới Trình nhị thiếu, vậy mà ô ô. . . . . ."
An Tĩnh dụ dỗ hắn, "Sư phụ, đừng giận anh hai nha, anh hai đây là chọc người chút chơi thôi mà. . . . . ."
Chọc mình chút chơi. . . . . .
Câu nói này liền siêu cấp kinh điển, làm Bộ Phi Yên ngồi một bên bị chọc cười đến đau cả bụng, quét mắt một vòng Đêm 13, "Bản thân mình tự tìm à. . . . . ."
Trữ Trữ có sự tự ý thức về bản thân rất lớn, Lẳng Lặng lại có lúc rất ngây thơ, nhưng hai cậu vẫn còn là những đứa bé, cho dù có sáng năng chiều mưa thay đổi như chong chóng đi chăng nữa, cũng không có ai nói cái gì, huống chi Trữ Trữ đối với Trình Quân Hạo cũng chỉ là tức giận tạm thời, cũng sẽ có lúc hết giận, hiện tại cũng không phải là đã hết giận rồi sao, mà Đêm 13 này chẳng lẽ lại không biết cái này, thật là làm chuyện khôi hài. . . . . .
Đoán chừng trong lòng tên này ghen tỵ với vận khí tốt của Trình Quân Hạo nên mới nổi điên làm loạn chút ấy mà, sự ghen tị này, tuyệt chẳng có chút bộ dạng gì giống thần trộm cả. Trong đôi mắt Bộ Phi Yên tràn đầy ý cười.
Cuộc sống như thế, tựa hồ thú vị hơn nhiều, so với cuộc sống trước kia luôn trên đường ranh sống chết đánh đánh giết giết, hiện tại nhẹ nhõm tự tại hơn nhiều. . . . . .
Trình Quân Hạo đánh một giấc ngủ đến tận khi trời sáng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi vào, anh nhìn đồng hồ, đã là ngày hôm sau rồi, tối hôm qua vừa trở về liền đi ngủ, ngủ thẳng một mạch không hề tỉnh, hiện tại rốt cuộc ngủ đủ rồi, An Tâm Á cũng nằm ngủ say bên cạnh, còn chưa tỉnh.
Tối hôm qua Trữ Trữ Lẳng Lặng trở về lúc nào, anh cũng không biết, thời điểm này, chắc cũng đã phải đến vườn trẻ rồi.
Trình Quân Hạo sờ sờ cái trán của cô, tự nhủ: "Nha đầu này, đoán chừng bị chuyện quay phim làm cho rất mệt mỏi, đến giờ còn chưa có tỉnh. . . . . ."
Anh rón rén đứng dậy, đánh răng súc miệng xong, mặc quần áo, để lại một tờ giấy nhắn cho cô rồi ra cửa.
Còn có một chút chuyện vặt phải xử lý.
Sớm xử lý mọi chuyện vẫn quan trọng hơn.
Khi An Tâm Á tỉnh lại, Trình Quân Hạo đã đi rồi, cô vừa nhìn đồng hồ liền khẩn cấp vùng đứng lên, nguy rồi, Jack nhất định mắng cô đến chết.
Điện thoại di động không biết khi nào đã bị tắt nguồn, cô vội vàng mở máy, liếc một cái tờ giấy trên tủ đầu giường, cô lấy lại nhìn, là bút tích của Trình Quân Hạo: tỉnh lại thì hãy đi làm, anh đã gọi điện thoại cho Jack rồi, không cần phải gấp gáp, tài xế ở dưới lầu, để cho anh ta chở em đi.
An Tâm Á cảm thấy lòng mình ấm áp, cảm thấy một sự ân cần săn sóc trước nay chưa từng có.
Anh thật rất cẩn thận.
Mở máy, rửa mặt, sửa sang bản thân thật tốt, xuống lầu, chỉ thấy tài xế cùng một đám hộ vệ xông tới, cùng nhau kêu, "Chị dâu. . . . . ."
Khiến An Tâm Á cứng đơ 囧.
Dẫn đầu tiến lên, đem bánh bao trong túi giấy cùng sữa tươi đang còn nóng trên bàn ăn đưa cho cô, "Anh hai trước khi đi đã cố ý phân phó nhất định phải nói chị dâu ăn điểm tâm, có thể mang theo ăn trên đường. . . . . ."
"A, tốt, cám ơn . . . . . ." Mặt An Tâm Á đỏ hồng, thật ngại quá.
"Vậy. . . . . . Đi thôi. . . . . ." An Tâm Á lên xe, đoàn người liền hộ tống cô đến trường quay, trường hợp này có chút khiến người khác kinh sợ. An Tâm Á tâm trạng không tình nguyện xuống xe để bị một đám người tò mò vây xem.
Người áo đen tựa hồ băn khoăn đến tâm tình của cô, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Chị dâu, xin tha thứ một chút, gần đây là thời kỳ cực kỳ hổn loạn, anh hai nói không thể để xảy ra cái gì không may. . . . . ."
An Tâm Á thở phào nhẹ nhõm, "Tôi hiểu. . . . . ."
Lấy dũng khí xuống xe, yên lặng đến gặp tổ quay phim, nhân viên làm việc cũng cẩn thận nhìn cô. Cô đã tới trễ lại còn phô trương như vậy mà tới đây, rất kinh người nha.
Tóm lại, không khí hôm nay rất quái lạ.
Jack đi tới, tìm cái ghế ngồi xuống, híp đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chằm cô, An Tâm Á cả người tê dại, "Đạo diễn, thế nào. . . . . . Rồi hả ? !"
"Nghe nói cô sắp phải kết hôn với cậu ấy? !" Jack tò mò hỏi cô, giọng nói không mặn không lạt, tựa hồ có chút không thể tin, mang theo nghi vấn.
"Ưmh, có lẽ thế...! . . . . . ." An Tâm Á đỏ mặt, không tình nguyện lắm trả lời câu hỏi của anh ta.
"Mẹ kiếp. . . . . ." Jack có chút phản ứng thái quá, "Thằng nhóc ấy lại muốn kết hôn, thật là không thể tưởng tượng nổi, buổi sáng nhận được điện thoại của nó, mình còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề, An Tâm Á, cô thật giỏi. . . . . ." Anh ta giơ ngón tay cái lên, ý vị rõ ràng.
An Tâm Á bất đắc dĩ than thầm, bị người ta vây xem coi như xong đi, còn phải bị hỏi chuyện kết hôn, mẹ nó.
Jack tiếp liền thở dài, "Thôi, cô đã tới trễ thì cũng đã tới trễ rồi, tóm lại kể từ sau khi tôi nhận làm đạo diễn bộ phim này, tình trạng này mỗi ngày đều thấy xảy ra, thành quen rồi, câm lặng thôi, dù sao cũng sắp hoàn thành bộ phim này rồi mà, chậm một chút cũng không sao, tóm lại người đàn ông của cô cảm thấy không có vẫn đề gì là được, dù sao cậu ta cũng đâu có cần quan tâm chuyện tiền vốn này thu hồi nhanh hay là chậm đâu, ngày hôm qua tôi cũng đã nhìn thấy tin tức, thằng nhóc ấy thế nhưng thật là trâu bò, mẹ nó, lão tử mệt sống mệt chết bị cậu ta kéo tới Trung Quốc quay phim, kiếm tiền cho cậu ta, cậu ta lại quay qua đi kiếm món tiền còn lớn hơn, hoàn toàn không quan tâm sự thành bại của cái vụ điện ảnh này, thật làm cho người ta phát giận mà. . . . . ."
o(╯□╰)o
An Tâm Á có chút cứng họng, nói nửa ngày, nguyên lai là do trong lòng không thăng bằng.
"An Tâm Á, cô thật tinh mắt, chọn đàn ông thì bản lĩnh phải là tiêu chí đầu tiên, Bất Phi Tắc Dĩ, Nhất Phi Trùng Thiên ( không làm thì thôi, đã làm thì phải làm sao cho kinh động đất trời), thật là hành động kinh người. . . . . ." Jack cảm thán sờ sờ cái cằm, nghía một cái mấy người áo đen coi chừng cách đó không xa.
Cái này cho thấy Trình Quân Hạo đối với cô gái này thật đúng là rất quan tâm, buổi sáng còn cố ý gọi điện thoại cho anh, chỉ vì An Tâm Á, nhìn tin tức của cậu ta, hiện tại đúng là thời kỳ cực kỳ hổn loạn, ở trường quay là cực kỳ loạn , mà Trình Quân Hạo không chê phiền toái, vẫn để cho cô tới đây, đã nói lên cậu ta rất để ý An Tâm Á, đối với người bạn Jack này cũng rất để ý, cũng để ý tới bộ phim điện ảnh này, cùng với mọi người ở trường quay.
Trình Quân Hạo này quả thật có chỗ cũng không giống người thường.
An Tâm Á đỏ mặt, "Đúng à, anh ấy đúng là tốt vô cùng. . . . . ."