Chương 1: Tổ Hiền "Giả"

Lãnh Phong ôm con chó núp rú rú một góc. Chợt nghe tiếng hô hoán từ đằng xa vọng đến.

- Hắn chạy hướng này! Nhanh qua hết đây!

Tiếng bước chân dồn dập gấp gáp chạy đến xong vụt qua chỗ hắn ẩn mình. Chẳng mấy chốc nhỏ dần rồi mất dạng. Lãnh Phong thở phào một hơi, quay qua thấy con cho khinh thường nhìn mình thì chột dạ nói.

- Nè ta nói ngươi đây là địa bàn của người ta! Mình phải khiêm nhường một chút mới tốt! Nghe chưa?

Con chó hừ hừ không thèm để ý đến hắn. Số là nó đang đi săn chợt thấy một vầng quang mang chói mắt. Linh tính mách bảo có bảo vật xuất thế nó liền hí hửng chạy đến xem. Nào ngờ đụng phải tên nhân loại này. Nó mới chỉ kịp thấy hắn rồi không biết bằng cách nào, hắn đã ếm một thứ bùa khiến nó không thể không nhận hắn làm chủ. Nhìn bộ dạng hắn bỗng dưng nó có cảm giác muốn khóc không ra. Giờ này nó nào còn giống chúa tể một cõi chốn sơn lâm Cửu Vĩ Thiên Lang chứ!

- Ta là cửu cấp yêu thú cơ mà! Hu hu!

Chợt Lãnh Phong thô bạo nắm lấy gáy nó lôi đi. lách qua một vài lùm cây rậm rạp, cuối cùng hắn mới đến được một con phố nhỏ. Nhìn lại tường thành phía xa xa, hai mắt hắn nhíu lại. Cái kính quỷ quái trên tường thành không biết làm bằng thứ gì, chuyên môn nhằm lấy con chó của hắn. Vất vả lắm mới ôm nó thoát đi được.

- Chắc là kính chiếu yêu đi!

Cuối cùng hắn lôi con chó đi khuất dạng.

Một đêm này Thành vệ quân xôn xao lùng sục cả khu vành đai. Sáng sớm ra tin tức này lan truyền cả khu vệ thành.

Mà chính chủ thì lúc này đang trốn trong một cái đền hoang. Cũng không còn cách nào. Đêm qua hắn dùng huyễn thuật tạo thành một tầng sương mù đen bên ngoài thân thể. Cho nên khi bị cái kính kia chiếu vào đám Thành vệ quân còn tưởng rằng hắn là yêu quái đang cố đột nhập vào Vệ thành. Nào có ai nghĩ đến cái kính là chiếu vào con chó kia cơ.

Còn hắn thì toàn thân không mảnh vải. Cũng chẳng thể trách! Hắn bị một chưởng kinh thiên giáng trúng, thân thể tan thành từng mảnh, nào còn cái gì nguyên vẹn. Nay được một lực lượng khủng bố giúp hắn trùng sinh thế này đã mừng lắm rồi.

- Sao lỡ rồi không trùng sinh luôn cho ta bộ đồ nhỉ? Ài! Buồn thúi cả ruột!

Vừa nghĩ đến mớ bảo bối trong không gian giới chỉ hắn lại phát rầu. Giờ này hắn nghèo đến bộ đồ cũng không có mà mặc. Đành chờ buổi tối tranh thủ đi chôm vài món mặc tạm.

Hắn thở dài thườn thượt ngả người vào sau chân một bức tượng.

Hắn vốn có một gia đình êm ấm. Thế mà có một ngày lão ba hắn đá hắn ra khỏi nhà. Nói cũng phải kể đến cái số hắn bất hạnh. Gia tộc hắn vốn bị một lời nguyền từ xa xưa. Chẳng hiểu tổ tông hắn ăn ở thế nào mà đám con cháu chùi mông dọn phân cho bọn hắn đến cả trăm đời vẫn còn y nguyên.

Lời nguyền này xuất phát từ một điển cố cách đây hơn vạn năm. Năm ấy nghe đồn tổ tông hắn vốn là thần linh. Cuối cùng phạm tội bị giáng xuống trần, trong huyết mạch còn mang theo một lời nguyền. Cứ hễ một đời sẽ phải có một kẻ gánh vác trách nhiệm của tổ tông năm xưa, bằng không kẻ đó sẽ xui xẻo mà chết. Kẻ xui xẻo đó đời này lại là hắn.

Năm hắn mười lăm tuổi liền bị lão ba đá ra khỏi nhà để đi thực hiện cái gọi là sứ mạng của tổ tông. Hắn bươn chải gần mấy chục năm, bao nhiêu sóng gió tủi nhục, cuối cùng trúng một chưởng chết bất đắc kỳ tử.

Nghĩ đến lại sôi máu. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ chết, nào ngờ trong giây phút đó, một giọng nói lãnh đạm văng vẳng trong đầu hắn.

- Kẻ kế thừa tọa vị Phán Quyết Giả! Ngươi có muốn lựa chọn huyết tế?

“Huyết Tế!” Lúc ấy hắn thật kinh ngạc. Giọng nói kia như hiểu liền giải thích:

- Mỗi đời truyền thừa các ngươi có một cơ hội lựa chọn huyết tế. Sau huyết tế các ngươi sẽ được trùng sinh sống lại! Đổi lại các ngươi phải thề trọn đời này phải gánh tội của tổ tông các ngươi! Tìm lại Tứ đại chân thư mà tổ tông các ngươi đã không tìm được.

- Ta chọn huyết tế sống lại! Muốn ta thề cái gì cũng được!

- Tốt! Vì phục vụ Thiên Đình, ngươi có quyền được chọn một đặc ân. Ngươi muốn cái gì?

- Ta muốn cái gì sao?

Tâm thần hắn ầm ầm chấn động, lập tức hắn nói:

- Ta muốn bản thân ta nguyền rủa bất kỳ ai, lời nguyền lên kẻ đó lập tức hiệu nghiệm!

- Tốt! Như nguyện ước của ngươi! Nhưng ngươi nên nhớ nguyền rủa chỉ hiệu nghiệm với kẻ có tu vị thấp hơn ngươi. Nếu tu vi kẻ đó cao hơn ngươi sẽ bị phản phệ, lãnh trọn nguyền rủa đó. Trừ phi…

- Trừ phi thế nào…

- Nếu ngươi tu thành Hoang Thư, ngươi muốn nguyền rủa kẻ nào đều được!

- Hoang thư! Hoang Thư nào?

- Chính là cội nguyền huyết mạch các ngươi! Sức mạnh của Phán Quyết Giả. Nhiệm vụ của ngươi là bắt phản đồ Triều Đình về quy án.

Đầu óc hắn tối sầm lại. Cho đến lúc tỉnh hắn đã nằm ở trên một tế đàn cổ xưa. Đầu óc còn đang mơ màng chợt thấy một con Cửu Vĩ Thiên Lang xông đến. Hắn nhịn không được nói:

- Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn phải phục tùng ta!

Lời vừa phát ra, giữa không trung chợt hình thành một ấn ký. Ấn ký này đánh thẳng vào đầu con Cửu Vĩ Thiên Lang. Trong tích tắc nó như một con chó ngoan nằm nép mình dưới đất run rẩy nhìn hắn.

Lúc ấy hắn cười to sảng khoái. Mà ngay lúc này hắn nhận ra toàn thân mình chẳng còn tí vải nào. Thân hình trắng muốt, da non mơn mởn, lại mềm mại như một tiểu bạch kiểm tuổi mới mười ba.

Trên ngực còn một cái gia huy. Hắn nhận ra thứ này. Nghe đồn là do tổ tông truyền lại. Dùng để cho kẻ xui xẻo như hắn kiềm chế nguyền rủa trong huyết mạch. Hắn thực không biết nguyền rủa đó là gì. Mà cả gia tộc hắn cũng không ai biết.

Gia huy hình con Hạc ôm lấy chữ Sở, là họ của hắn. Ngay lúc hắn cầm gia huy lên, còn định bụng sẽ xem một chút thì từ chữ Sở có một tia sáng bắn ra hóa thành hư ảo một quyển sách. Quyển sách dần hình thành thực thể. Mỗi trang là một cái ấn ký. Ấn ký sáng lên bắn vào mi tâm của hắn. Tổng cộng một trăm lẻ tám ấn ký. Dần dần trong đầu hắn hình thành một luồng tri thức khổng lồ. Sau cùng quyển sách kết thành một cái tiểu tháp mười tám tầng bay vào mi tâm.

"Phục Ma Tháp"

Ba chữ hiện ra trong đầu hắn. Quyển sách chỉ còn lại những trang giấy trắng cùng một dấu tay máu ở trang cuối cùng.

Theo chỉ dẫn của Cửu Vĩ Thiên Lang hắn đến được tòa vệ thành này. Vừa hay huyết tế cũng vừa hoàn thành, quyển sách kết thành một Huyết sắc thần liên.

- Hoang thư! Phục ma tháp! Phán Quyết Giả!

Chuyện quá đột ngột khiến Lãnh Phong giờ này còn như nằm mơ. Hắn nhìn qua con chó, đôi mắt có chút lập lòe.

- Hên sao nhóc con này tu vi thấp hơn ta! nếu không thì thảm rồi! y dà! Thần với chả tiên, một bó tuổi rồi còn đi hố một đứa con nít như ta! Tu vi ta cao hơn kẻ khác thì còn thèm đi nguyền rủa hắn làm cái gì chứ!

Thân hắn bao nhiêu năm bị người khi dễ, chỉ biết nguyền rủa trong lòng, nào dám phản kháng chứ. Mà cũng phải! Khi hắn nguyền rủa Cửu Vĩ Thiên Lang, một ấn ký được kết thành, đó dường như là một loại ma pháp khống chế thì phải. Lẽ nào nguyền rủa này là một dạng ma pháp sao? Nếu thế kẻ có tu vi cao hơn hắn dễ dàng tránh là đúng rồi!

Tâm thần hắn nội liễm tiến vào nơi mà tòa tiểu tháp chiếm cứ. Nơi này là thức hải của hắn, nằm ở mi tâm.

Thức hải mênh mông, thần hồn của hắn sơ với tiểu tháp giờ này lại rất nhỏ bé. Ngoài tiểu tháp, trong thức hải còn có một trăm lẻ tám quang điểm kết thành những phương vị kỳ lạ, hô ứng cùng tiểu tháp kết thành một đồ án. Trên đỉnh tháp có một hình nhân đang đứng, tựa như là vị thần đỉnh thiên lập địa của thế giới này. Còn có sợi Huyết sắc thần liên do các ấn ký kết thành. Tổng cộng một trăm lẻ tám mắt xích. Một đầu nằm trên tay hình nhân, đầu kia có một mũi nhọn trôi lơ lửng quanh thân tháp.

Phía dưới chân tháp có một cái ngọc bi ngay cửa vào. Thần hồn Lãnh Phong tiến đến xem, trên đó có những dòng văn tự cổ, từng chữ dù hắn không hiểu nhưng lại như đánh sâu vào tâm thần hắn, hiện ra nội dung rõ mồn một.

“Từ hồng hoang, nhân loại cùng muôn loài đều sinh tồn theo quy luật của thiên địa tự nhiên. Cho đến khi nhân loại biết tu luyện, bứt phá khỏi trói buộc, trở thành sinh linh tồn tại sánh ngang cùng trời đất, lập ra Thiên Đình. Cũng từ đây nhân loại buộc phải gánh vác thay trách nhiệm của thiên địa gìn giữ sự cân bằng của thế giới. Nhưng bởi vì quá mạnh mẽ, nhân loại đã tự mình đánh vỡ cân bằng này. Từ đó thế giới phân hóa thành ba thái cực và tồn tại cho đến ngày nay. Ba thái cực phân ra thiện ác tạo thành lục đạo tiên, thánh, thần, quỷ, yêu, ma. Tiên vốn đối đầu với quỷ, thánh đối đầu với yêu, thần đối đầu với ma. Phục Ma Tháp do bản Tôn chế tạo, là khắc tinh của tất cả quỷ, yêu, ma. Tổng có mười tám tầng, tương ứng mười tám loại thống khổ đáng sợ nhất với linh hồn. Người kế thừa phải tiếp nhận truyền thừa chi pháp, tiến nhập thần hồn vào Phục Ma Chi Thân trên đỉnh tháp. Ta là Mê Thần Chi Chủ Sở Minh Vương”

Lãnh Phong thất thần nhìn về phía hình nhân trên đỉnh tháp kia. Tâm ý vừa động, thần hồn liền bay đến trước hình nhân này. Một lực hút vô hình cuốn lấy thần hồn của hắn vào trong hình nhân. Chỉ nghe hình nhân ầm ầm chấn động, Phục Ma Chi Thân nuốt lấy thần hồn của hắn. Một luồng tin tức lại ập đến chấn động cho hắn choáng váng ngất đi.

Khi tỉnh lại hắn đã thấy mình trở về với thực tại rồi. Thở phào một tiếng, hắn vừa định tĩnh tâm điều dưỡng thân thể lại một chút rồi đi ra ngoài một chuyến. Chợt nghe tiếng động từ đằng xa vọng đến vội vàng thu liễm hơi thở, dùng ẩn nặc thuật ẩn mình sau bức tượng.

Người đến là một tên đạo sĩ. Hắn mặc một đạo bào màu vàng, đạo bào tan tác, nhìn là biết đạo sĩ quèn này bị người đánh cho thê thảm. Pháp lực không có bao nhiêu. Tên đạo sĩ bước đến trước bức tượng quỳ lạy một cái đoạn lấy một nén nhang thắp lên. Nhang làm bằng Thổ Thiên Mộc, mùi thơm nức mũi. Chẳng mấy chốc xông ngát cái đền hoang này. Tên đạo sĩ này quỳ xuống bái, miệng nói:

- Học trò Kỷ Lâm! Trên kính lạy Tam Thánh, dưới Kính Lạy Phổ Lâm Tổ Hiền. Học trò vô năng, pháp lực nông cạn. Nhưng vì muốn phát quang dương đại cho bổn môn mà tuyên cáo vì thiên hạ giúp sức. Học trò vô năng, đã làm mất mặt Phổ Lâm Tổ Hiền. Học trò xin cúi đầu tạ tội!”

Lãnh Phong không nhịn được bật cười thành tiếng. Tên đạo sĩ giật mình nhảy dựng lên hét:

- Ai!

Lãnh Phong biết mình thất thố, vội giả giọng già nua quát.

- Hỗn xược! Người dám quát tháo bổn Tổ Hiền!

Giọng nói còn mang chút kình phong, tu vi của hắn mạnh hơn tên đạo sĩ rất nhiều, liền khiến tên này run rẫy hai chân quỳ sụp xuống.

- Đệ… Đệ tử không dám! Đệ… đệ… tử không biết Tổ hiền hiện thân! Xin Tổ hiền trách tội!

Lãnh Phong lại giả giọng già nua hỏi:

- Ngươi đã làm gì mất mặt bồn Tổ hiền? Nói ta nghe!

Tên đạo sĩ vẫn run rẫy quỳ sụp xuống nói:

- Bẩm tổ hiền! Đệ… đệ tử được Trương viên ngoại mời tới bắt một con yêu đang quậy phá trong Phủ của ông ta! Nhưng con yêu đó mạnh hơn đệ tử rất nhiều… nên… nên…

Lãnh Phong cắt lời hắn:

- Chỉ một con tiểu yêu mà thôi! Sao ngươi lại thê thảm vậy chứ?

- Tổ Hiền không biết chứ con yêu đó quá mạnh. Nó chỉ thổi một cái, đình viện nhà Trương viên ngoại bị đổ hơn phân nữa. Trương… Trương viên ngoại nói do đệ tử chọc giận con yêu đó nên… nên bắt đền đệ tử…

- Hừ! Ngang ngược vậy sao? Hắn ta ở đâu! Ta dẫn ngươi đi giải quyết tên tiểu yêu đó!

Tên đạo sĩ mừng rỡ vội vàng lạy ba lạy rồi nói:

- Tổ Hiền! Ngài nói thật?

- Ta xạo ngươi làm gì!

- Vậy… Tổ Hiền… Ngài… Chúng ta đi luôn hay sao?

- Không đi luôn còn đợi khi nào… Từ… Khoan… Ngươi mời ta cũng ít thành tâm quá đi! Ít cũng phải về làm mâm cơm cúng ta chứ! Kiếm cho ta bộ đạo bào cho giống người một tí nữa.

Tên đạo sĩ chợt nghe tiếng kêu “ọc ọc” như bụng kêu, biết thánh nhân lâu ngày không ăn vội hí hửng chạy đi. Chẳng bao lâu đã mang về một mâm cơm chay, còn đem theo một bộ đạo bào màu xanh. Tên này cung kính dâng lên.

- Mời Hiền Tổ!

Lãnh Phong dùng huyễn thật tạo ra một cánh tay cách không chộp lấy bộ đạo bào làm tên đạo sĩ kinh hãi.

Bộ đạo bào bay đến, Lãnh Phong chộp lấy liền mặc vào. Sau ra vẻ đạo mạo tung người bay ra. Đứng trước mặt tên đạo sĩ.

- Ngươi tên Kỷ Lâm?

Kỷ Lâm thấy "Tổ Hiền" còn trẻ măng, như là mới mười ba tuổi thì không khỏi rớt cái hàm dưới. Hắn lắp bắp:

- Ngài… Ngài là Tổ Hiền ?

Lãnh Phong cóc đầu tên này một cái.

- Chẳng lẽ ta là ác tổ sao?

Kỷ Lâm lắc lắc đầu:

- Đệ tử không nghĩ ngài lại trẻ như vây!

Lãnh Phong cóc đầu tên này một cái nữa.

- Tiểu bối vô tri! Đây gọi là trường sinh bất lão! Ngươi hiểu chưa? Ta mà già thì còn gì gọi là trường sinh bất lão chứ!

Kỷ Lâm gật đầu lia lịa. Chợt lại nghe tiếng "ọc ọc". Lãnh Phong làm như không có chuyện gì, xoa xoa bụng nói.

- Đói rồi! Ăn đi rồi đi làm việc!

Vừa quay lại nhìn cái mâm cơm chay hắn chợt khóc không ra.

- Con bà nó! Cái này mà gọi là cơm sao? Toàn rau, không có miếng thịt nào!

Kỷ Lâm sợ hãi nói:

- Hiền… Hiền Tổ! Ngài không ăn chay sao?

Lãnh Phong lại gõ đầu tên này nghe "cóc" một cái.

- Ngươi ăn chay thì kệ cha ngươi! Mắc mớ gì đem cơm chay cho ta! Ài! Mà thôi! Cân nhắc ngươi thành tâm, hôm nay ta chịu thiệt ăn tạm một bữa vậy!

Kỷ Lâm mếu máo sắp khóc rồi, Hiền Tổ này khó tính gì đâu. Lại chợt nghe Lãnh Phong vừa động đũa, miệng nhai ngồm ngoàm lại vừa nói.

- Bữa sau đừng gọi ta là Hiền Tổ nữa! Dọa chết người đấy! Thành tâm thì lạy ta ba lạy ta nhận ngươi làm đồ đệ. Sau này nấu ăn cho ta là được.

Kỷ Lâm nghe thế mừng rơn vội sụp xuống lạy hắn ba cái. Miệng nói:

- Đệ tử bái kiến sư tôn!

Lãnh Phong vừa ăn, chỉ nhìn qua một cái rồi phẩy phẩy tay nói.

- Sư tôn ra ngoài vội vàng, cũng chẳng mang theo thứ gì. Mai sau sư tôn ban cho ngươi đồ tốt sau vậy.

Kỷ Lâm được "Hiền Tổ" hiển linh nhận làm đệ tử, nào còn dám mong cầu hơn. Nghe hắn nói vậy vẫn nép một bên, dạ dạ vâng vâng. Lãnh Phong còn đang nhai một miệng cơm sực nhớ cái gì quát to. Cơm văng cả ra ngoài.

- Tiểu Bạch! Ngươi còn dám ngủ! Còn không ra đây theo ta làm đại sự!

Cửu Vĩ Thiên Lang còn đang hậm hực vì hắn đặt cho cái tên Tiểu Bạch. Nãy giờ thấy hắn là trò hề cũng bực bội không thèm để ý đến. Nghe hắn quát liền có vẻ không tình nguyện đi ra. Nó lườm Kỷ Lâm một cái làm tên này run rẩy cả thần hồn.

Nó ưỡn ngực lên hóa hình thành một thanh niên tuấn tú. Thân hình cao lớn, ngón tay thuôn dài. Bộ lông trắng muốt hóa thành trường bào trắng tinh không một tạp sắc. Tóc dài đen nhánh được buộc lại sau đầu.

Tiểu Bạch đến bên cúi đầu nói:

- Xin chủ nhân phân phó!

Kỷ Lâm thấy Tiểu Bạch hóa hình hoảng sợ nói:

- Yêu thú hóa hình! Đỉnh cấp cửu vĩ thú!

Lãnh Phong cũng vừa ăn xong, đứng dậy vỗ vỗ vai Kỷ Lâm.

- Không tệ! Có chút kiến thức! Đi thôi!

Hắn vung tay đi ra ngoài đền thờ. Bây giờ đã là đêm tối.