Chương 59: Chương 59

Edit: Sulli

Biến thái rốt cuộc là dạng gì? Tóm lại không nên là như vậy.

Vương Hiểu Thư phát hiện Z ngày càng giống người đàng hoàng, chẳng lẽ bởi vì tiếp xúc nhiều cùng cô? Xem ra sau này nếu tiếp xúc với nhiều người khác, hắn sẽ trở nên bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là "người" đúng là người, về phần không thể gọi là người, thật xin lỗi ha ha.

Vương Hiểu Thư vô cùng cảm động nói: "Tuy rằng cảm thấy không như nói thật, nhưng anh có thể nói vậy đã vô cùng khó được, em phải biểu hiện thế nào mới có thể làm anh khẳng định, đây thật sự là một việc không thể làm cho người ta không xấu hổ."

Z không nói chuyện, chậm rãi rời mắt nhìn cảnh vật ngoài xe, con mắt hẹp dài sau kính không gọng hơi híp, nhìn không ra một chút cảm xúc.

Vương Hiểu Thư cứ đần độn u mê theo hắn về tới căn cứ Nguyên Tử, chẳng qua nơi này đã không có người của Tiêu gia, đại bộ phận dân cư ở đây còn sống sót, có vẻ nhóm zombie đuổi theo bọn Y Ninh chứ không thương tổn dân cư bình thường? Binh lính Nguyên Tử vẫn yên ổn ở trong này, bao gồm người canh cửa mà cô có thể nhận ra, tuy rằng không biết tên gọi của hắn.

Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn Z, hình như hắn luôn luôn ở cùng cô, nhưng có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ cô đều chưa thấy hắn sắp đặt cũng đã làm xong hết, việc này thật sự rất kỳ quái, thật giống như một ngày của cô là 24 giờ, mà của hắn là 48 giờ.

Việc này vừa nghe có vẻ rất không khoa học, nhưng cẩn thận ngẫm lại dường như là chuyện hợp lý. . .

Vương Hiểu Thư không phải là người thích tìm nguyên nhân, có một số việc có thể không nghĩ thì không nghĩ, cho nên chuyện "râu ria" như vậy cô cũng không để trong lòng, cô chỉ cần hắn không có việc gì, hai bọn họ sống tốt, vậy thì mọi sự đại cát rồi.

Đóng quân tại căn cứ Nguyên Tử đến nửa đêm, bầu trời vẫn luôn âm u cuối cùng nổi lên mưa to, Vương Hiểu Thư vốn không ngủ được, nay lại càng mất ngủ.

Cô nhìn đèn nhỏ ở đầu giường, lại nhìn ánh sáng chói lọi ngoài khe cửa, đứng dậy đi ra ngoài

Lần này cô nhớ được, trước khi mở cửa ra ngoài đã gõ cửa trước, Z nghe được tiếng liền quay đầu, cởi kính dụi dụi mắt, nhàn nhạt hỏi: "Không ngủ được?"

Vương Hiểu Thư gật đầu, vừa đi tới cạnh hắn vừa nói: "Anh như vậy là không được, anh còn chưa khỏe lên, phải nghỉ ngơi cho tốt."

"Thời gian không còn nhiều lắm." Z bắt đầu đánh bàn phím, trên màn hình màu đen có hơn mười dấu khoanh tròn và tiếng anh, Vương Hiểu Thư hoàn toàn nhìn không hiểu, nhưng với giọng điệu và lời nói của hắn làm cô rất khó không liên tưởng đến cảnh khiêng linh cữu, vì thế khóe miệng cô giật một cái.

"Thời gian còn rất nhiều, điều kiện tiên quyết là chúng ta còn sống tốt." Cô trực tiếp úp laptop, cường ngạnh kéo hắn dậy, tuy rằng thân cao chênh lệch làm cô không nỡ kéo hắn về phía trước, nhưng cô biết hắn sẽ không ra tay với mình, vì thế kéo vô cùng yên tâm.

Không biết vì sao, cô lại biết bọn họ sẽ không tách ra, cho dù tách ra cũng là hắn bất đắc dĩ, nghe câu cuối cùng "Không được tìm tôi cũng không được thích những người khác" lần trước hắn đuổi cô đi là biết, không được tìm anh cũng không được thích người khác?

Nhớ tới việc này, Vương Hiểu Thư không nhịn được muốn cười, cô vui vẻ đẩy Z ngã xuống giường lớn êm ái, rúc vào trong lòng hắn cọ xát: "Nơi này thật thoải mái, chúng ta luôn luôn ở đây đi. Cứ đổi chỗ ở, luôn không có cảm giác gia đình."

"Nơi này không phải nhà chúng ta." Z cởi caravat, nhìn chằm chằm trần nhà, "Có thể gọi là nhà, có lẽ chỉ có phòng thí nghiệm số hai."

"Số hai?"

"Chính là gian ở Lượng Tử."

"Vậy số một của anh ở đâu? Còn số ba bốn năm?" Vương Hiểu Thư tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.

Z trực tiếp nói sang chuyện khác: "Em chờ một chút, anh đi lấy một số thứ." Hắn nâng tay nhẹ nhàng chuyển đầu cô từ bờ vai mình sang chỗ khác, cô có phần không nguyện ý nhưng vẫn không ngăn trở, hắn thấy cô như vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp, đứng dậy không nói một tiếng, ra bên ngoài lấy đồ.

Hắn rời khỏi khoảng một hai phút, lấy một lọ không biết đựng cái gì vào.

Một lần nữa Z lại nằm xuống giường, cởi giầy và áo sơ mi, cởi trần nằm bên cạnh cô, thắt lưng phối hợp với vòng bụng có đường cong tinh xảo làm Vương Hiểu Thư nhìn mà máu sói sôi trào, nhịn không được nuốt nước miếng.

"Uống lên đi, bệnh của em sẽ dần dần tốt hơn." Hắn đưa lọ cho cô, Vương Hiểu Thư thuận theo nhận lấy ngửa đầu uống, uống xong chậc lưỡi nói, "Mùi vị không tệ, vị hoa quả sao?"

"Là việt quất." Z trầm thấp nói, "Việt quất trong vườn phòng thí nghiệm số hai vừa thu hoạch, vừa mới đưa qua."

"Vừa mới?" Miệng Vương Hiểu Thư thành hình chữ O, "Chẳng lẽ anh thật sự biết bay? Xa vậy mà anh. .

"Là người máy." Z xoa xoa thái dương, "Nếu không có người, tốc độ của nó sẽ tăng gấp mấy lần." Dù sao nói trị số cụ thể cô cũng không nghe hiểu, nói trực quan thì tốt hơn.

Thực ra Vương Hiểu Thư cố ý nói như vậy, nhưng dường như cô cảm thấy hắn cho rằng cô thật sự ngu ngốc, cô hơi xấu hổ sờ sờ mũi.

Z rũ mắt xuống, giúp cô cởi ra khuy quần áo, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, không rõ có ý gì nói: "Em không thể cứ để mình tiếp tục ngu xuẩn như vậy được, nếu anh ruồng bỏ em thì em định làm gì?"

Vương Hiểu Thư nói: "Anh sẽ không."

Z kinh ngạc nhìn cô, khóe miệng trào phúng nhếch lên, cũng không biết là nói với ai: "Việc này cũng không nhất định." Hắn dừng lại một chút, thấp giọng hỏi, "Nếu anh thật sự ruồng bỏ em, em sẽ làm như thế nào?"

"Em. . ." Vương Hiểu Thư hơi há miệng, nhìn mặt hắn không biết nên nói tiếp cái gì, Z thấy cô như vậy, nói tiếp, "Không có anh thì không được sa đọa, em nhất định phải sống tốt, an toàn vui vẻ, làm anh gặp lại em sẽ cảm thấy vô cùng hối hận, mà không thấy may mắn vì ruồng bỏ em. Cô gái kiêu ngạo, không thể hời hợt."

Vương Hiểu Thư không hiểu nhìn hắn: "Vì sao em lại cảm thấy anh đang bàn hậu sự?"

". . . . ." Khóe mắt Z giật giật, giống như bị nói trúng tâm sự, chột dạ quay đầu đi, phủ nhận nói, "Anh không như thường, em liền cho rằng anh muốn buông tay nhân gian, có thể sao?"

. . . Cô đương nhiên sẽ đáp lại có thể, chính là lần này cô phát hiện mình đáp sai rồi, cô phải nói không thể!!!

Z biến mất.

Đến ngày thứ ba ở Nguyên Tử hắn đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại chiếc đồng hồ hắn luôn luôn mang theo.

Vương Hiểu Thư phiền chán mở ra, bên trọng có một tờ giấy trắng gấp nhỏ, cô cưỡng chế sự nôn nóng khi tìm khắp căn cứ cũng không tìm được người kia, nhẫn nại mở ra trang giấy, mặt trên chỉ có một công thức toán học.

Vương Hiểu Thư tuyệt đối là kẻ dốt toán học, không cần nói tới cấp ba, ngay cả toán học hồi cấp hai cũng có thành tích tốt là một nửa số tám (0), cô vẫn nhớ các bạn nhỏ của mình năm đó đều sững sờ, dường như không thể lý giải vì sao người làm hết hai trang giấy sẽ chỉ mang đến nửa số tám.

Vương Hiểu Thư cũng rất muốn biết, hiện tại cô rất hối hận, lúc trước vì sao không học toán cho tốt.

Cô hổn hển cầm đồng hồ của hắn và tờ giấy đi ra khỏi phòng, vào trong sân gào to một tiếng: "Megatron, anh đi ra cho tôi!"

Megatron bay đến trước mặt cô như một trận gió ngay khi cô vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn giẫm hư không ít thứ, Vương Hiểu Thư vốn không có tâm tình quản, trực tiếp hỏi: "Ba anh đâu!"

". . . Không biết."

"Tôi là nói tiên sinh của anh đâu? Cũng là chủ nhân của anh." Vương Hiểu Thư cho rằng nó nghe không hiểu, cho nên thay đổi cách hỏi.

Khuôn mặt máy móc của Megatron có vẻ thật rối rắm, nó cứng ngắc nói: "Thật có lỗi phu nhân, kho số liệu của tôi đã thay đổi, hiện tại ngài chính là chủ nhân của tôi."

". . . . ." Tôi cái lông! "Nói cách khác, xú tiểu tử kia chạy thật?" Vương Hiểu Thư nheo mắt lại, không nhịn được nắm chặt tay, tờ giấy bị bóp làm cô hồi thần, lập tức nói, "Vậy anh tìm chút sách về toán học đến cho tôi, tốt nhất bắt đầu từ toán học cấp hai."

". . . Được."

"Không được?" Cô thấy nó vẫn không nhúc nhích, có phần nghi hoặc hỏi.

"Không phải, chẳng qua tôi có thể giải đáp công thức trên trang giấy giúp phu nhân."

". . . Vậy thì cám ơn anh."

"Đây là việc tôi phải làm."

Vì thế, Vương Hiểu Thư nhanh chóng có được đáp án của công thức.

Đó là một bức đồ thị tọa độ, đáp án vẽ ra là một hình trái tim.

Megatron vô cùng cẩn thận giải thích: "Công thức này đến từ nhà toán học Descartes của nước Pháp, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đáng tiếc. . ."

"Tôi biết câu chuyện này." Vương Hiểu Thư che trán, "Chính là đột nhiên nhìn thấy chữ số bỗng cảm thấy rất khó, không nghĩ theo hướng kia." Nói đến chuyện về tình yêu là sở trường của cô, nhưng dưới tình huống này viết thứ như vậy, hắn thật đúng là. . .

Nói đến công thức này, chính là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau thương.

Descartes là một nhà toán học, theo như lời của Megatron, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đi đến Thụy Điển khi đại dịch cái chết đen xảy ra ở nước Pháp, trong lúc hành khất gặp được công chúa Thụy Điển xinh đẹp, trở thành thầy dạy số học cho công chúa.

Hai người ái mộ lẫn nhau, lại bị quốc vương chia rẽ, Descartes không thể không trở lại nước Pháp, không bao lâu mắc bệnh dịch chết, mà tất cả thư ông viết cho công chúa, ngoại trừ phong thư cuối cùng đều bị quốc vương chặn lại, bởi vì chỉ có phong thư này không thổ lộ tình yêu, trên đó viết một công thức, r=a(1-sinθ).

Công chúa xinh đẹp tìm tất cả những nhà khoa học trong thành để giải đề toán này, cuối cùng cho ra đồ thị trái tim nổi tiếng.

Đây là công thức toán học bí mật giữa hai người bọn họ, nhưng đến khi công chúa kế thừa vương vị, có thể ở cùng nhau, Descarter đã chết.

Trong cuộc sống khoảng cách lớn nhất chính là sống và chết, cho dù là tình yêu cũng không thể vượt qua.

Vương Hiểu Thư gấp lại tờ giấy đặt trong đồng hồ, đeo lên tay, có vẻ bình tĩnh một cách bất thường.

Megatron giống như trong lòng có quỷ, khó được mở miệng hỏi: "Phu nhân, ngài không sao chứ?"

Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nhìn hắn, cô nhìn mắt điện tử của hắn, nói từng chữ: "Đi rồi sao, được lắm, vậy thì đi như thế nào, em tìm anh trở về như thế đấy."

Megatron bỗng dừng lại, đứng sững ở nơi này giống như không có điện, Vương Hiểu Thư cười lạnh một tiếng, nhìn về phía sau nó, người quản lý hiện tại của Nguyên Tử đang đi về phía này.

"Nhưng mà trước đó, để anh tự do một hồi cũng được, nơi này dường như có phiền toái." Cô vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nhìn về phía trước, nhìn không ra vì Z rời đi mà bi thương.

Đúng vậy, thực ra cô không cảm thấy buồn một chút nào, cô chỉ là hơi tức giận, cô lúc này quả thật là một hồi Hà Đông một hồi Hà Tây [1], Z giống như cây hứa nguyện của cô, cô có thể hứa rất nhiều điều vói hắn, nhưng ở cùng với hắn lâu như vậy, giống như mỗi lần cô nghiêm túc hi vọng cái gĩ, cũng sẽ phát triển theo hướng ngược lại!

[1] Dùng hình ảnh sông Hoàng Hà thay đổi dòng chảy mà so sánh nhân sự thịnh suy, biến đổi thất thường.

Ví dụ như ngay từ đầu hi vọng hắn cách xa cô hắn lại tử triền lạn đánh, hiện tại cô muốn hắn ở bên cô cả đời, hắn lại rời đi, thật sự là phiền não.

"Anh có cảm thấy tôi thật đáng thương không?" Vương Hiểu Thư bớt chút thời gian hỏi Megatron trong dạng hóa thạch ở bên cạnh.

Megatron nhìn lướt qua người đến gần, chậm rãi nói: "Không, phu nhân không đáng thương chút nào."

"Đúng vậy a." Vương Hiểu Thư cắn răng cười với người trước mặt, không nói chuyện với Megatron nữa, chỉ bổ sung thêm trong lòng, Trương Đại Z, anh muốn làm gì thì làm đi! Chờ tôi tìm được anh mà không biến anh thành tráng niên sớm thệ thì thật xin lỗi chủ nghĩa Mác - Lê nin!