Chương 3: Mẹ Kế Nuôi Dạy Nhân Vật Phản Diện ( Dịch)

Chương 3:

Cô sẽ cố gắng xây dựng cho ba đứa một tuổi thơ đầy đủ hạnh phúc hết sức khả năng của cô, để bọn trẻ có thể lớn lên một cách vui vẻ, cũng như có đủ năng lực để chống chọi với mọi khó khăn trong tương lai.

Người bán hàng rong đang đứng ngay một con hẻm trong chợ chờ Mạnh Phục, hắn còn có suy nghĩ rằng Mạnh Phục tuy đầu óc không được tốt lắm, nhưng khuông mặt lại rất thanh thuần, loại mặt hàng mới mẻ này mà bán đi chắc có rất nhiều đàn ông muốn mua, nghĩ tới có thể bán cô với giá cao tên bán hàng rong lại cảm thấy vui mừng.

Đứng chờ đã qua thời gian ước định một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Mạnh Phục tới tên bán hàng rong đang dần trở nên mất kiển nhẫn.

Còn đang suy nghĩ có nên đi kiếm Mạnh Phục hay không thì lại thấy cô đã đứng trước ngõ.

Hắn vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía cô, sau khi nhìn thấy ngoài cô ra còn có ba đứa bé ở phía sau nụ cười trên mặt tên hàng rong chợt cứng lại.

Hắn thô lỗ kéo Mạnh Phục qua một góc hạ giọng hỏi: “ em đem ba đứa con chồng này qua đây làm gì? Muốn con thì sau này hai đứa chúng ta cùng sinh, muốn sinh bao nhiêu đều do em quyết định”.

Đang nói chuyện nhưng tay của tên hàng rong lại không yên phận hắn hướng bàn tay đến vòng eo của cô ý định sờ soạn.

Mạnh Phục hiểu mặt thằng này có đức hạnh gì, nên đã phòng bị trước, tên đó vừa đưa tay ra cô đã mặt không đổi sắc né qua chỗ khác, không cho hắn thực hiện ý đồ.

“ Sao vậy???” tên hàng rong có chút không vui quay qua hỏi Mạnh Phục.

Vừa mới hỏi xong, trước mặt liền bị Mạnh Phục lấy cục đá giấu trong túi áo đập tới, hôn mê tại chỗ..

Ba đứa nhỏ bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, nhưng nghĩ đến trước đây tên hàng rong hay lượn trước cửa nhà mình, hôm nay còn muốn dụ dỗ Mạnh Phục bỏ chúng nó để đi, liền bỏ qua sự sợ hãi lao lại đạp vài cái lên người tên hàng rong.

Mạnh Phục là lần đầu tiên trong cuộc đời ra tay đánh người mới đầu có hơi hoảng nhưng sau đó cô nhanh bình tĩnh lại. Tên hàng rong này chả phải người lương thiện gì, chuyên gia đi dụ dỗ các cô gái nông thôn mới lớn sau đó đem bán người ta đi.

Kẻ này dù có bị ăn đánh cũng là đáng đời, thấy ba đứa bé thay phiên nhau lên đá hắn cô liền lên ngăn ba đứa lại, thấy xung quanh không có ai cô liền lục lọi người đối phương.

Lục một hồi cô liền kiếm được trên người đối phương khoảng một ngàn bốn trăm đồng . Gia đình làm nông bình thường một năm chi tiêu tiết kiệm cũng chỉ có thể kiếm được từ hai đến ba trăm đồng thôi .

Xem ra con hàng này tính đem cô đi đâu đó bán cho những người làm nghề này trong huyện, sau đó cao chạy xa bay nên mới theo nhiều tiền như vậy .

Cầm tiền trong tay cô chợt thấy rất cao hứng, nhưng nhìn sang mấy đứa bé cô lại nói: “ đây là tiền hắn lừa gạt của Dì, nên giờ Dì mới lấy về chứ không phải Dì lấy trộm của hắn đâu hiểu không”.

Kì thật nguyên chủ cũng bị tên này lừa tiền nhưng không nhiều lắm, nhưng số tiền cô lấy của tên này coi như là đền bù tổn thương tinh thần cho nguyên chủ đi.

Ba đứa bé gật đầu đối với lời nói của cô không có chút nghi ngờ gì, Mạnh Phục liền cảm thấy ba đứa bé này đáng yêu muốn chết.

Bởi vì có ký ức của nguyên chủ, nên cô đối với đường đi lên chợ rất quen thuộc, nhìn thấy ba đứa bé mang đôi giày cũ đã bị rách thậm chí còn lòi cả ngón chân ra ngoài.

Vì thể cô liền dắt cả ba đứa đi mua giày, hiện giờ chỉ là mùa hè, quần áo mỏng chút cũng không sao, qua tới mùa thu làm chuẩn bị cũng được, nhưng cô lại hơi lo là lúc tới đó rồi còn bông để mua không.

Với lại bây giờ là mùa hè nên bông bị ế không bán được đang hạ giá, nên cô quyết định mua ba cân bông.

Sau đó Mạnh Phục ghé qua quầy thịt mua lạng thịt, còn chịu chi mua cho mỗi đứa một cây kẹo đường, ba đứa liên ôm chặt cây kẹo trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Thôn họ Khương cách chợ khá là xa đi bộ tầm hai tiếng mới về đến thôn. Sở dĩ gọi là thôn Khương gia vì đa số người sống ở đây đều họ Khương. Cho nên liền lấy họ đặt tên cho thôn, cái thôn này đã tồn tại được hơn hai trăm năm.

Mấy trăm năm trước trong thôn từng có người thi đỗ trạng nguyên, sau này người đó quay về nơi đây cống hiến sức cho cái thôn này, lúc người đó mất được người dân xây đền thờ nhớ ơn, đền thờ cao hơn chín mét, trải qua trăm năm nay mang tới cho người khác hình ảnh cổ xưa.

Cô vừa dẫn mấy đứa nhỏ về đến trước đền thờ, liền được mấy người phụ nữ gần đó chào hỏi: “ A Phục hả, năm nay được mùa, người dân trong thôn muốn mời người diễn kịch về, mời cả tiên sinh dạy học về dạy chữ cho mấy đứa nhỏ, hai đứa nhỏ nhà em vẫn năm trong danh sách đủ tuổi, mau đi báo danh đi”.