Edit: Meimoko
_ “Ư…..Không thể….” _ Người phụ nữ bị ép dạng chân nóng lòng muốn đứng dậy thì ngay lập tức bị cộc đầu vào mui xe.
Một tay ôm lấy đầu, một tay giữ lấy bờ vai của Đường Hạo, sau đó tức giận nói lớn với hắn: _ “ Đường Hạo, anh thật đáng ghét! Như vậy sẽ làm cho em mang thai….” _
_ “ Vốn cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta có thêm một tiểu bảo bối trước khi cưới cũng đâu có sao! Đến lúc đó chẳng phải là song hỷ lâm môn ư?” _ Hắn rút một cái khăn giấy, bây giờ phải cực kỳ chăm sóc vì để phục vụ bà xã tương lai.
Động tác của hắn bây giờ cực kỳ ôn nhu, nhưng vừa rồi, một điểm ôn nhu cũng không nhìn thấy, có thể nói hắn giống như mãnh thú điên cuồng.
Những lần trước, hắn đều khiến cho cô như muốn quay cuống, hơi thở từ gấp gáp chuyển thành hổn hển, mặt mũi tràn đầy tức giận dần dần trở nên kiều mị, tiếng mắng chuyển thành tiếng ngâm nga, thở gấp không ngừng, lúc đó hắn mới ngừng động đậy ngón tay sỗ sàng. Đương nhiên, ngừng lại cũng là bởi vì hắn cũng mệt mỏi, muốn song song ngủ với cô. Càng về sau, hắn lại dùng nhiều phương thức khác để ăn đậu hũ của cô.
Còn lần này cũng không phải ngoại lệ, khi hắn mâm mê cô một cách triệt để mới một lần nữa ép chặt cô lên người mình. Bọn họ run rẩy, thân thể quấn quýt lấy nhau. Lúc này, không có một ai, không thứ gì có thể ngăn cản bọn họ giao hợp…
Đêm đen che khuất chiếc xe đang có vẻ run rẩy kịch liệt. Đồng thời, chiếc xe cũng khiến người ta cảm thấy như mơ màng, thoang thoảng có hương vị của tình ái…
Một bóng người ẩn trong bóng tối phía lùm cây xa bỗng xuất đầu lộ diện. Hắn nặng nề rít một hơi thuốc, sau đó lập tức vứt mẩu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát một cách điên loạn.
((o – lacthuylinh.wordpress.com – o))
Từ lúc Cung Tiểu Bội bị hại đến nay đã được bảy mươi hai giờ, tuy cảnh sát đã xác định được danh tính kẻ bị tình nghi là thủ phạm trong vụ này, nhưng hiện nay vẫn chưa bắt được đối tượng đó.
Đường Hạo tắt TV, vừa uống cà phê, vừa lắc đầu.
Từ trong phòng ngủ đi ra, Tiểu Ngưng nhăn đầu lông mày lại, bước nhanh về phía hắn, một tay cướp lấy chiếc ly trong tay hắn: _ “ Tại sao anh không nghe lời em vậy?” _
_ “ Cái gì? Anh có pha sữa cho em rồi đấy thôi, còn cà phê này là cho anh uống mà!” _ Đường Hạo giả vờ ngây ngốc nói, thuận tiện đưa sữa cho cô.
_ “ Anh cho rằng em là kẻ ngốc đúng không? Nói cho anh biết, buổi tối không được uống cà phê! Nếu như anh còn uống, em sẽ đem đổ chúng đi hết!” _
Vừa nói, cô vừa đem ly cà phê vào trong phòng tắm, đổ luôn xuống bồn cầu.
_ “ Anh cũng đâu có uống nhiều mà…..” Đường Hạo vẫn cố nói dối biện minh cho mình. _
_ “ Buổi tối một chút cũng không được uống!” _ Cô đã đem hết cà phê, đồ pha cà phê, tất cả mọi thứ cất hết đi. Nguyên nhân chính là vì hắn. Cô cũng không phải là ghét cà phê nhưng mà hắn ở công ty đã uống quá nhiều cà phê rồi, về nhà mà còn tiếp tục uống nữa sẽ có hại cho hệ thần kinh.
Nhưng chính hắn vẫn có cách, biết mua cà phê uống liền về, đàng hoàng nói với cô rằng cà phê đó là để uống buổi sáng cho tỉnh táo đầu óc. Sau đó, hắn còn nói với cô uống cà phê buổi sáng có bao nhiêu lợi ích, làm cho cô không thể không giữ chúng lại.
_ “ Uống một chút cũng được mà, phải không? Bằng không, anh thấy khó chịu lắm….” _ Hắn đáng thương nói, sau đó chớp chớp mắt: _ “ Em cũng biết, lúc trước anh tiêu hao bao nhiêu là năng lượng rồi đấy, anh đương nhiên là muốn bổ sung thêm một chút thôi mà!” _
Tiểu Ngưng đá mạnh cho hắn một cái, đẩy hắn ra, ngồi trên ghế sô pha, bưng ly sữa lên, cảm thấy thật mỹ mãn nói với hắn _ : “ Nếu muốn bổ sung thêm năng lượng, uống sữa sẽ tốt hơn!” _
_ “ Em đang muốn làm anh tức giận, đúng không?” _ Đường Hạo ngồi xuống dán vào người cô, bàn tay bắt đầu gãi gãi nách của cô, dùng chiêu này để trả thù.
_ “ Em nói muốn làm anh tức giận lúc nào? Đây là thứ em thích nhất, chia cho anh một ít, anh lại còn không thích ư? Quên đi!” _ Nói xong, Tiểu Ngưng uống một hơi cạn ly sữa.
Lúc lấy chiếc cốc ra, môi mỏng của cô vẫn còn dính một lớp sữa màu trắng.
Đường Hạo cướp lấy cằm của cô trong lúc cô còn chưa ổn định lại suy nghĩ. Môi mỏng của hắn rơi trên môi cô, liếm láp tất cả những giọt sữa còn dư. Sau đó, hắn ngước mắt lên, tà ác nói: _ “ Nếu như để anh uống sữa như vậy thì có lẽ anh sẽ còn xem sét!” _
_ “ Đừng có mơ!” _ Tiểu Ngưng đẩy Đường Hạo ra, bất TV lên xem.
Mà trên TV lúc này chính là người bên cục cảnh sát đang không ngừng trả lời phóng viên. Cho dù là thông qua TV nhưng cũng đủ thấy anh ta đang toát mồ hôi lạnh, phóng viên cứ hỏi rồi ghi mặc kệ như thế nào.
Tiểu Ngưng nhìn mấy phút đồng hồ mới hiều kỳ hỏi: _ “ Em phát hiện lần này tất cả mọi người từ cảnh sát đến người dân đều muốn xem tin tức về vụ án kia. Trước cũng có mưu sát nhưng cũng không được chú ý như thế này!” _
_ “ Ừ, có lẽ vì liên quan đến nghệ sĩ cho nên mới thu hút như vậy!” _ Đường Hạo tùy tiện đáp lại, ngón tay thon dài đặt trên vai Tiểu Ngưng, giúp cô massage.
_ “ Nhưng Cung Tiểu Bội kia cũng đâu có nổi tiếng! Chẳng lẽ chỉ vì anh cho cô ta tiền đi phẫu thuật chỉnh hình nên mới như thế này _ !” Tiểu Ngưng nghĩ đến nguyên nhân có thể là như vậy.
_ “ Có lẽ là như thế!” _ Kỳ thật, chuyện này là do Lục Phong làm ‘công tác tư tưởng’ để bọn phóng viên gây sức ép với phía cảnh sát.
_ “ Nhưng cảnh sát tại sao cứ giữ bí mật mà không công bố luôn đối tượng tình nghi kia!” _ Tiểu Ngưng nhịn không được mà phàn nàn, dù cho thủ phạm có là Chu Thích hay không thì cô cũng mong bọn họ nhanh chóng phá án.
Nếu không, tất cả mọi người đều phải chờ đợi trong lo lắng mà không được an bình.