Edit: Meimoko
Ha ha, ngay cả chị em song sinh vừa mới gặp cũng nói Đường Hạo yêu mình sao? -Kỳ thật lúc máy bay vừa mới cất cánh, cô đã đem rất nhiều sự tình nghĩ lại rõ ràng, thoáng cái mà cũng đã hiểu rõ nhiều vấn đề.
Mình quả thật là thích hắn!- Nếu không hiện tại cô cũng sẽ không khổ sở như thế, sẽ không trong giây phút lên máy bay, mà bắt đầu nghĩ đến hắn, trong đầu tràn ngập hình ảnh của hắn!
Mà hắn hẳn là cũng yêu cô. Nếu không cũng sẽ không bất chấp cả tính mạng mình để đỡ đạn thay cô. Hắn vẫn có thể chăm sóc cho cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông có thể không để ý cập tánh mạng của mình mà bảo vệ một phụ nữ, hắn làm sao có thể không thương cô?
Đột nhiên, Lục Giai Ngưng càng tin tưởng hơn chuyện Đường Hạo có tình cảm với mình.
Con, tuy rằng đã làm mất một đứa con bảo bối, nhưng, cô cũng nên một lần nữa cho hắn thêm một cơ hội. Nói như vậy, cả nhà bọn họ mới có thể sớm ngày đoàn viên. Cô mới có thể sớm một chút đón Nhị Nhị từ bên người Lương Bân trở lại, nói với Nhị Nhị: mẹ mới là mẹ ruột của con.
Cô không muốn hàng năm phải dựa vào một viên ngọc trai đến ám chỉ với Nhị Nhị ‘con là viên minh châu của mẹ’. Cô không muốn, thật sự không muốn chờ đợi đến khi xâu ngọc thành chuỗi, mới có thể nói cho Nhị Nhị biết bí mật này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Giai Ngưng một lên hồi kinh hồn táng đản, một hồi tê tâm liệt phế. Cho đến lúc đó Nhị Nhị còn nhận một người mẹ như cô sao?
Lúc đó, con đã trưởng thành, đã là không cần đến mẹ của mình, nhất định cô bé sẽ không tha thứ cho chuyện người mẹ này đã vứt bỏ nó, nhất định sẽ không tha thứ cho một người mẹ vô trách nhiệm, sinh con ra mà không nuôi dưỡng con.
Từ lúc đó về sau, liệu cô còn mặt mũi nào để xin con tha thứ? Có lý do nào để nhận lại con hay sao?
Không! Không, xin đừng để con gái tôi hận tôi!– Cô muốn đem con gái trở lại bên cạnh của mình, muốn nói cho Đường Hạo, hắn không chỉ có còn có một đứa con trai mà còn có một có thêm một cô con gái. Một đứa con gái mà hai người đã có quá nhiều lỗi với nó.
Nhị Nhị biết điều đáng yêu như vậy, trong sáng ngây thơ như vậy, cô thật sự rất hi vọng mỗi ngày cũng có thể ở cùng với con gái của cô, con trai của cô, cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ. Làm cho bọn trẻ vây quanh ở bên cạnh của mình, không ngừng gọi ‘mẹ, mẹ’.
Trong lúc lơ đãng, nước mắt của cô từ trong đôi mắt chảy xuống, dọc theo gò má tràn ngập thống khổ không tiếng động cứ rơi rơi.
“Em khóc, vì sao khóc? Là vì có chuyện khổ sở lắm sao?” Bạch Phương Úc chằm chằm vào gò má mang theo vệt nước mắt của Lục Giai Ngưng, quan tâm hỏi:”Em có vấn đề gì ư? Chị có thể giúp được không? Dù sao chúng ta có khả năng rất lớn là chị em song sinh! Từ nhỏ chị là con một đấy, một mực hy vọng sẽ có một đứa em trai hoặc một cô em gái, nếu được thế thật thì nhất định rất tốt. Ha ha, hiện tại tâm nguyện của chị cuối cùng đã được thực hiện!”
“Em . . . . . em ở trước mặt của anh ấy luôn rất không có tự tin! Em cảm thấy được bản thân mình không xứng với anh ấy. Cảm giác này……cảm thấy anh ấy đối với chính mình là yêu không lâu dài! Không . . . . . . Em trước đó cho là anh ấy cũng không thương em! Anh ấy đối với em không có tôn trọng!…..Anh ấy….giống như đối với em muốn như thế nào, thì như thế đó….. em với anh ấy mà nói, giống như là một đứa trẻ con tùy ý cho người ta xếp đặt bài bố!” Có lẽ đây chính là cái gọi là ‘tình máu mủ’, Lục Giai Ngưng lần đầu tiên đối với một người xa lạ có thể thoái mái đơn giản mà bộc lộ nỗi lòng.
“Vậy em vì sao không đi hỏi anh ta? Em vì sao không đi yêu cầu anh ta hả ?” Bạch Phương Úc nheo mắt lại hỏi.
“Em cảm thấy được mình không có tư cách, em. . . . . . em….. không … dám!” Gò má Lục Giai Ngưng thõng xuống, động tác này làm cho cô thoạt nhìn càng thêm nhu nhược.
Nghe một câu trả lời như thế, hiển nhiên khiến cho người luôn độc lập tự chủ lại quen cao ngạo như Bạch Phương Úc không có cách nào tiếp nhận: “Không dám? Tại sao phải không dám? Hắn là hổ báo hay là sư tử sao? Có cái gì phải sợ?”
”Em sợ kết quả là em tự mình đa tình! Em sợ anh ấy sẽ chán ghét em! Em sợ anh ấy sẽ nhìn em rồi nhàn nhạt cười, nói làm sao có thể yêu một cô gái chẳng có gì như em…….” Càng nói càng bộ lộ chủ yếu là do cô sợ nhìn đến hắn, sợ hắn đối với cô quăng cho một ánh mắt khinh miệt. Nếu như vậy, cô thật là chịu không được!
“Cho nên, em liền buông tay, không dám đi hỏi hắn, đi yêu cầu hắn, đi khống chế cuộc sống của hắn? Đúng không?” Bạch Phương Úc tiếp tục hỏi.
Lục Giai Ngưng chăm chú suy nghĩ câu hỏi của cô, sau đó nhẹ gật đầu:”Bởi vì, hắn không có cho em đủ tự tin. . . . . .”
“Tại sao phải là hắn cho em tự tin? Đây là suy nghĩ sai lầm từ đầu đến cuối của em!” Bạch Phương Úc cố gắng hạ giọng nói. Trong lúc này dù sao cũng là ở trong buồng phi cơ. Nếu như là trong phòng, cô nhất định sẽ gấp đến độ mà hét lớn, đánh thức một nửa khác của mình:”Không được! Chị muốn tẩy não cho em, bằng không, chị thật sự không muốn có một người chị em yếu đuối như em! Nếu người có tính cách này là chị em của Bạch Phương Úc tôi thì quả là châm chọc!”
Lục Giai Ngưng khó hiểu nhìn Bạch Phương Úc. Tẩy não, suy nghĩ của cô có chỗ nào sai lầm hay sao?
Bạch Phương Úc rời lưng khỏi ghế sô pha tựa người, tới gần Lục Giai Ngưng nói: “Tự tin, chỉ có mình mới có thể tự cấp cho mình, cũng không cần người khác đi cho. Mặc kệ giữa hai người có bao nhiêu chênh lệch, không cần phải băn khoăn những râu ria chuyện tình này. Chỉ cần em yêu mến hắn, có chuyện gì cứ trực tiếp đến hỏi hắn.Thực tế, chị cảm giác được hắn đối với em rất phách đạo. Đã là hắn đối với em phách đạo, em càng có quyền lợi giống như vậy đi yêu cầu hắn, bắt hắn hứa hẹn! Hiểu được không?”
”Là như thế phải không?” Lời nói Bạch Phương Úc tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Lục Giai Ngưng một mực lại chưa có nghĩ đến qua bao giờ.
“Đương nhiên là như vậy! Một người luôn bị động sao có thể đạt được tự tin! Cho dù hắn đã đối với em vô cùng bá đạo, yêu cầu cơ hội. Cho dù hắn cho em đủ nhiều tự tin nhưng cũng sẽ bởi vì sự tự ti của em mà bị nhấn chìm hoàn toàn, không bao giờ thấy nổi nữa!” Bạch Phương Úc càng nói càng kịch liệt, rất muốn Lục Giai Ngưng nhanh nhanh hiểu được.
“Hình như đúng là như vậy! Trở về, em nhất định phải tìm hắn nói chuyện” Nói thật, một mình cô ở Anh quốc quả thực là rất sợ hãi.
Nghe được Lục Giai Ngưng lầm bầm, Bạch Phương Úc cười cười:”Vậy thì hãy cố lên! Bất quá, nếu như chị là em, nhất định sẽ không lập tức tiếp nhận hắn, ít nhất cũng phải hưởng thụ qua quá trình theo đuổi….”
Lục Giai Ngưng rốt cục cũng lộ ra một nụ vui vẻ: “Đúng, đúng, emn cũng muốn hưởng thụ thử xem! Anh ta đúng là chưa có chính thức theo đuổi em! ” Hắn nói, cô không được phép yêu đương ở trường học. Nhưng, cô hiện tại thật muốn khiêu chiến tính tình của hắn, làm cho hắn hưởng thụ thoáng cơn ghen điên cuồng!
Ha ha, nói như vậy, hắn mới hội càng thêm quý trọng chính mình!
Đúng lúc này, trong buồng phi cơ truyền đến tiếng nhắc nhở ngồi yên vị trí của tiếp viên hàng không: “Máy bay sắp hạ cánh, xin quý khách vui lòng ổn định lại chỗ ngồi!”
Các cô chạy nhanh dựa theo yêu cầu xong, cùng đợi máy bay chạm đất.
Bạch Phương Úc quay đầu nói với Lục Giai Ngưng: “Ha ha, chúng ta vẫn là nên làm rõ chuyện thân thế trước! Về đến nhà, chị sẽ hỏi cha mẹ của chị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao có thể lấy bị mất một đứa con? Thật là sơ suất quá đáng mà”
Lục Giai Ngưng chỉ là cười nhạt, cô luôn cảm giác mình mới không phải là cá ***g sang ao*!
*cá ***g sang ao: ám chỉ người ở vị trí không thuộc về mình.