Chương 319: Chương 319

Edit: Meimoko


_ “ Các vị đối với phương hướng phát triển tương lai của Đường thị có ý kiến gì không? Xin cứ nói tự nhiên!” _ Tổng giám đốc của Đường thị đang trưng cầu ý kiến của các giám đốc quản lý, mà Đường Hạo thân là tổng tài chỉ ngồi lẳng lặng lắng nghe các vị giám đốc ở đây đưa ra ý kiến.

Đang lúc một vị giám đốc cao tuổi chuẩn bị đứng lên phát biểu thì cửa phòng họp bị đẩy ra, thư kí của Đường Hạo đi đến bên cạnh người hắn nói: “ _ Tổng tài! Ngài có điện thoại!” _

“ _ Có chuyện gì quan trọng sao?” _ Đương làm việc, Đường Hạo rất nghiêm túc, không thích có người tự nhiên quấy rầy, cho nên đối với việc có người tự nhiên gọi điện thoại đến cho mình, hắn tất nhiên là không vui.

_ “Đúng vậy, là tiểu thiếu gia! Hình như có chuyện rất gấp!” _ Cô thư kí nỏi nhỏ bên tai của hắn.

Con ư? Tuy Dương Dương và Nhị Nhị rất nghịch ngợm nhưng bọn chúng cũng rất ít khi gọi điện nói chuyện phiếm với hắn. Cho nên, bọn trẻ mà đánh điện thoại tới thì chắc chắn có chuyện rất quan trọng.

_ “Hội nghị tạm dừng vài phút! Các vị hãy nghỉ ngơi một chút!” _

Sau khi nói xong, Đường Hạo đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, tiếp điện thoại.

_ “A lô…..” _

_ “Ba ơi, cô đi ra ngoài rồi!” _ Dương Dương lập tức nói: _ “Cô ấy trông lạ lắm! Nói là đi gặp ba!” _

_ “Đúng vậy, ba à! Cô ấy vừa mới lúc nãy còn đau đầu đến sợ, sắc mặt khó coi, sau đó đứng dậy nói là muốn đi tìm ba. Cô có đến công ty không ạ?” _ Trong loa truyền ra tiếng của Nhị Nhị.

Đường Hạo nghe thấy bọn trẻ nói như thế thì lông mày chau lại. Đau đầu? Chẳng lẽ bệnh mất trí nhớ khiến cô ấy đau đầu ư?

_ “Cô ấy còn chưa đến đây! Hai đứa hôm nay có ngoan ngoãn không vậy? Liệu có phải là lại đi khi dễ cô ?” _

Hắn nghe thấy tiếng của hai đứa trẻ rất lo lắng, đoán chắc hôm nay bọn nó lại đi bắt nạt mẹ của chúng đây mà!

“ _ Không có! Không có! Chúng con hôm nay chỉ chơi với cô ấy một hồi!” _ Dương Dương chối nhanh: “ _ Ba, nếu ba không tin có thể hỏi Nhị Nhị!” _

_ “Hỏi Nhị Nhị có tác dụng sao? Hai đứa bây vốn là cá mè một lứa cùng hát đồng ca?” _

_ “Hì hì, ba à, nếu cô có đến chỗ ba thì ba gọi điện cho bọn con nhé! Bằng không bọn con lo lắng lắm!” _ Cô ấy đi ra ngoài lúc đó sắc mặt thật khó coi khiến cho nó cảm thấy rất lo lắng.

_ “Được! Cô có đến đây ba sẽ gọi điện cho hai đứa ngay! Hai đứa ở nhà phải ngoan, nếu không ba sẽ mời gia sư đến cho các ngươi cả đống bài tập!” _

_ “Dạ, biết! Bọn con sẽ ngoan ngoãn mà ba! Nhất định!!” _ Hai đứa bọn nó sợ nhất chính là bài tập. Nếu mà bài tập chất đúng thì so với trước đúng là cực hình.

Vừa kết thúc cuộc gọi xong, Đường Hạo liền bấm số gọi cho Bạch Phương Úc.

Tiếng nhạc điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai nhấc máy. Lúc hắn định cúp máy thì điện thoại rốt cuộc cũng vang lên tín hiệu chấp nhận. Từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn: “ _ A lô…..” _

“ _ Em bây giờ đang ở đâu? Dương Dương và Nhị Nhị nói em muốn đến tìm anh. Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” _

Đầu bên kia trầm mặc vài giây đồng hồ sau mới có hồi đáp: _ “Ừ! Trên đường nhiều xe! Kẹt xe, chắc sẽ đến muộn!” _

Đối với câu trả lời của cô, lông mày Đường Hạo càng thêm nhăn chặt lại. Hắn dường như cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, _ “ Có chuyện đã xảy ra đúng không? Cho nên em mới tức tốc muốn đến gặp anh!” _

“ _ Không có chuyện gì thì không đến tìm anh được hay sao? Em chính là nhớ anh, muốn nhìn thấy anh chứ sao…..” _ Trong điện thoại vang lên những tiếng nói dồn dập, “ _ Vốn định cho anh một niềm vui bất ngờ….Thật chán! Bị anh biết mất rồi!” _

Đường Hạo vẫn cảm thấy có điểm gì đó kỳ quái, không thể nói rõ nguyên nhân, lông mày nhăn chặt vừa rồi chậm rãi mở ra: “ _ Được rồi! Anh đi họp trước cái đã, lát đến thì chờ anh trong phòng làm việc!” _

_ “Không sao! Anh cứ đi làm việc đi!” _ Điện thoại bị người đầu dây bên kia nói nhanh mấy tiếng rồi ngắt.

Đường Hạo giống như đang có điều gì đó cần suy nghĩ, nhìn chăm chú vào điện thoại. Sau đó hắn lại quay trở về phòng họp, tiếp tục hội nghị đang dang dở.

Hội nghị kết thúc, Đường Hạo vừa mới trở về đến phòng làm việc thì đã bị người trong phòng lập tức ôm chầm lấy: “ _ Hạo! Sao anh họp lâu vậy? Người ta chờ anh ở đây lâu lắm rồi đó!” _

Một mùi hương nước hoa bất đắc dĩ xông vào mũi của hắn. Không phải là khó ngửi, chỉ là nếu cô cứ vẫn không dùng nước hoa như lúc trước thì hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đường Hạo đẩy Bạch Phương Úc vừa mới nhào vào trong ngực mình ra, đi thẳng đến chỗ làm việc: “ _ Thế nào? Sao hôm nay lại đi dùng nước hoa vậy?” _

Bạch Phương Úc ngửi mùi trên quần áo của mình, sau đó cười nhạt nói: “ _ Sao vậy? Chẳng lẽ mùi nước hoa này không đủ thơm sao?” _

_ “Không! Khá thơm!” _ Tuy không phải là thích, nhưng chỉ cần cô thích, hắn cũng sẽ chậm rãi thích theo.

_ “Nói nghe có miễn cưỡng quá không? _ ”Bạch Phương Úc đi theo phía sau lưng hắn đến khu làm việc, từ đăng sau ghế ôm lấy cổ hắn.

Ngón tay thon dài chậm rãi trơn tru lướt trên cổ hắn. Sau một hồi vuốt ve thật lâu, ngón tay mới lộ ra ý muốn của chủ nhân nó, giật xuống rất nhanh chiếc cà vạt của hắn.

Nhìn ra cô muốn cởi chiếc áo sơ mi của mình, Đường Hạo đột nhiên nắm lấy tay cô, từ trên người hắn kéo xuống, “ _ Phương Úc! Em ra ghế ngồi đi! Anh còn rất nhiều việc phải xử lý, thật xin lỗi!” _

Bạch Phương Úc cúi thấp đầu xuống, gò má áp đến bên tai hắn, môi đỏ nhẹ nhàng cạo ***ng, hỏi hắn: “ _ Làm sao vậy? Người ta đã mất công chạy từ xa đến đây, anh lại lãnh đạm như thế sao?” _

Đường Hạo xoay người, dừng lại nhìn khuôn mặt cô thật lâu. Không sai, người trước mắt này chính là mẹ của các con hắn, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy hôm nay cô có điểm gì đó rất cổ quái. _ “ Hiện tại còn nhiều việc phải làm! Thông cảm cho anh! Ngoan!” _

Bạch Phương Úc không cam lòng mà rời khỏi người hắn. Giày cao gót màu trắng sáng chậm rãi vang lên những tiếng va chậm cộp cộp với nền nhà.

Đường Hạo nhìn không được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một hồi lâu, sau đó lại dồn hết tinh thần vào công việc. Gần đây, lượng công việc càng lúc càng nhiều, rất nhiều hạng mục lớn. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, những hạng mục này sẽ giúp Đường thị phát triển mạnh mẽ lên một tầng cao mới. Cho nên, hắn phải nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng từng hạng mục một.

Văn phòng yên tĩnh chưa được vài phút thì đã lại vang lên tiếng làm nũng của Bạch Phương Úc: _ “Ừm m……..Thật nhàm chán….!” _

Đường Hạo không để ý đến cô, làm bộ như không nghe thấy.

Kế tiếp, cô lại phát tra mấy tiếng thở dài, cố ý để cho Đường Hạo phải nghe thấy: _ “ Haizzza……………….” _

Nếu như phải ở cùng chỗ với người than thở, chắc chắn đó là một loại tra tấn tinh thần: _ “Nói, rốt cuộc đến tìm anh là vì chuyện gì? Hả?” _

Được rồi! Hắn đã biết, nếu không thu phục được tâm trạng của cô trước, hắn khó mà được yên thân để làm việc.

Bạch Phương Úc lắc mông đi đến, cong cánh môi nói ra: _ “Còn không phải là chuyện quảng cáo cho công ty các anh hay sao? Vụ làm ăn này, hợp đồng anh có định giao cho bên em không?” _

_ “ Vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này! Em thích thế nào thì cứ làm như vậy đi!” _ Kỳ thật, chuyện này hắn đã giao cho cấp dưới phụ trách. Bất quá, cho dù cô có không muốn đi chăng nữa thì cũng không được nữa rồi.