Edit: Meimoko
Meimoko đình công hai ngày tới để ổn định lại tinh thần!
_ “Tôi nhìn cô mỗi lần đều uống cả ngụm lớn như vậy, tưởng rằng nó sẽ không cay….” _ Hiện tại mới biết bắt chước người là hại đến chính mình, Bạch Phương Úc dùng hết sức mà nôn ra, con mắt nhìn xung quanh tìm kiếm ít khăn giấy: “ _ Tôi muốn ít khăn….” _
_ “Không cần khăn, uống nước vào!” _ Cô gái vặn mở một chai nước khoáng rồi đưa cho Bạch Phương Úc.
Bạch Phương Úc nhanh chóng bưng lấy chai nước, mở to miệng mà uống. “ _ Này, cô cũng đừng uống nữa! Rượu cay như vậy, uống mà không ăn cái gì thì dạ dày làm sao chịu được!” _
Cô gái kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mỉm cười: “ _ Cho dù là như vậy, tôi vẫn rất tỉnh táo! Tôi thật sự muốn say, uống cho quên hết đau khổ trên đời!” _
Bạch Phương Úc không biết an ủi thế nào, đành ngồi một bên nhìn cô ta rơi nước mắt.
_ “Chị Bạch, chị nói xem,….. vì sao số tôi lại khổ như vậy?” _ Cô gái nhìn chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh, một lần nữa lại uống cạn sạch. Chất lỏng màu trắng theo khóe miệng cô chảy ra, dọc xuống chiếc cổ trắng….
Bạch Phương Úc cảm nhận được đau đớn trong lòng cô ta, cũng theo đó mà khơi dậy lên nỗi đau trong lòng cô: _ “ Kỳ thật, mỗi người đều có cơn đau nhức ở trong lòng!” _ Cô chính là cam tâm tình nguyện làm thế thân thì mới có được người cô yêu, chẳng phải cũng là đau khổ hay sao?
Cô khát vọng cỡ nào người hắn thích chính là con người này của cô- Bạch Phương Úc chân chân thật thật.
Cô đem ly rượu còn lại lên, nhắm mắt uống cạn. Lúc này đây, do đã có kinh nghiệm uống lần trước cho nên cô không bị sặc, nhưng hương vị cay nồng này lại khiến cô cả ngày không thở nổi.
Bạch Phương Úc lại một lần nữa thở dốc, một mùi vị cay nồng thơm thơm tràn ngập khoang miệng của cô: _ “Chà! Rượu này vô cùng thơm! Chẳng trách cô lại thích uống như thế!” _
_ “Ha ha, vậy uống thêm một ly nữa nhé! Không thể quá nhiều, để tránh khi chị say tôi không có cách nào đưa chị về…” _ Cô gái kia lại rót cho cô thêm một ly.
_ “ Thật là….keo kiệt…! Tôi bất quá mới chỉ uống được một chút. Sao cô lại keo kiệt vậy, rót thêm cho tôi nữa đi…” _ Bạch Phương Úc cầm lấy tay cô gái, nhấn xuống một cái, rượu chảy vào trong ly nhiều thêm.
“ _ Chị Bạch à! Chị cũng không thể uống quá nhiều!” _
_ “Không đâu! Chỉ một chút thôi mà!” _ Bạch Phương Úc so sánh rượu vang với rượu đế, hơn thua một chút, cô cảm thấy uống thêm một chút cũng không có vấn đề gì.
Nói xong, cô nâng ly rượu lên, uống một hơi.
“ _ Hóa ra chị Bạch cũng mê uống rượu như vậy, không uống thì thôi, uống một chút thì dừng không được!” _
_ “ Không có đâu…” _ Bạch Phương Úc si ngốc cười, không thừa nhận chính bản thân mình mê rượu. Bất quá, qua ánh mắt có thể nhận ra cô đang say.
Một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên.
Bạch Phương Úc nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình điện thoại thì mỉm cười, hơn nữa cười như ngớ ngẩn, trông rất nghiêm trọng.
“ _ A lô, anh …..cuối cùng cũng …..gọi điện cho ….em sao? Hà hà, anh không… gọi, em còn ….tưởng anh…. quên mất em rồi!” _ Miệng cô thốt ra lời nói rời rạc.
“ _ Ừ! Anh đang ở dưới lầu công ty của em! Em xuống đây được không?” _ Người trong điện thoại quả nhiên nghi hoặc hỏi.
_ “Đương nhiên! Bất quá, anh phải chờ em một chút!” _ Bạch Phương Úc vội vàng nói ngay, giống như sợ hắn đổi ý vậy: “ _ Anh chờ em dưới lầu, _ _ em xuống ngay đây…!” _
_ “Em có phải bị làm sao hay không? Đầu lưỡi cứng nhắc vậy!” _
_ “Không có! Em.,…rất khỏe mà…” _ Bạch Phương Úc vừa nói chuyện vừa giơ tay quơ quơ lên không trung. Rõ ràng là đang say rượu.
Cuộc trò chuyện trên điện thoại chấm dứt, đặt điện thoại vào túi xách, Bạch Phương Úc loạng choạng bước đi vài bước thì cảm thấy chân mình như đạp lên bông, không chịu nghe lời _ : “ Chuyện gì xảy ra vậy? Mặt đất mềm quá!” _
Cô gái ngồi trên chiếc ghế cao khẽ cười vài tiếng, sau đó từ từ đứng lên, đỡ lấy Bạch Phương Úc: “ _ Chị Bạch, để tôi đưa chị xuống dưới! Đừng có ngã sấp trong thang máy đấy nhé!” _
_ “Không cần! Tự tôi đi xuống dưới! Tôi….không có say….sao phải đưa tôi đi…” _ Gương mặt tuyết trắng của Bạch Phương Úc đỏ bừng, động tác lười biếng, rõ ràng là bị rượu làm cho điên khùng.
Cô gái nhìn thấy Bạch Phương Úc như vậy, chớp chớp đôi mắt to, sau đó nụ cười trên gương mặt càng lúc càng tươi hơn: “ _ Chị Bạch, bây giờ chị cũng đã uống quá nhiều rồi! Tửu lượng cũng kém quá đi, vậy mà lúc nào cũng nói là mình có tửu lượng!” _
Nghe thấy nói mình không có tửu lượng, Bạch Phương Úc tức giận, giơ tay lên kháng nghị: “ _ Ai nói tôi không thể uống nào? Không tin thì bây giờ chúng ta thi uống với nhau….Trước kia, trước kia…tôi cũng từng thi uống bia đấy….thắng được một chiếc máy chơi game cho con trai tôi…..” _
“ _ Chị Bạch à! Còn nói không uống nhiều. Quen chị lâu như vậy, sao tôi lại không biết chị có con thế nhỉ?” _
_ “Ai nói tôi không có con, tôi còn có một…..” _ Đang nói, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, sau đó khóc rống lên: _ “ Hu hu hu, tôi là một bà mẹ không tốt, không tốt! Từ nay về sau, các con tôi nhất định sẽ hận tôi….hu hu hu….” _
_ “Được rồi! Đừng khóc!” _
Hiện tại, Bạch Phương Úc căn bản không nhúc nhích được gì rồi, thân thể nặng nề, nếu không phải Tô một mực giữ chặt lấy thân thể của cô, e là cô đã nằm trên sàn nhà rồi.
_ “Tôi không khóc! Nhưng con của tôi không muốn nhìn thấy tôi, tôi lại muốn nhìn thấy nó! Không quan tâm tôi, không muốn gặp tôi thì còn ở lại nơi đó làm gì? Bọn họ đều coi thường tôi….giống như con tôi đi bên cạnh tôi sẽ trở thành kẻ xấu vậy…..” _
Tô lắc đầu nhìn người phụ nữ lớn hơn mình vài tuổi, nhịn không được mà cười: _ “ Chị Bạch, chị uống quá nhiều rồi! Còn nói chuyện lung ta lung tung đùa người sao? Ha ha ha …” _
“ _ Đều là hắn! Đều là do hắn, cho nên con mới bỏ tôi mà đi! Những đứa con lần lượt rời khỏi tôi…. Tôi là mẹ…làm sao có thể bỏ con mình lại…Nếu không thể cùng ở một chỗ…chi bằng để tôi đi….Tôi muốn đi…” _ Bạch Phương Úc giơ chân lên, muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, sắc mặt của cô trở nên bối rối, hai mắt mở to, một tay nắm chặt quần áo, một tay chăm chú lôi kéo ngón tay của Tô.” _ Không, đừng rời bỏ tôi…Nắm chặt lấy tay tôi đi mà….” _
_ “Được, được! Tôi và chị cùng đi. . . . . .” _ Tô theo lời của Bạch Phương Úc, lôi kéo cô đi ra ngoài. Nhưng toàn thân Bạch Phương Úc tựa hồ như không có chút sức lực nào, chỉ biết dựa vào người của cô, cô căn bản không thể kéo Phương Úc đi được.” _ Để bạn trai của chị đưa chị đi vậy!” _
Tô móc điện thoại của Bạch Phương Úc ra, dựa vào cuộc điện thoại gần nhất mà nhấn gọi.
Lúc Đường Hạo đi vào phòng hóa trang nhìn thấy người nặng nề ngã trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại: _ “Chuyện gì xảy ra vậy?” _ Hắn nhìn về phía cô gái còn lại trong phòng.
Tuy nhiên cô ta rất đẹp, thậm chí so với Bạch Phương Úc còn xinh đẹp hơn, nhưng hắn đối với người này không có một chút cảm giác, cũng không có nhìn cô ta lấy một cái.
Tô lắc lắc chai rượu trống trơn, nhún nhún vai nói: “ _ Chị ấy uống nhiều quá!” _
Đường Hạo nhìn thấy chai rượu trống trơn, có chút giật mình, có chút tức giận hỏi: “ _ Hai người các cô uống hết một chai rượu đế này sao?” _
“ _ Không, chị ấy chỉ uống một chút thôi!” _
_ “Mang rượu đến đây….rượu đế thơm thơm . . . . . .” _ Người phụ nữ ngã trên ghế sô pha, còn không biết nặng nhẹ , giơ cánh tay lên đòi hỏi uống rượu.