Chương 295: Chương 295

Edit: Meimoko


Chạy vào bếp, Bạch Phương Úc nhìn thấy một hiện trường hỗn loạn, bừa bãi, miệng há hốc hết cỡ: _ “ Trời ạ! Không phải chứ? Là anh làm sao?” _

Sàn phòng bếp nguyên bản vốn rất sạch sẽ nhưng lúc này đây lại đầy bùn đất và rau cỏ. Mấu chốt chính là hắn làm nước đọng lại rất nhiều nên bùn đất cứ dính ướt, bẩn bẩn trên sàn nhà.

Đường Hạo đang cầm một đống rau trong tay, ánh mắt cầu cứu nhìn Bạch Phương Úc: _ “Những thứ này để lại cho em làm được không?” _

_ “ Anh bày bừa nhiều ra như vậy, bây giờ lại không biết xấu hổ bảo em tiếp nhận sao?” _ Bạch Phương Úc tay chống eo, môi cong lên nhìn Đường Hạo.

_ “ Này, đây chẳng phải là anh tạo thêm nhiều cơ hội cho em và con anh tiếp xúc với nhau hay sao?” _ Đương Hạo nói, ý muốn rời khỏi bếp.

Bạch Phương Úc túm lấy tay hắn, không cho hắn rời đi: _ “ Không cho phép đi! Anh không được chạy, phải ở lại làm cũng em!” _ Vài ngày không có gặp hắn, hôm nay lúc trước còn cãi nhau một trận, vừa vặn lại có con của hắn cho nên cô cũng chưa có được ở chung với hắn một lúc nào.

_ “ Hả?! Không cần phải….” _ Nhìn trong bếp, hết thảy hắn đều cảm thấy sợ hãi, hận không thể chạy ngay lập tức!

_ “ Muốn!” _ Bạch Phương Úc kiễng mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của hắn một cái: _ “ Em cái gì cũng không cần anh làm khéo, chỉ cần anh giúp em một chút là được!” _

_ “Được!” _ Không thể lay chuyển được khi cô làm nũng, Đường Hạo đút tai tay vào túi quần, đứng một bên nhìn cô.

Bạch Phương Úc mỉm cười, nhặt lên chỗ rau còn chưa được nhặt xong, bắt đầu làm.

Dương Dương cầm lấy một quả táo cực to chạy vào phòng bếp, Chỉ thấy nó đem quả táo trong tay ném mạnh về phía lưng của Bạch Phương Úc, hô lên: _ “ Đón lấy, táo ngốc!” _

Nhưng tràng cảnh một giây sau làm cho Dương Dương thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ cúi xuống. Nó thấy người kia không phản ứng gì, ngay cả phản ứng quay lưng lại cũng không, quả táo nặng nề đập lên lưng cô rồi rơi bịch xuống sàn.

_ “Ái…ui…!” _ Bạch Phương Úc bị đau kêu lên một tiếng, xoay người lại chỉ thấy một quả táo to đùng đang lăn như bánh xe ở trên sàn nhà đầy bùn đất, cuối cùng dừng lại bên cạnh chân Đường Hạo.

Bạch Phương Úc khó hiểu nhìn Dương Dương: _ “Dương Dương làm sao vậy?” _

Dương Dương đứng trước cửa nhìn cô một hồi lâu, trên mặt không một chút mỉm cười, lắc đầu: “ _ Không có! Cô đang bận ạ?” _

Nói xong, nó chuyển thân chạy nhanh đi.

Vì cái gì mà cô ấy không có tiếp được quả táo? Trước kia mình và mẹ đều chơi trò này, mà mẹ mỗi lần đều tiếp được, chưa trượt bao giờ. Cô ta không phải là mẹ- Dương Dương trong lòng không ngừng mở rộng suy nghĩ này, tự nhắc bản thân không được yêu thích cô ta, bởi vì cô ta không phải là mẹ!

…………………….

_ “ Dương Dương thấy món thịt kho tàu này như thế nào? Ừm, đây là món sở trường của cô đấy, nếm thử xem có thích không?” _ Bạch Phương Úc gắp một khối thịt kho tàu vào bát nhỏ của Dương Dương, chờ mong cậu bé sẽ cho mình một gương mặt tươi cười.

Dương Dương ăn một miếng nhỏ, lập tức nói: _ “Mẹ của cháu không có làm thành nhiều dầu mỡ thế này! Mẹ cháu làm ăn ngon hơn!” _

Đứa bé này thay đổi thái độ thật là nhanh, mới vừa rồi còn thân thiết nói chuyện cực kỳ, bây giờ lại giống như lúc đầu- Bạch Phương Úc trong lòng thầm than, tự nghĩ không biết làm thế nào để mối quan hệ với thằng bé được tốt lên, _ “Dương Dương, ăn chút rau này! Cái này không dầu mỡ đâu!” _

_ “ Thật giống như bỏ qua nước sôi vậy, nhìn chẳng muốn ăn chút nào! Bỏ đi, cháu không muốn ăn nữa!” _ Dương Dương để đũa xuống đứng dậy. Có lẽ nó sẽ yêu thích người này mất, dù trước mắt là chưa có thích. Không cần! Như vậy không tốt, nó có cảm giác nó đang phản bội lại mẹ mình!

_ “ Ngồi xuống!” _ Đường Hạo gầm lên một tiếng, uy nghiêm của người cha mười phần, “ _ Con không ăn thì ngồi xuống chỗ này cho ba!” _

Nhìn ba tức giận, Dương Dương thu hồi lại tính khí trẻ con của mình rất nhiều: _ “ Vì sao ạ? Con không muốn ăn!”. _ Nó nhìn đồ ăn đầy sắc hương vị, kỳ thật là nó nói dối không phải nó không muốn ăn, ngửi thấy mùi thức ăn là nó đã chảy nước miếng rồi.Cho nên nó mới không muốn ngồi chỗ này. Ngồi thêm nữa chắc bụng nó kêu thành tiếng mất.

Quả nhiên…

Oc….Ọc…Ọc….

Bụng nói phát ra tiếng kêu thật to, đủ để mỗi người trong nhà ăn đều nghe thấy.

Bach Phương Úc nhìn cậu bé đang nhìn chằm chằm vào viên thịt màu đỏ sậm, cô vẫn mỉm cười như trước, gắp một miếng sang cho Dương Dương.

_ “ Dương Dương giúp cô ăn một chút đi nhé, cô đã phải bận bịu thế mà….Cháu nhìn ba cháu xem, hình như cũng không thích đồ ăn do cô nấu. Nếu như tất cả mọi người đều không ăn thì cô đau lòng _ _ lắm! Cháu ăn giúp cổ vũ cho cô nhé, được không nào?!” _

Dương Dương ngẩng đầu nhìn ba của nó, thấp giọng hỏi: “ _ Ba, ba thật sự không thích ăn sao?” _

Bạch Phương Úc nhanh chóng lườm Đường Hạo một cía, chân thì tiện thể ở dưới bàn đá cho hắn một cước, ý bảo hắn nói ‘không thích’.

Đường Hạo vì cô yêu cầu mà phát ra một tiếng nhỏ: “ _ Ừ!” _

Vừa nghe thấy ba nói không thích, trên mặt Dương Dương đã lộ ra ngay chút ít mỉm cười: _ “ Được rồi! Vậy cháu sẽ ăn giúp một chút!” _ Nói xong, nó cũng chẳng để ý gì nữa mà bỏ luôn khối thịt kho vào miệng.

Sau khi thấy cậu bé ăn nói cà lăm, Bạch Phương Úc nhìn hành động mờ ám của cậu bé mà cười thầm trong bụng. Kỳ thật, đứa trẻ này và Đường Hạo rất giống nhau, trong lòng nghĩ thế này nhưng biểu hiện ra bên ngoài thì thành thế khác. Thật đúng là hai cha con!

………………

_ “ Tiểu Mã Đô Đô lại một lần nữa thất vọng, cậu bé không có nhìn thấy mẹ của mình. Bất quá, cậu đứng trên đỉnh núi mà thề rằng, nhất định sẽ cứu được mẹ về…..” _

_ “Cuối cùng có tìm được không ạ?” _ Dương Dương nằm trên giường, ánh mắt ngập tràn khát vọng nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Không biết là vì sao, rõ ràng là không thích nhưng mà nó vẫn để cho cô ta leo lên giường của mình, cùng đắp chăn, và nghe cô ta đọc kể chuyện cổ tích cho.

Bạch Phương Úc lật cho Dương Dương xem tờ tranh cuối cùng, nhún nhún vai nói: _ “Đằng sau không có! Cô cũng không biết liệu Tiểu Mã Đô Đô có tìm thấy được mẹ của cậu hay không? Đành chờ kỳ sau ra tiếp vậy!” _

Đôi mắt to của Dương Dương rủ xuống, có chút ướt át: _ “ So với cháu, cháu tình nguyện trở thành Tiểu Mã Đô Đô. Ít nhất bạn ấy còn biết mẹ mình còn sống, chỉ là chưa có cách nào giải cứu mẹ thôi! Còn cháu thì không, mẹ của cháu bây giờ còn không hề có, cháu không có cách nào cứu mẹ cả….” _

Nói đến đậy, Dương Dương bắt đầu òa lên khóc.

Nhìn bộ dạng khổ sở của Dương Dương, trái tìm Bạch Phương Úc giống như bị trói chặt lại. Kìm không được, cô ôm Dương Dương vào lòng, lau nước mắt trên mặt của cậu bé: _ “Dương Dương đừng khóc! Từ nay cô sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt có được không?” _

_ “ Nhưng cô không phải mẹ của cháu! Làm sao có thể thay mẹ cháu được?” _ Trên khuôn mặt nhỏ của Dương Dương hiện ra chút không vui. Người này như thế nào lại muốn thay thế mẹ của mình?

_ “ Chỉ cần cháu đồng ý, việc gì cô cũng chấp nhận mà…..” _ Cô thật sự yêu mến đứa trẻ này.

Lời của cô còn chưa nói hết thì đã cảm nhận được ngực mình có cái gì đó.

_ “ A..!” _

Cô kêu to lên một tiếng.