Không biết đã ngủ say bao nhiêu lâu, Bạch Phương Úc bây giờ mới tỉnh lại. Cô chớp chớp đôi mắt sưng đỏ của mình thì ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang ngủ say. Ánh mặt trời chiếu rọi trên da thịt màu đồng của hắn, giống như đang tỏa ra ánh hào quang.
Bạch Phương Úc kéo cao chiếc chăn đơn lên đắp lên người hắn. Mỉm cười nhìn hắn, ngủ mà khuôn mặt cũng vẫn tuấn tú tiêu sái vô cùng. Lúc trước cô khóc, hắn dỗ cô. Hắn dỗ cô rất lâu. Cô vừa đau lòng vừa tức giận nhưng chỉ một lúc sau lại thấy trong lòng ngọt ngào dưới sự vỗ về dỗ dành của hắn.
Có lẽ ánh mắt chăm chú của cô quá nóng bỏng khiến Đường Hạo cảm giác được mà chậm rãi mở mắt. Mắt hắn hiện lên sự lích động nhưng sau đó nhanh chóng biến mất.
Bạch Phương Úc không có để ý đến hắn đột nhiên thần hồn lạc phách, nháy mắt hỏi _ : “ Vừa rồi anh lại coi em như Ngưng của anh, đúng không?” _
Đường Hạo duỗi thẳng chân tay, kéo chăn ra, nói với cô: _ “ Không!” _
_ “ Em biết rõ là có, anh đừng có không chịu thừa nhận! Em nói rồi em không ngại việc anh coi em là Ngưng của anh!” _ Trở thành cô ấy, anh mới có thể yêu thích em, em đã rất vui rồi- Bạch Phương Úc trong lòng tự bổ sung thêm.
Cô không ngừng nhắc đến Tiểu Ngưng khiến Đường Hạo cảm thấy trong lòng đặc biệt có không có tư vị. Đau đớn không ngừng nổi lên. Mang theo cảm giác mất hứng, hắn ôm lấy cổ của cô, để cô dán sát vào ***g ngực của mình: _ “ Em không cảm thấy mệt đúng không? Hừ, sáng sớm tỉnh dậy mà đã có nhiều sức lực nghĩ chuyện dư thừa rồi…” _
Hai tay hắn đi đến dưới nách cô. Ngón tay nâng lên, bắt đầu ***ng chạm.
_ “ Ha ha….” _ Bạch Phương Úc run rẩy cười, đẩy đẩy người hắn ra: _ “ Đừng nháo loạn như vậy mà! Ngứa quá…” _
Nhìn toàn thân cô xích lõa, Đường Hạo lại cảm thấy nửa người mình có phản ứng, muốn đè lên lấn áp người cô.
Bạch Phương Úc trong nháy mắt không dám nhúc nhích, nghẹn họn nhìn trân trân vào hắn: _ “ Không phải anh lại…..” _
Ánh mắt của hắn thâm thúy như đáp lại lời của cô, trầm giọng nói: _ “ Thêm một lần nữa, được không?” _
_ “ Không…” _ Cô vội vàng lắc đầu, muốn từ người hắn thoát ra, _ “ Không được! Em ở đâu cũng sưng lên cả rồi….. Rất đau!” _
_ “ Anh sẽ rất nhẹ nhàng!” _ Trời ạ, hắn cũng không biết tại sao. Một năm không hề chạm qua bất cứ người phụ nữ nào, hắn cũng cảm thấy không có gì. Nhưng tại sao khi gặp cô, hắn lại muốn đến không biết ngừng lại là gì?
_ “ Nhẹ cũng đau!” _ Cô nhăn mũi lại, bây giờ thật sự cô không chịu nổi thêm nữa, _ “ Hơn nữa, anh không muốn cho em nghỉ ngơi một chút hay sao?” _
Đường Hạo nhín cười nói đùa: _ “ Thêm một lần nữa, sau đó chúng ta cùng nghỉ ngơi!” _ Cô đã mệt mỏi, thôi coi như xong! Hắn cũng không muốn miễn cưỡng cô để khoái hoạt cho bản thân mình.
Bạch Phương Úc bị dọa đến tay chân luốn cuống, dùng hết sức mà lắc đầu: _ “ Đừng… Anh đừng có không biết chừng mực! Nếu không sẽ hại đến bản thân…” _ Cô khuyên hắn.
Đường Hạo véo cái mũi nhỏ của cô, sau đó ôm thân thể của cô sang một bên: _ “ Được rồi! Em nghỉ ngơi đi!” _
Hắn nhớ đến chuyện gì đó, đứng dậy đi xuống giường. Cô cũng theo đó mà ngồi bật dậy: _ “ Anh muốn đi đâu ư?” _
_ “ Ừ ! Đi gọi điện thoại!” _ Đường Hạo khoác áo lên, chuẩn bị ra khỏi phòng: _ “ Em không phải muốn nghỉ ngơi hay sao? Ngủ thêm lát nữa đi!” _
Bạch Phương Úc thấy hắn định rời đi, lập tức kéo lấy chăn đơn che kín người lại, nhảy xuống giường: _ “ Đừng đi! Không cần phải! Hôm nay là chủ nhật, anh đâu cần phải đi làm, không phải sao? Anh nên nghỉ ngơi đi mới đúng!” _
Đường Hạo cau mày nhìn cô từ trên giường nhảy xuống rồi ôm lấy hắn: “ Ai nói chủ nhật thì không cần phải làm việc! Nói cho em biết ở công ty, công việc cực kỳ bề bộn!”
_ “ Nhưng, hôm nay em muốn anh đi cùng với em! Không được đi! Chẳng lẽ anh định để em ở chỗ này một mình hay sao?” _ Bạch Phương Úc hơi buông lỏng tay hắn, không muốn cho hắn rời đi.
Đường Hạo sờ lên mũi. Hắn chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống trẻ con như cô. Lúc trước Tiền Lỵ Nhi cũng làm nũng, nhưng hắn chỉ cảm thấy phiền toái ngoài ra thì chẳng có gì khác. Kỳ Kỳ cũng làm nũng, nhưng lại mang theo ý đồ câu dẫn hắn.
Còn về phần Tiểu Ngưng, cô thật sự chưa bao giờ giống như làm nũng với hắn. Hắn chưa có lúc nào là thật sự yêu thương sủng nịnh cô. Cho nên, mỗi lần ở chung một chỗ, cô giống như là rất căng thẳng, bị đè nén cảm xúc.
Bạch Phương Úc xác thực chỉ cần dùng hành động giống như một đứa trẻ con nhưng cũng đã thành công trong việc hấp dẫn hắn. Khiến hắn không thể nào mà nhẫn tâm từ chối cô được.
Thấy hắn không có đẩy mình ra, Bạch Phương Úc tiện đà mà làm tới, đung đưa cánh tay của hắn, giống như một đứa bé lôi kéo người lớn để được đi chơi: _ “ Đừng đi làm mà, được không?” _
_ “ Đừng có lắc tay của anh! Em thật nháo loạn!” _ Đường Hạo dở khóc dở cười nói : _ “ Được rồi, hôm nay anh sẽ nghỉ ngơi! Hoàn toàn không nghĩ đến công việc nữa!” _ Nếu như muốn đi làm, hắn cũng sẽ không cả đêm không có nghỉ ngơi.
_ “ Giỏi lắm! Anh làm em sợ đấy! Rõ ràng là có ý muốn thấy em sốt ruột!” _ Cô mất hứng hô to, mãnh mẽ ngã nhào vào ***g ngực hắn.
Đường Hạo cũng không có né tránh, tùy ý để cho cô tức giận với mình.
_ “ Ái….ui….” _ Đột nhiên cô ôm chặt lấy bụng mình.
Đường Hạo cúi người xuống, sốt ruột dò hỏi: _ “ Sao vậy? Có phải dạ dày lại đau? Anh đi gọi người làm bữa sáng cho em!” _ Kỳ thật, vừa rồi hắn muốn gọi điện sai người làm bữa sáng, ai ngờ lại bị cô ngăn cản lại.
Bạch Phương Úc ôm bụng, nhăn mặt lại: _ “ Giống như không phải là đau bụng,…….” _
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lúc càng trắng bệch, Đường Hạo vội vàng ôm ngang người cô, đặt lên giường lớn: _ “ Đau ở đâu? Mau nói cho anh biết!” _
_ “ Ư…” _ Đột nhiên, Bạch Phương Úc bất động, hơi nâng người lên một chút. Tiếp sau đó, là một tiếng thét chói tai phát ra: “ _ Không xong rồi!” _
_ “ Làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?” _ Đường Hạo cũng bị cô hù dọa rồi. Thoạt nhìn cô giống như một người khỏe mạnh, nhưng tại sao lại bị đau trong lúc này?
Sắc mặt Bạch Phương Úc đỏ lên, không tốt chút nào nhìn hắn. Cô bắt lấy tay của hắn, ấp a ấp úng nói: _ “ Cái kia… Cái kia…em nói với anh một việc,… anh sẽ không trách em chứ? _ ” Cô lộ ra bộ dáng giống như đã làm sai chuyện gì đó.
Lời của cô khiến hắn nhíu mày. Cô rõ ràng là không có làm sai chuyện gì, hắn tại sao phải trách cô?
_ “ Không đâu! Có chuyện gì? Em làm sao?” _
_ “ Cái kia…. Cái kia….” _ Lúc nói, cô rất khó xử, chỉ chỉ xuống dưới, để lộ ra chỗ mà mình vừa mới nằm.
Nhìn gương mặt của hắn, rồi lại nhìn ga trải giường màu trắng, cô ấp úng nói: _ “ Cái kia…em chưa xong,…..xin lỗi… làm bẩn giường của anh mất rồi!” _
Nghe thấy lời của cô, Đường Hạo theo ánh mắt của cô mà nhìn lại. Chỉ trên, trên tấm ga trải giường màu trắng xuất hiện một vệt máu màu đỏ, vẫn còn ẩm ướt. Rõ ràng là vừa mới in ra.
_ “ Cái kia….. Em sẽ đem ga trải giường của anh đi giặt sạch! Anh… anh ở trong này có băng vệ sinh hay không? Em cần!” _ Cô níu chặt chăn đơn, nhìn hắn hỏi.
_ “ Chỗ này không có!” _ Tiểu Ngưng đã ra đi được hơn một năm. Hắn lại không kết giao với bất cứ người phụ nữ nào khác. Thứ đồ kia làm sao mà có ở chỗ này được.
_ “ Aihazza…. Phải làm sao bây giờ?” _
Đường Hạo thở dài một hơi, sờ lên mái tóc ngắn của cô: _ “ Anh đi mua! Thuận tiện mua luôn cả bữa sáng!” _
_ “ Cảm ơn anh! Thật sự đã làm phiền đến anh rồi!” _ Trong lòng Bạch Phương Úc cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Hắn đối với cô săn sóc cực kỳ.
Đường Hạo cau mày, nhắc nhở cô: _ “ Em còn không mau! Đừng có để chăn ga của anh bị trang điểm màu mè như thế này….” _