Trong hai năm, tại kinh thành phong vân tái khởi. Trình Cẩn Du trước dẹp đi hậu cung, sau trừ bỏ những người chỉ biết vu cáo Mộ Dạ Hàm, thực sự đem lời hứa năm xưa thực hiện gần hết. Điều duy nhất y vẫn chưa làm được là trả lại chức vị trấn quốc tướng quân cho Mộ Dạ Hàm, bởi vì trong lòng y không thực sự muốn làm vậy.
Ở Hồi Cốc Quan, Mộ Dạ Hàm đang nằm gác chân lên đùi giữa một thành trì đổ nát, vừa ngâm nga bài ca du mục vừa cầm bầu rượu uống thì một binh sĩ dưới trướng hắn đột nhiên chạy tới báo là có mật hàm. Mộ Dạ Hàm mới cầm lấy mật hàm, binh sĩ này liền cúi người tò mò hỏi:
“Tướng quân, sao cứ cách nửa tháng người lại nhận được một mật hàm từ hoàng thượng. Phải chăng hoàng thượng có gì không vừa ý với chúng ta?”
Mộ Dạ Hàm đá vào mông hắn: “Nhiều chuyện! Đi làm việc của ngươi đi.”
Mộ Dạ Hàm mở mật hàm ra, thật sự cũng không thoải mái hơn tên binh sĩ kia là bao. Trình Cẩn Du vậy mà đã nghiễm nhiên biến mật hàm liên lạc giữa tướng lĩnh và hoàng đế thành gia thư, tháng nào cũng đều đặn gửi tới hai bức, chỉ để kể lể cho hắn biết dạo này y thế nào rồi.
“Dạ Hàm, còn hơn một tháng nữa là tới sinh thần của chàng rồi, chàng trở về đi được không? Ta đang học nấu món mì trường thọ rất chăm chỉ, đợi khi chàng về đích thân nấu cho chàng ăn, lần này sẽ không tệ như lần trước nữa. Cây hồng mai của chúng ta giờ đã phát thêm rất nhiều cành nhánh, chàng về cùng ta ngắm đi.”
Mộ Dạ Hàm đọc xong, dốc bầu rượu vào miệng mới phát hiện là hết sạch rồi. Nơi biên ải này rượu vừa hiếm, lại vừa không ngon bằng kinh thành. Hắn nhìn mây trôi, cười ngạo nghễ. Ái tình, cho dù không lối thoát thì vẫn khiến người ta khao khát mãnh liệt, khi cách xa lại càng nhung nhớ không khuây. Nếu không nhờ lần cách biệt này, hắn không biết bản thân vẫn có thể nhớ Trình Cẩn Du đến vậy. Cái cảm giác được nhớ thương ai đó hệt như lần đầu tiên biết tương tư, trong đắng cay có ngọt ngào, trong ngọt ngào lại có buồn phiền, đúng là da diết khó tả. Hắn còn tưởng bản thân đã chán ghét Trình Cẩn Du cực độ, giờ xem ra là không phải.
Mộ Dạ Hàm vắt tay lên trán, nhắm nghiền mắt lại. Bao lần tan rồi hợp, hợp rồi tan, chỉ để chứng minh khi đã yêu ai đó đến tê tâm liệt phế rồi thì không còn cách gì quay đầu lại được nữa.
“Đến lúc phải quay về ăn thử món mì ấy xem thế nào.”
Một tháng sau, Cố Chinh ôm một đống binh thư định mang về phòng đọc, lúc ngang qua phòng của Mộ Dạ Hàm chợt nghe những tiếng tranh luận kỳ lạ giữa Mộ Dạ Hàm và Ngân Hương.
“Không không…lệch rồi thiếu gia à…”
“Ta biết canh chuẩn mà. Ngươi làm như ta không có mắt nhìn vậy.”
“Thiếu gia xem, thế này thì không đẹp, phải sửa lại.”
“Cứ theo ý ta đi.”
“Không…thiếu gia…”
Cố Chinh tò mò đẩy cửa vào nhìn và hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Ngân Hương không thèm quan tâm đến Cố Chinh, vẫn tiếp tục chỉnh sửa lại dải ngọc bội trên thắt lưng Mộ Dạ Hàm.
“Thế này mới đúng. Thiếu gia không được sửa nữa.”
Ngân Hương đe dọa rồi cầm khay ngọc bội bước ra ngoài. Cố Chinh ngẩn ngơ nhìn Mộ Dạ Hàm: “Tướng quân, có chuyện gì vậy?”
“Hoàng thượng tổ chức sinh thần cho ta trong cung, vậy nên ta phải ăn mặc theo kiểu cách vương gia mà đi dự yến.”
Mộ Dạ Hàm xoay qua xoay lại, thật sự mặc nhiều lớp cẩm y chói mắt, lại còn đeo mấy cái ngọc bội nặng trịch thế này không phải tác phong của hắn. Bất quá, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Hắn ăn mặc xềnh xoàng mà xuất hiện thì sẽ làm mất mặt không chỉ bản thân hắn, còn có phủ vương gia, thậm chí mất mặt lây cả hoàng đế.
“Tướng quân, người mặc thế này trông rất thuận mắt, cứ như vương gia đích thực ấy.”
Mộ Dạ Hàm nheo mắt, giơ chân đá Cố Chinh một cái: “Lẽ nào ta là vương gia giả?”
Trình Cẩn Du đã vì hắn phá hậu cung, trừng trị những kẻ hồ ngôn, chức vương gia này nếu thật không phải là con cờ để đoạt lấy hổ phù của hắn, vậy thì hắn sẽ nhận lấy mà không làm khó y nữa.
Cố Chinh cười ha hả, giục: “Người mau đi đi, kẻo hoàng thượng chờ lâu lại nổi giận.”
Mộ Dạ Hàm ậm ừ vác thân đi, nói thật thì hắn chẳng tình nguyện chút nào. Vừa ra cửa, đã thấy Ngân Hương quay lại với một hộp gỗ. Mộ Dạ Hàm sợ rằng nàng lại đeo thêm thứ gì vào người hắn nên nói trước: “Ngân Hương, ta đi đã không nổi rồi, ngươi còn mang thêm gì thế?”
Ngân Hương bật cười: “Cái này là do Diệp tứ công tử gửi từ Hà Bắc đến làm quà mừng sinh thần cho thiếu gia.”
Mộ Dạ Hàm về kinh thành đã hơn năm ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Diệp Tịnh Tri. Nghe nói Diệp Tịnh Tri đang làm quan tri phủ ở Hà Bắc, xem chừng y cũng đã bắt đầu con đường kiến công lập nghiệp, không chỉ biết ăn chơi như trước. Với tư cách là bằng hữu nhiều năm quen biết, hắn cảm thấy vui mừng thay cho y.
Mộ Dạ Hàm mở hộp, bên trong là dải lụa màu xanh được tết rất khéo léo dùng để treo kiếm. Mộ Dạ Hàm càu nhàu: “Hắn làm đến tri phủ rồi mà vẫn còn keo kiệt, quà sinh thần cũng chỉ tặng được mỗi dải lụa này?”
Mộ Dạ Hàm dặn dò Ngân Hương đem treo vào chuôi kiếm của hắn rồi ra xe ngựa tiến đến hoàng cung.
Trình Cẩn Du còn tưởng Mộ Dạ Hàm không đến, khi trông thấy hắn từ xa lập tức đứng lên, vui vẻ chạy lại đón. Sự thân thiết giữa hoàng đế và Cẩm Bình Vương là chuyện ai ai cũng biết, vậy nên chẳng có khách mời nào đặc biệt thấy lạ. Trình Cẩn Du ban tọa cho Mộ Dạ Hàm ngồi gần với y nhất.
Trong khi ca vũ đang rộn ràng, Trình Cẩn Du len lén đưa tay sang chỗ Mộ Dạ Hàm nắm lấy tay hắn. Mặc dù Mộ Dạ Hàm đã chịu quay về, nhưng suốt thời gian qua lại không thể hiện ý tứ gì, khó tránh Trình Cẩn Du vẫn còn lo sợ trong lòng. Mộ Dạ Hàm vừa nâng chén rượu được Đôn Hành Vương kính, vừa khẽ chuyển mắt nhìn xuống. Hắn uống xong chén rượu vẫn không đả động gì đến Trình Cẩn Du, khiến Trình Cẩn Du hụt hẫng định rút tay lại. Bất ngờ vào lúc này, Mộ Dạ Hàm chủ động giữ lấy tay y. Hai má Trình Cẩn Du có chút đỏ lên. Y sai người mang mì trường thọ lên, tuy không tiện nói là do chính mình làm, dù vậy Mộ Dạ Hàm vẫn thừa sức hiểu được.
Mộ Dạ Hàm vẫn nắm tay Trình Cẩn Du trong lúc nếm mì. Trình Cẩn Du khẽ hỏi: “Thế nào?”
Mộ Dạ Hàm cười nhẹ: “Có tiến bộ hơn.”
Trong lúc Mộ Dạ Hàm ăn mì, các món ngon khác được dâng lên cho những vị khách mời thưởng thức. Yến tiệc kéo dài đến nửa đêm mới tàn, khi ai nấy đều ra về, Mộ Dạ Hàm và Trình Cẩn Du nắm tay nhau thong thả dạo trong vườn mai của hoa viên. Họ đến trước cây hồng mai mà lúc nhỏ từng cùng nhau trồng. Cũng chính tại nơi đây, họ đã trao cho nhau nụ hôn đầu đời, lời ước hẹn đầu đời vĩnh viễn không rời xa nhau.
Mộ Dạ Hàm sờ lên dòng tên họ từng khắc, chớp mắt một cái thời niên thiếu kia không còn nữa. Giờ đây nhìn lại, gần nửa đời người đã trôi qua cùng nhiều sự hối tiếc ăn năn.
“Dạ Hàm, đừng rời xa nhau nữa, được không? Sau này ta đảm bảo không làm những việc khiến cho chàng buồn nữa.” Trình Cẩn Du dựa đầu lên bả vai hắn, vừa nắm vừa ôm chặt cánh tay hắn nói.
“Cẩn Du, ta vẫn thường hay nghĩ về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Năm đó phụ thân đưa ta vào cung học cùng ngươi. Ngươi mặc chiếc áo choàng trắng che kín thân, mi mục thanh tú, mỗi khi mỉm cười còn có lúm đồng tiền rất đáng yêu. Ta từ nhỏ sống cùng những đứa trẻ luyện võ, nếu không phải thân thể rắn chắc thì cũng là tính tình thô kệch giống hệt ta, chưa từng thấy qua đứa trẻ nào lại trắng trẻo dễ thương, còn ăn nói mềm mỏng như ngươi. Thế là ta thích ngươi. Thích nhìn thấy ngươi cười, thích nghe giọng ngươi nói, thích ngươi lẽo đẽo chạy theo sau lưng ta gọi Dạ Hàm, thậm chí thích trở thành anh hùng trong lòng ngươi. Từng chút từng chút trong quá khứ đó đã khiến ta thích ngươi ngày càng nhiều hơn, nhiều đến nỗi đôi lúc ta hận ngươi, muốn buông tay, lại không sao buông được. Nếu đã vậy, chúng ta cùng cho nhau cơ hội, cùng bắt đầu lại như xưa. Ta nhận lời ngươi, không rời xa nhau nữa, nhưng lần này, đừng khiến ta lại thất vọng về ngươi.”
“Không đâu, ta đã hối hận lắm rồi. Lần này ta nhất định đối với chàng càng tốt hơn xưa.”
Mộ Dạ Hàm choàng tay qua ôm vai Trình Cẩn Du siết lại: “Sau này, ta sẽ làm một vương gia an nhàn tự tại bên cạnh ngươi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ cố không đến những nơi nguy hiểm khiến ngươi phải lo lắng nữa.”
“Ân!”
Trình Cẩn Du đang lúc cười rạng ngời bất chợt lại rơi lệ, có điều y nhanh tay gạt đi tránh để Mộ Dạ Hàm nhìn thấy. Thực ra, y đã từng lo sợ, lo sợ rằng Mộ Dạ Hàm không quay về nữa. Ngay cả khi Mộ Dạ Hàm đã quay về, lòng y vẫn nơm nớp rối loạn. Chỉ đến lúc nghe Mộ Dạ Hàm nói rõ tâm sự, y mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
“Sao ngươi bỗng dưng im lặng?”
Trình Cẩn Du cử động yết hầu, dằn xuống những điều không vui trước đây. Mắt y hướng về cây hồng mai, chỉ tay: “Chàng xem, trên cây đã nhú lên vài nụ hoa rồi. Ta đang nghĩ đợi khi hoa mai nở hết, cùng chàng đến đây ngắm, chắc là rất đẹp. Hoa mai năm nào cũng nở, nhưng không phải năm nào chàng cũng ở cạnh ta. Ta đã từng nghĩ nếu ta có thể gửi đến biên ải xa xôi nơi chàng đóng quân những đóa hoa vừa nở tinh khiết nhất thì hay biết mấy, để chàng biết rõ dù là khi đang phê duyệt tấu chương, hay khi dạo bước một mình giữa vườn mai, lúc nào trong tâm trí ta cũng tràn ngập hình ảnh chàng.”
Mộ Dạ Hàm kéo sát Trình Cẩn Du vào lòng, nâng cằm y lên dịu dàng dùng răng lưỡi bao bọc lấy bờ môi y. Dù đã hôn qua bao nhiêu người, cảm giác khi được hôn người hắn yêu vẫn là chân thật nhất, sâu sắc nhất.
“Năm nay…” Mộ Dạ Hàm rời môi Trình Cẩn Du, áp hai tay lên hai bên má y: “Ta sẽ ngắm cùng ngươi. Nhất định.”
Trình Cẩn Du cọ cọ má y vào má của Mộ Dạ Hàm, lắng nghe nhịp đập thổn thức của hai con tim, đồng thời cảm nhận hơi ấm ngọt ngào truyền qua da thịt lẫn nhau: “Dạ Hàm, ta yêu chàng! Nguyện rằng đời đời kiếp kiếp đều sẽ gặp được chàng và yêu chàng.”
“Ta lại chỉ cần một đời, một đời tương thân tương ái, một đời không phụ bạc nhau là đủ.”
Trận tuyết đầu mùa đúng lúc rơi xuống. Màu trắng thanh sạch đẹp đẽ lan tỏa khắp đất trời, khiến cho một nụ mai đầu cành bừng lên sức sống, lập tức khai nở. Mộ Dạ Hàm ôm Trình Cẩn Du đứng trong trời tuyết, cũng giống hệt như năm nào, trước tuyết trắng bao la, bên cạnh gốc hồng mai, họ âm thầm trao cho nhau một lời hứa.
Đời này, bất phụ bất ly.
Hoàn
Đọc thêm những truyện khác tại https://tuytinhcu.wordpress.com/