Bà Ngu, Nhị phu nhân nhà họ Ngu còn có Ngu Đại ôm nhau khóc trong chốc lát.
Sau đó bà Ngu vuốt bàn tay nhỏ trắng nõn, thở dài nói: “Đại Nhi, con chịu khổ rồi… Nương nghe Tiểu Đào bên cạnh con nói, sau khi con thị tẩm, ngày thứ hai vẫn luôn không thể đứng dậy? Đây… Là do bệ hạ quá mức thô bạo, hay là cơ thể… con…”
Bà Ngu nói, ánh mắt không ngừng ngó lên bụng nàng.
“…”
Ngu Đại yếu ớt nói: “Vâng, là ngày thường con không chịu rèn luyện, mới có thể… Ôi trời, mẫu thân đừng hỏi nữa mà.”
“…” Bà Ngu càng muốn hỏi. Bà không chỉ hỏi, còn vừa vuốt bụng Ngu Đại vừa hỏi: “Con nói thử xem, khi nào trong bụng con có thể có tiểu hoàng tử nhỉ? Hôm nay nương và Thái Hậu nói chuyện cũng đang ngóng trông con sinh tiểu hoàng tử đó.”
Nói đến cũng thật lạ.
Chiêu Thánh Đế đăng cơ lâu như vậy, một tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa cũng không có.
Nhiều quan lại và mọi người hậu cung đều gấp đến độ không chịu được. Họ chỉ thiếu trực tiếp chỉ vào mũi của Chiêu Thánh Đế hỏi hắn có phải không lên được hay không.
Đối với chuyện này.
Ngu Đại có thể rất có trách nhiệm nói cho bọn họ: Bệ hạ rất ổn.
“Làm gì bắt buộc phải có tiểu hoàng tử nha, con thích tiểu công chúa hơn…”
Ngu Đại lẩm bẩm.
“… Đứa nhỏ vô tâm vô gan này, muốn có tiểu hoàng tử, không phải là để bệ hạ có lý do để thăng con lên làm Hoàng Hậu sao?”
Bà Ngu chọc chọc đầu nàng.
Ngu Đại tâm niệm vừa động, nàng chớp đôi mắt, vẻ mặt đơn thuần hỏi: “Là Thái Hậu nói như vậy với người sao?”
Bà Ngu gật đầu: “Đúng vậy! Thái Hậu rất thích con, sau này con cần phải đến cung của Thái Hậu nhiều hơn. Một mình cũng không dễ dàng, thật sự rất dễ dỗ dành…”
“…” Ngu Đại bảo trì mỉm cười.
Bà Ngu khuyên nhủ rất nhiều điều. Bà còn nói muốn mang một ít thảo dược cường thân kiện thể từ ngoài cung, phù hộ Ngu Đại sớm sinh ra hoàng tử thứ nhất.
Ngu Đại cười khổ nghe hết. Dù sao cũng là tấm lòng của bà, hu hu hu.
Sắc trời dần dần dày.
Tiệc mừng thọ của Thái Hậu, cũng sắp bắt đầu rồi.
Ngu Đại tiến vào cùng với Chiêu Thánh Đế.
[Ký chủ đại đại, ngài thích kéo giá trị thù hận ghê.]
Hệ thống nhìn ánh mắt hâm mộ, ghen tị và hận thù của các phi tần khác, rồi nhìn độ thiện cảm đang tụt xuống không phanh trên màn hình điều khiển, cảm khái.
Chiêu Thánh Đế đem tất cả thù vinh mình có thể cho, tặng cho ký chủ đại đại, sao có thể không khiến những người khác hâm mộ ghen tị hận cơ chứ.
[Ngu Đại: Không có cách nào, ta ưu tú như thế mà ~]
Trước khi Chiêu Thánh Đế ngồi xuống ghế còn liếc mắt nhìn Ngu Đại một cái. Tay đặt ở bên hông nàng không đàng hoàng, sờ từ trên xuống dưới trong chốc lát, mới chịu rời đi.
Ngu Đại tươi cười dịu dàng ngồi ở vị trí bên tay trái gần với hắn nhất.
An Quý Nhân ngồi ở bên trái gần vị trí của Thư Phi. Vốn dĩ dựa theo vị phân của nàng ta thì phải ngồi ra xa hơn một chút.
Nhưng là nàng ta có quan hệ với Thư Phi, nói là quan hệ tốt nên gần gũi muốn đổi chỗ ngồi, cũng không có gì khó khăn.
Dù gì đây cũng là một yến tiệc gia đình thôi.
Từ khi Ngu Đại và Chiêu Thánh Đế tiến vào, đôi mắt của An Quý Nhân chưa từng rời khỏi Ngu Đại.
Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ vô cùng vui sướng khi nhìn thấy hoàng đế, nhưng bàn tay giấu ở dưới bàn thì siết lại vô cùng chặt.
Vậy mà Ngu Quý Phi và đương kim Thánh Thượng mặc “đồ tình lữ”!!
“Đồ tình lữ” là thuật ngữ đã sớm phổ biến ở nước Đại Vạn. Tất cả nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ nhịn không được đến trong tiệm đặt làm một hai bộ như vậy.
Nhưng mà.
Nhưng mà!!
Nếu là dân chúng bình thường thì không nói gì. Mặc thì cứ mặc…
Nhưng đây là Chiêu Thánh Đế đó!!
Đó là Chiêu Thánh Đế anh minh thần võ của nước Đại Vạn nha!!
Vậy mà… Vậy mà có thể mặc đồ tình lữ với một Quý Phi sao…?!!