Chương 4: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 4

Chiêu Thánh Đế vừa vào cửa, đã thấy Quý Phi nương nương của mình đang gắp một viên gạo nếp đặt vào trong chén của nha hoàn đang ngồi xuống dùng bữa ở bên cạnh.

Ánh mắt hắn trầm xuống, khí tràng xung quanh đông lạnh ép đến khiến tất cả động tác của nha hoàn đều nhất trí quỳ đầy đất.

“... Tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn phúc kim an!”

Vốn dĩ tiểu muội đang hi hi ha ha cười đùa cùng với nương nương nhà mình, chỉ trong chớp mắt đã bị sợ đến mức cực kỳ run rẩy!

Biểu cảm của Chiêu Thánh Đế thật sự quá mức đáng sợ, khiến trong đầu tiểu muội còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã quỳ xuống trước.

“... Bệ hạ.”

Quý Phi của hắn làm như cũng bị hoảng sợ, hàng mi giống như quạ đen run rẩy trong chốc lát, mới từ từ buông chiếc đũa. Nàng đứng dậy từ trên ghế, hành lễ với Chiêu Thánh Đế.

Quý Phi thích nhất đồ màu đỏ, cho dù là đồ mùa xuân hay là đồ mùa đông, tất cả đều sử dụng nguyên liệu màu đỏ.

Da thịt trắng nõn như tuyết kia cũng rất xứng đôi với bộ đồ màu đỏ đó.

Chiêu Thánh Đế bình tĩnh nhìn Quý Phi của hắn trong giây lát, lạnh giọng nói tất cả bọn họ ra ngoài.

“...”

Tiểu muội liếc mắt nhìn nương nương nhà nàng ấy một cái, gắt gao cắn môi đi xuống.

Cung điện to như vậy chỉ còn lại hai người là Chiêu Thánh Đế và Quý Phi.

Không khí an tĩnh trong phút chốc.

Chiêu Thánh Đế mở miệng trước.

“Đại Nhi của quả nhân, không nghe thấy quả nhân nói bình thân sao?”

Không ngờ sắc mặt của hắn muốn đen như mực, giọng điệu thì cười như không cười, xứng với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia, ai thấy cũng sợ hãi không thôi. Họ sợ câu tiếp theo của Chiêu Thánh Đế sẽ khiến cho thân và đầu mình ở hai nơi khác nhau.

Đối mặt với Chiêu Thánh Đế vui giận thất thường, đầu tiên Ngu Đại rũ lông mi xuống, che khuất sự hứng thú trong mắt. Sau đó nàng dần dần ngẩng đầu, nhìn trực tiếp vào thánh nhan.

Môi đỏ nàng khẽ nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp mang lên vài phần yếu ớt.

“... Chân thần thiếp mềm.”

Quý Phi của hắn nâng cằm lên, ngẩng đầu nhìn lên mặt Chiêu Thánh Đế.

Âm sắc của nàng vừa nũng nịu vừa mềm mại, khiến Chiêu Thánh Đế lập tức nghĩ đến đêm qua ở trên giường Quý Phi của hắn phong tình vạn chủng ra sao.

Ngón tay Chiêu Thánh Đế xoa mặt nàng, dần dần vuốt dọc theo gương mặt mỹ diễm kia rồi rơi xuống cổ nàng.

Chiêu Thánh Đế cười khẽ: “Bị quả nhân dọa đến chân mềm sao? Hay là ngươi làm chuyện gì trái với lương tâm?”

Khi nói chuyện, tay hắn dần dần siết chặt.

Giọng điệu Chiêu Thánh Đế cũng tăng lên theo đó.

“Đại Nhi không phải sợ, quả nhân sủng ái ngươi như vậy, nhất định sẽ không khiến ngươi phải chịu khổ hình.”

Ngoài miệng nói “tiểu tâm can của quả nhân”, “tiểu bảo bối của quả nhân”, “sẽ không làm ngươi phải chịu khổ hình”, nhưng ánh sáng trong mắt đã rõ ràng “xem quả nhân chỉnh ngươi đến chết”.

Nam nhân đều là móng heo lớn, lời nói như đánh rắm, không cần gió thổi, đi hai bước sẽ tan.

“...”

Quý Phi nương nương bị bóp cổ nhẹ nhàng giống như đột nhiên chống đỡ không được, cơ thể mềm xuống.

Chiêu Thánh Đế dù bận vẫn ung dung thu hồi tay, để tay ở sau người. Hắn từ trên cao nhìn xuống Quý Phi nương nương đang quỳ rạp trên mặt đất.

Có thể khiến hắn lưu luyến nán lại, tất nhiên là cực tốt.

Chỉ thấy hồng sa trên người Quý Phi không biết từ khi nào rời ra một ít, lộ ra màu áo trắng bên trong. Hôm nay nàng trang điểm vô cùng thanh nhã, có vẻ cả người không còn khí chất như trước, nhiều thêm vài phần đáng thương.

Chiếc áo trắng kia phác họa dáng người tuyệt đẹp của nàng. Vòng eo thon thon, cảm giác một tay ôm trọn vòng eo ra sao, hắn đã trải nghiệm một cách tường tận vào đêm qua.

Ngu Đại chuyển động nửa người, bên môi nở nụ cười dịu dàng. Nàng không hề bị thái độ lạnh nhạt của nam nhân đâm bị thương. Nhu tình và ái mộ trong mắt nàng khiến Chiêu Thánh Đế nheo mắt lại.

Nàng nhẹ giọng nói: “Là tối hôm qua bệ hạ quá lợi hại, khiến cho chân thần thiếp lúc này vẫn còn hơi mềm. Cũng do ngày thường thần thiếp không chịu rèn luyện… Cơ thể yếu đuối như vậy, thật ra đã khiến bệ hạ chê cười rồi.”