Tại sao người này cứu hắn ta?
Lai lịch hắn ta không rõ, trên người còn có thương tích, thân phận nguy hiểm như vậy…
Người khác còn không tránh kịp.
Nàng còn vội vàng mang hắn ta về đến tẩm cung…
Hậu tri hậu giác ý thức được bản thân đang đứng trong tẩm cung của nàng, tim Vệ Mân run lên.
Sau tai dần dần bị màu đỏ xâm chiếm.
“Ta cũng chưa nói là ta cứu ngươi.”
Người nọ buông chiếc đũa, chậm rãi đứng dậy.
“…”
Tiểu muội liếc mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen một cái, rồi liếc mắt nhìn Quý Phi nhà mình một cái, cũng đứng lên theo.
Loại hành động “tôn trọng” hắn ta này, khiến Vệ Mân nhấp môi dưới.
“Muốn ăn một chút gì sao?”
“… Nương nương…?”
Tiểu muội mở miệng muốn ngăn cản thì thấy Quý Phi nương nương nhà bọn họ xinh đẹp ngoái đầu nhìn lại, chớp chớp mắt với nàng ấy: “Nhiều đồ ăn như vậy ta ăn không hết đâu.”
“…”
Không ổn rồi.
Tiểu muội xụ mặt: “Cái này không thể được đâu nương nương, gần đây người ăn quá ít, về sau bệ hạ lại nói người gầy đấy.”
Tiểu muội là cố ý nhắc tới Chiêu Thánh Đế.
Ở trong mắt nàng, Vệ Mân lai lịch không rõ, khó phân biệt thiện ác.
Nàng ấy sợ Vệ Mân gây rối với nương nương nhà bọn họ, cho nên đề ra một chút về Chiêu Thánh Đế. Nàng ấy như cảnh cáo hắn ta là bệ hạ sẽ tùy thời qua tới, hắn ta không cần hành động thiếu suy nghĩ.
“…”
Mạch não Vệ Mân khác với người thường.
Hắn ta theo bản năng nhìn Ngu Đại, sau đó đưa ra một cái kết luận. Ừm, vị Quý Phi nương nương danh chấn kinh thành này đúng thật là có vóc dáng đẹp.
“Ta hơi đói bụng rồi.”
Vệ Mân nói.
Sau khi biết vị Quý Phi này không có ác ý, thái độ của Vệ Mân cũng tùy ý hơn.
Ngu Đại tủm tỉm cười: “Mời ngài.”
“Nương nương!”
“Được rồi, được rồi mà, tiểu muội không cần náo loạn nha ~”
Ngu Đại nhón chân sờ sờ đầu tiểu muội.
“… Nương nương.”
Tiểu muội cạn lời.
Sau khi cơm nước xong, Ngu Đại lại cười tủm tỉm nhìn về phía tiểu muội: “Tiểu muội thân ái nhất của ta, giúp ta đi lấy một ít điểm tâm đi.”
“...”
Đột nhiên tiểu muội ngước mắt nhìn Ngu Đại.
Ngu Đại cười, độ cong trên môi chưa thay đổi chút nào.
Tiểu muội đứng dậy đi ra ngoài.
Vệ Mân cũng ăn xong cơm, buông chén đũa ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
“Quý Phi nương nương cần chuyện gì, bây giờ có thể nói.”
Thiên hạ không có không thu tiền cơm.
Lúc trước vị Quý Phi nương nương này không quen biết với hắn ta, không có khả năng không duyên cớ mà cứu hắn ta.
Tuy rằng Vệ Mân không muốn mang những suy đoán âm u đó lên trên người Ngu Đại…
Nhưng thân phận hắn ta mẫn cảm như thế, cũng không thể không cẩn thận.
“Ta sao, ta muốn ngươi giúp ta giết một người.”
Ngu Đại chống cằm, chống ở trên bàn.
“Nàng ta ở lãnh cung, hơn nữa bên cạnh không có hộ vệ, đặc biệt dễ giết. Thù lao thì ta có thể hộ tống ngươi một đường rời đi nước Đại Vạn, quyết không nuốt lời.”
“…”
Vệ Mân nhíu mày.
Nghe thấy rất dễ dàng.
Nhưng dễ dàng, mới là lạ.
Quý Phi nương nương người thủ hạ nào chả có? Muốn giết một phi tử ở lãnh cung, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cần gì phải làm điều thừa, còn cứu hắn ta?
Bàn tay Vệ Mân đặt ở trên đầu gối siết chặt.
“Chỉ vậy thôi?”
Ngu Đại gật gật đầu: “Đúng thế, chỉ như vậy thôi.”
“…” Vệ Mân dừng một chút, vẫn hỏi ra điều mình thắc mắc trong lòng: “Tại sao nương nương cứu ta rồi nói ta làm chuyện đó?”
Ngu Đại chớp chớp mắt: “Bởi vì lai lịch của ngươi không rõ nha.”
“…”
“Ở trong cung ta luôn luôn có hình tượng dịu dàng lương thiện, làm chuyện xấu gì cũng không dính dáng đến ta. Nếu là phái người quen nào đó… Ta không yên tâm.”
“Cho nên ngươi cũng phải biết. Nếu là ngươi bị ai bắt, hoặc là bị ai thấy…”
“Đến lúc đó bị hỏi, ta sẽ phủi sạch tất cả quan hệ nha.”
Ngu Đại nói như vậy, Vệ Mân còn hơi yên tâm.
Hắn ta hơi hơi gật đầu.
“Nếu như thế, cũng được.”
“Khi nào động thủ?”
Ngu Đại: “Lát nữa.”
“…”
Hai người đối diện nhau, không nói gì.