Chương 562: Bị đánh một trận

Sắc quỷ vừa quay đi thì các nàng liền đứng dậy, nó đi một bước các nàng tiến một bước, đi ba bước theo ba bước, khi sắc quỷ quay đầu lại các nàng liền đứng yên, dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn nó.

"Ách... Đừng đi theo ta! Ta muốn các nàng ở yên trong căn phòng này."

"Các nàng hiểu chứ?" - Ác Quỷ Máu cẩn trọng hỏi.

Nhưng mấy cô vợ của nó lúc này đều giống như búp bê quỷ ám, không trả lời cũng không dùng ngôn ngữ cơ thể để ra hiệu.

Sắc quỷ chỉ đành nắm tay từng người một kéo lên giường, sau đó tạo ra một bó tơ máu trói chặt eo của các nàng vào chân giường.

"Ta cũng là hết cách, các nàng chịu khó một thời gian nhé." - Ác Quỷ Máu khẽ xoa đầu từng người một, nhẹ nhàng an ủi bọn họ.

Sắc quỷ một lần nữa quay đi, vừa đi được mấy bước thì âm thanh phực phực vang lên, mấy cô vợ của nó dễ dàng xé đứt tơ máu, chậm rãi bước đi phía sau.

"Ách... Ta biết các nàng sau khi chết vẫn luôn nhớ đến ta, muốn đi theo ta. Nhưng ta không thể đem các nàng theo được, nếu các nàng cứ làm như vậy thì ta sẽ bắt mọi người bỏ lại vào trong hũ." - Ác Quỷ Máu lấy ra chiếc bình nhỏ đựng những đốm sáng, hướng mấy cô vợ khẽ vậy.

Bọn họ liền biến sắc, thoáng hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh nỗi sợ kia đã biến mất, trên gương mặt lại toát lên nụ cười ma mị.

"Ai... Các nàng không biết nghe lời gì cả...ta đành phải nhốt các nàng vậy..." - Ác Quỷ Máu thở dài.

Nó dẫm chân xuống đất, thoắt một cái đã hóa thành một tia sáng đỏ bay ra khỏi cửa phòng, bàn tay vung lên đóng sập hai cánh cửa gỗ.

Huyết vụ bỗng chốc xuất hiện, hóa thành một kết giới máu phong ấn cả gian phòng. Nhưng ma trận máu hôm nay giống như không linh nghiệm, sắc quỷ vừa quay đi thì cửa phòng đã bật mở.

Dạ Nhật hung ác đá văng cả cánh cửa lẫn bản lề, ánh mắt sắc lạnh nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm.

"Ách... Không được phá nhà..." - Ác Quỷ Máu hoảng sợ la to.

Bảy cô vợ khác nhanh chóng chạy ra ngoài, nguyên một đám nhào về phía sắc quỷ, người túm tay kẻ ôm chân giữ chặt lấy nó.

"Xong... Lần này tự lấy đá đập chân thật rồi..." - Ác Quỷ Máu ảo não nghĩ thầm.

Vốn dĩ nó muốn hồi sinh các nàng để có thêm đồng minh đáng tin cậy, ai ngờ lại tạo ra một đám búp bê quỷ ám.

"Được rồi! Ta sẽ không nhốt các nàng nữa! Các nàng muốn đi theo ta thì cứ đi theo! Đừng ôm chặt như vậy!"

Lời vừa dứt thì mấy cô vợ cũng buông tay, các nàng tản ra bốn phía, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Ác Quỷ Máu phủi bụi trên người, bất đắc dĩ dẫn tám cô vợ trở về phòng của mình. Long Nữ lúc này vẫn còn đang ngủ say, đôi môi thỉnh thoảng lại mấp máy nở nụ cười mãn nguyện.

Còn Thi Thi dường như cảm nhận được khí tức của Ác Quỷ Máu nên đã tỉnh lại, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn mấy cô gái sau lưng nó.

"Thi Thi thân yêu, ta không phá hỏng giấc ngủ của nàng chứ?" - Ác Quỷ Máu ân cần hỏi, nhẹ nhàng nâng nàng ngồi dậy.

"Huyết, họ làm sao vậy?" - Thi Thi suy nghĩ một hồi, nàng cảm thấy mấy cô gái này rất lạ, không có khí tức của người sống, nhưng cũng không phải người chết.

"Họ là Dạ Nhật, Lệ Chi, Tử Linh, Thanh Ảnh, Hắc Liên, Tịch Dương, Lam Lam, U U..." - Ác Quỷ Máu kể tên mấy cô vợ của mình.

Dạ Nhật là Ác Quỷ Đêm Trắng, một ác quỷ có hình dáng thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng vào ban ngày, ban đêm lại biến thành một con quái vật khiến người ta ghê sợ với mái tóc bù xù và những móng vuốt nhọn hoắt.

Lệ Chi là Ác Quỷ Thống Khổ, năng lực của nàng rất kỳ quái, khiến cho những ai nhìn thấy nàng đều phải chịu những nỗi khổ đau, chẳng hạn như mất đi người thân, bị bạn bè phản bội, hay là bị vợ chồng cắm sừng.

Tử Linh là Ác Quỷ Dịch Bệnh, nàng xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ xuất hiện những thứ bệnh lạ, người bệnh sẽ mọc đầy mụn cóc đen xì, những cái mụn sẽ to dần, lở loét chảy ra chất dịch đen ngòm, cuối cùng sẽ biến thành một con quái vật nhầy nhụa gớm ghiếc nhưng lại vẫn giữ nguyên lý trí.

Thanh Ảnh là Ác Quỷ Chết Chóc, năng lực của nàng rất là thú vị, ai nhìn thấy hay nghe âm thanh do nàng phát ra đều sẽ bị đột tử. Đầu óc của họ sẽ trở nên tối sầm, trái tim đau đớn dữ dội, lồng ngực căng phồng, cổ họng bị bóp nghẹt, phải trải qua một loại đau đớn cùng cực trước khi chết.

Hắc Liên là Ác Quỷ Hư Ảo, bản thể của nàng là một bông hoa sen có những cánh hoa đen kịt, năng lực của nàng là chế tạo ra những giấc mơ ảo mộng, những giấc mơ đó thường tươi đẹp vô cùng, khiến cho người ta lạc lối chìm đắm trong ảo ảnh, quên đi thực tại đau khổ.

Tịch Dương là Ác Quỷ Tha Hóa, nàng khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh nàng trở nên thối rửa, mặt đất nàng đi qua sẽ biến thành màu đen, cây cối nàng nhìn thấy sẽ héo úa, sông suối nàng chạm tay vào sẽ khô cạn, mặt trời sẽ lụi tàn khi nàng xuất hiện.

Lam Lam là Ác Quỷ Băng Giá, năng lực của nàng ấy chính là đóng băng tất cả mọi thứ.

U U là Ác Quỷ Tăm Tối, năng lực chính là khiến cho người ta bỗng nhiên bị mù, trở nên ngu ngốc và kiêu ngạo.

Bởi vì đều là Ác Quỷ, năng lực của các nàng đều gây ra tai họa, khiến cho mọi người đều ghét bỏ hoặc sợ hãi bọn họ. Những sinh vật khác một khi phát hiện đều sẽ nghĩ cách giết chết các nàng.

Ác Quỷ Máu là một Chúa Quỷ, có trách nhiệm cai quản những thế giới bóng tối, nó không thể để các nàng chạy lung tung phá phách, cũng không nỡ ra tay giết hại, nên đã bắt các nàng nhốt vào trong thế giới của mình, trăm ngàn năm trôi qua thì các nàng từ kẻ thù biến thành thê thiếp của nó lúc nào không hay.

"Vốn dĩ ta định dùng mấy cỗ thân thể giả để hồi sinh bọn họ, nhưng thí nghiệm thất bại. Không có cơ thể sống thì bọn họ không thể hồi sinh, hiện tại đã biến thành búp bê quỷ ám, cả ngày đi theo ta."

Phòng của Ác Quỷ Máu tương đối nhỏ, chiếc giường cũng chỉ vừa đủ cho ba người nằm. Bây giờ thêm tám cô vợ của nó đứng xung quanh, khiến gian phòng càng thêm chật chội.

"Ta đã nói bọn họ về phòng mình nghỉ ngơi, chờ ta tìm được vật tế sẽ giúp bọn họ hồi sinh. Nhưng bọn họ cứ bám lấy ta không rời, thật là phiền toái." - Ác Quỷ Máu than thở.

"Mà thôi đi, chuyện này e là nàng cũng không giúp ta được, đành để bọn họ thích làm gì thì làm."

Thi Thi liếc nhìn tám cô gái, ánh mắt quỷ dị của bọn họ khiến nàng cũng cảm thấy lành lạnh. Kiếp trước nàng đã nhìn thấy bọn họ, lúc đó Thi Thi chỉ là một tiểu quỷ vô danh, được sắc quỷ tiện tay đem thả vào trong thế giới máu. Còn những cô gái này không phải nữ vương thì cũng là nữ thần, trong tay nắm giữ những quyền năng mạnh mẽ , được vô số người tôn thờ sùng bái.

Thi Thi lúc đó chỉ có thể đứng ở xa xa ngước mắt nhìn, chẳng dám lại gần hay lảng vảng trước mặt bọn họ, nếu không sẽ bị quở mắng.

Nhưng mà năm tháng trôi qua, những nữ Quỷ Thần cao cao tại thượng đều đã chết sạch, linh hồn từ lâu đã tan biến. Hiện tại chỉ còn vương lại một tia ý chí mịt mờ, phải sống bám lên người búp bê.

"Huyết, hay là để thiếp thu nhỏ bọn họ lại, như vậy chàng sẽ dễ đem họ theo bên người?" - Thi Thi nhẹ giọng nói, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh lơ.

"Ờ, nàng có thể biến họ về như cũ chứ?" - Ác Quỷ Máu e ngại hỏi.

"Có thể!" - Cô vợ nhỏ của nó khẽ gật đầu.

"Miễn là họ không phản kháng..." - Rồi nàng nói tiếp.

Ác Quỷ Máu suy nghĩ vài giây, Thi Thi bình thường rất ít nói, nhưng một khi đã nói thì chắc chắn sẽ làm được.

"Các nàng muốn đi theo ta thì phải để cho Thi Thi thu nhỏ các nàng lại, nếu không đồng ý thì quay trở về phòng." - Ác Quỷ Máu hướng tám cô vợ của mình nói.

Các nàng liếc mắt nhìn nhau, dường như đang sử dụng một loại phương thức kì lạ nào đó để trao đổi.

"Hừ! Sắc quỷ khốn kiếp!" - Dạ Nhật đột ngột lên tiếng.

"Ngươi là đồ bội bạc!" - Lệ Chi liếc xéo.

"Lừa gạt!" - Tử Linh gương mặt chuyển thành tức giận.

"Bọn ta chỉ diễn kịch xem ngươi sẽ phản ứng thế nào, kết quả thật khiến người ta thất vọng." - Thanh Ảnh ánh mắt trở nên buồn bã.

"Ta đã sớm nói không nên tin tưởng tên này, chúng ta cùng nhào lên đánh cho hắn một trận." - Hắc Liên quơ quơ nắm đấm, giống như sắp sửa nhào lên tẩn sắc quỷ.

"Chàng thực làm người khác thất vọng." - Tịch Dương ảm đạm nói.

"Các chị lên đi, em sẽ cổ vũ hết sức." - Lam Lam cười toe toét, trong mắt lấp lánh tinh quang.

"Huyết! Việc này U U không biết gì hết! Bị đánh chết cũng đừng hỏi U U." - U U khẽ lắc đầu.

Ác Quỷ Máu liền chưng hửng rồi, vừa nãy mấy cô vợ của nó còn ngây ngây dại dại giống như búp bê quỷ ám. Thế mà trong chớp mắt đều đã tỉnh lại, không những vậy còn biết nói chuyện.

"Chẳng lẽ... Ngay từ đầu các nàng đã lừa ta?" - Sắc quỷ kinh ngạc hỏi.

"Lừa ngươi thì thế nào?"

"Không làm vậy sao biết chàng nghĩ gì?"

"Huyết! Chàng không vượt qua bài kiểm tra! Thiếp rất thất vọng."

"Vậy nên chàng phải chịu phạt!"

Các nàng nhao nhao lên tiếng, Ác Quỷ Máu liền cảm thấy đầu óc tê dại.

"Ách... Khoan đã... Dạ Nhật, Lệ Chi đừng đánh..." - Sắc quỷ kêu lên thất thanh.

Lời chưa kịp nói hết thì hai nữ đã xông tới, tốc độ của hai nàng nhanh như điện xẹt, Ác Quỷ Máu đã sử dụng nữ người máy chiến để chế tạo cơ thể cho hai người.

"Oanh!" - Âm thanh giống như sét đánh vang lên.

Ác Quỷ Máu bị đấm bay vào tường, cảm giác xương cốt đều vỡ nát.

"Bọn ta vì ngươi mà đến, ngươi lại nhốt bọn ta vào trong cái chai bé xíu, mấy năm trời không chịu tìm kiếm cơ thể cho bọn ta."

"Hôm nay phải đánh chết ngươi mới hả dạ!"

"Các nàng đánh thật?" - Sắc quỷ lồm cồm bò dậy, thần sắc biến thành âm trầm.

"Đánh thật thì sao? Chẳng lẽ ngươi dám đánh lại?" - Dạ Nhật xoa xoa nắm đấm, thần sắc hùng hổ vô cùng.

"Chàng tốt nhất là đừng chạy, để bọn thiếp đánh một trận là xong, nếu chàng dám chạy thì đừng mong trở về." - Lệ Chi hiểu rõ tính cách của sắc quỷ liền nói trước để chặn đầu.

Ác Quỷ Máu mặt mày xám xịt, lần này không phải lấy đá đập chân mà là tự lấy dao cứa cổ rồi.

"Ha ha, Dạ Nhật thân yêu, Lệ Chi thân yêu. Hai nàng nghĩ một chút, ngày xưa ta yêu thương hai nàng thế nào?"

"Hay là cho ta chút mặt mũi đi, mấy hôm nữa ta xây cho hai nàng hai tòa lâu đài thật lớn." - Ác Quỷ Máu thấp giọng nói.

"Đánh ngươi trước, sau đó bắt ngươi xây sau." - Dạ Nhật cười lạnh, lại một đấm lao đến.

Hai cô nàng này tàn nhẫn vô cũng, đánh Ác Quỷ Máu một trận tơi tả, không nhẹ tay chút nào.

Mấy cô vợ khác của nó chỉ đứng xem, dáng vẻ hả hê vô cùng, không một ai ra tay ngăn cản.