Lúc này đã là buổi chiều, Phấn Hồng và Kiều Ngọc ngồi trước mái hiên vừa thưởng trà vừa tán gẫu.
"Thật là tức chết chị rồi! Cái tên khốn kiếp đó chạy thật là nhanh, chợp mắt một lúc là không thấy hắn đâu nữa." - Phấn Hồng tức giận nói.
Nàng nhìn Kiều Ngọc phía đối diện, chỉ thấy Kiều Ngọc đang được một phân thân xoa bóp vai, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ thư giãn.
"Thậm chí hắn còn chẳng để lại cho chị lấy một cái phân thân, lần sau mà gặp chị sẽ hút khô hắn."
Kiều Ngọc khẽ nhấp một ngụm trà, dáng vẻ khoan thai lười biếng.
"Hay là để em cho chị mượn phân thân vài hôm nhé, dù sao huynh ấy cũng không bận việc gì."
Phấn Hồng nhìn phân thân bên cạnh Kiều Ngọc, toàn thân hắn mặc y phục sáng lóa ánh kim, trên thân treo đủ thứ báu vật nhiều màu sắc. Phân thân của Ác Quỷ Máu sau khi được chỉ định đi theo người nào, thì dần dà tính cách sẽ giống với người đó, dễ dàng lấy lòng và chăm sóc cho bọn họ.
"Thôi đi vậy, cái tên Kim Quang Thượng Nhân này lòe loẹt muốn chết, chẳng hợp với chị đâu." - Phấn Hồng khẽ nhăn mặt.
"Ừm, em thấy huynh ấy rất tốt mà, rất có khí chất cao sang quyền quý. Mỗi lần em cùng huynh ấy đi dạo là khiến cho bao nhiêu người hâm mộ." - Kiều Ngọc không cho là đúng, liền lên tiếng bênh vực.
"Khanh khách, chỉ có em mới thích mấy thứ phù phiếm đó. Chị chỉ thích đàn ông phong lưu đa tình, đối với kẻ thù tàn nhẫn độc ác, nhưng với nữ nhân của mình phải thật dịu dàng nho nhã."
"Quan trọng nhất là tu vi phải thật cao, như vậy mới có thể bảo vệ được chị chứ."
Trong lúc hai nàng trò chuyện, bỗng không gian ngoài sân nứt toạc. Từng mảnh cơ thể rời rạc của Cậu Vàng rơi xuống đất, âm thanh chát chúa vô cùng.
"Kim Thần!" - Kiều Ngọc kinh hãi hét to.
Hôm nay nàng ngủ dậy không thấy Cậu Vàng đâu, chỉ cho là nó chạy đi chơi với đám bạn. Nào ngờ nó đã bị người ta phanh thì xé xác, tử trạng thảm thiết vô cùng.
"Kẻ nào? Là kẻ nào làm chuyện này? Ta phải giết chết chúng!" - Ánh mắt nàng giống như phun lửa, quanh thân bạo phát hào quang, bộ chiến giáp đã được nàng mặc lên người.
Cô nàng dẫm mạnh chân xuống đất, chuẩn bị tiến vào bên trong vết nứt không gian để trả thù.
Nhưng nàng chưa bay được quá ba thước thì Ác Quỷ Máu đã xuất hiện, nó vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng tiếp đất.
"Huyết! Đây là xảy ra chuyện gì? Sao Kim Thần lại bị người ta giết chết?" - Kiều Ngọc tức giận hỏi, thần sắc vô cùng không tốt.
"Chủ nhân!" - Linh hồn Cậu Vàng vốn đang ngồi trên vai sắc quỷ, vừa thấy Kiều Ngọc liền nhảy sang vai của nàng.
"Người nhất định phải đòi lại công bằng cho ta! Ta cái tên kia lừa ta! Hắn để ta bị một đám người máy đánh!"
"Ta bị bắn, bị đập, bị đâm, bị chém, bị nổ... Đến cái đinh vít trên người cũng không còn nguyên vẹn."
"Còn cái tên kia bỏ ta lại, một mình đi tầm bảo, không có nghĩa khí gì cả." - Cậu Vàng chỉ tay vào người sắc quỷ, liên mồm tố cáo tội trạng của nó.
"Trên này trở mặt nhanh thật..." - Ác Quỷ Máu cười khổ, vừa nãy đã thương lượng tốt, nào ngờ Cậu Vàng trở mặt nhanh hơn gió cuốn. .
"Vàng! Ăn có thể ăn quàng, nói không thể nói bậy!"
"Ta lừa mi bao giờ chứ? Là tên nào sáng sớm rửng mỡ bảo muốn đi báo thù, muốn thi triển thần uy đại khai sát giới?"
"Rõ ràng là ngươi tài nghệ không bằng người nên mới bị đập nát, trước khi đi mi cũng đã nói sẽ không trách ta cơ mà?" - Ác Quỷ Máu liền chất vấn.
Cậu Vàng bị vặn ngược liền cảm thấy đuối lý, quả là lúc đó nó hùng hổ vô cùng, nhưng nó đâu ngờ chỗ đó nhiều người máy cấp cao như vậy.
"Gâu... Chủ nhân... Hắn là tên lừa gạt... Ta bị hắn lừa nên mới chết... Ngài phải lấy lại công bằng cho ta..." - Cậu Vàng rưng rưng nước mắt, cọ cọ cái đầu nhỏ vào má Kiều Ngọc.
"Nàng đừng hiểu nhầm, là Cậu Vàng muốn tìm mấy người máy kia trả thù. Ta chỉ là giúp nó toại nguyện, cũng không phải là muốn bẫy nó."
"Đám máy móc kia đều bị ta giết cả rồi, xem như là đã trả thù được cho nó." - Ác Quỷ Máu liền giải thích.
Kiều Ngọc liếc mắt nhìn sắc quỷ, lại nhìn Cậu Vàng ở trên vai mình, xác nhận nguyên thần của nó không bị hư hại, thứ hỏng chỉ là xác khôi lỗi, trong lòng cũng an tâm hơn.
"Huyết, chàng không cần tự trách mình, thiếp không giận chàng đâu." - Giọng nói của nàng khoan thai từ tốn, vẻ tức giận vừa nãy đều đã tan biến.
"Kim Thần! Mi thật là vô dụng, lần sau không cho mi ra ngoài chơi nữa." - Nàng gõ nhẹ vào đầu chó nhỏ, bàn tay khẽ chuyển lấy ra một chiếc bình ngọc, thu linh hồn của nó vào bên trong.
"Gâu gâu... Chủ nhân thật không công bằng..." - Cậu Vàng nói với giọng đầy ủy khuất trước khi biến mất.
Kiều Ngọc khẽ vẫy tay, thu đống linh kiện vỡ nát vào trong nhẫn trữ vật. Ánh mắt nàng thoáng hiện lên một tia đau lòng, để luyện chế ra khôi lỗi Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong nàng đã tốn rất nhiều linh thạch, vậy mà còn chưa kịp sử dụng thì Ác Quỷ Máu đã làm hỏng. Muốn một lần nữa luyện chế sẽ tốn không ít tiền bạc và công sức, khiến Ác Quỷ Tham Lam như nàng đau lòng muốn chết.
Sắc quỷ dễ dàng nhận ra muộn phiền của mỹ nhân, nó liền nhanh miệng an ủi.
"Ách... Kiều Ngọc thân yêu. Lần này thu hoạch của ta rất tốt, đào được rất nhiều báu vật có giá trị."
"Chúng ta đến phòng luyện khí, ta lấy chúng ra cho nàng xem."
Kiều Ngọc nghe vậy thần sắc liền trở nên phấn khởi, bình thường Ác Quỷ Máu xem tài bảo giống như rác rưởi, chẳng mấy khi nó bỏ công thu thập. Nếu sắc quỷ đã nói là báu vật, vậy nhất định là bảo vật vô cùng trân quý.
"Huyết! Chàng chẳng để ý gì đến thiếp cả!" - Phấn Hồng nũng nịu kêu lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hờn dỗi.
"Ách, sao ta không quan tâm nàng chứ? Ta mấy hôm trước đã sai phân thân xây dựng một tòa Hồng Lâu cho nàng, đợi lát nữa sẽ đưa nàng đi xem thử." - Ác Quỷ Máu tươi cười trả lời.
"Như vậy còn tạm được..." - Phấn Hồng xuôi xuôi nói.
"Đúng rồi, phân thân của ta chạy đâu rồi nhỉ? Vừa nãy ta còn thấy hắn ở cạnh nàng mà?"
"Thiếp cũng không biết, chắc huynh ấy quay lại Vạn Bảo Điện bán hàng rồi."
"Mấy cái tên này thấy ta là trốn mất dạng, muốn đồng bộ ký ức cũng không được." - Ác Quỷ Máu ảo não nói.
"Đó chẳng phải là chủ nào tớ nấy sao, chúng ham chơi y như chàng vậy, thoáng cái là đã chạy mất tiêu." - Phấn Hồng nguýt sắc quỷ một cái.
"Ha ha, không nói chuyện này nữa, để ta dẫn hai nàng đi xem mấy thứ mới lạ."
Ác Quỷ Máu dẫn hai nàng đi vào luyện khí thất, nơi này bốn phía giăng đầy những lá hoàng kỳ, trên tường dưới đất khảm những miếng gạch vàng rực. Mỗi góc tường đặt một cái tụ linh trận, bao lấy một hố sâu không đáy ở chính giữa căn phòng.
Đây luyện khí của Kiều Ngọc, hầu hết cực phẩm pháp bảo do Vạn Bảo Điện bán ra đều là do nàng chế tạo.
Giữa căn phòng treo lơ lửng một chiếc đỉnh lớn, quanh thân đỉnh trạm trổ vô số phù văn trận pháp. Chiếc đỉnh chậm rãi xoay tròn, từ dưới lòng đất thỉnh thoảng lại phun ra ngọn lửa đỏ thẫm.
Nhiệt độ nóng rực của căn phòng khiến Phấn Hồng nhăn mặt khó chịu, bản thể của nàng là một loài pha tạp giữa động vật và thực vật nên nàng không thích nhiệt độ cao.
Kiều Ngọc bấm niệm pháp quyết, chiếc lô nhỏ quay chậm lại rồi ngừng hẳn, từ trên trong lò luyện bay ra một chiếc vòng bằng ngọc thạch.
Chỉ thấy nàng bấm niệm một tràng pháp quyết, trích lấy một giọt máu vàng kim nhỏ lên vòng ngọc. Chiếc vòng liền sáng bừng lên, phù văn chớp động liên hồi.
"Ai... Lại là một món cực phẩm pháp bảo..." - Kiều Ngọc than khẽ, sắc mặt chẳng có gì là vui mừng.
"Kiều Ngọc thân yêu, chẳng lẽ nàng luyện hỏng bảo vật rồi?" - Ác Quỷ Máu quan tâm hỏi, nó liếc nhìn chiếc vòng trong tay Kiều Ngọc.
Hào quang của chiếc vòng mạnh mẽ vô cùng, trong số cực phẩm pháp bảo cũng là loại tốt nhất, đem bán cũng được mấy chục vạn linh thạch, đáng lẽ Kiều Ngọc nên vui mừng mới đúng.
"Cũng không phải là luyện hỏng, chỉ là cực phẩm pháp bảo thiếp đã luyện ra mấy trăm món, bày lên kệ cũng hết chỗ để luôn rồi." - Kiều Ngọc chỉ tay về phía mấy cái kệ trên tường.
Hàng trăm chiếc hộp lớn nhỏ được nàng xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc hộp đều được dán cấm linh phù có tác dụng bảo tồn linh khí.
"Ừm... Tất cả đều là cực phẩm pháp bảo sao?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Đều là cực phẩm pháp bảo, chẳng có lấy một món Tiên Khí." - Kiều Ngọc chán nản nói.
Nàng đem chiếc vòng bỏ vào một hộp nhỏ, dán lên vài tấm bùa rồi đặt chiếc hộp lên kệ.
Ác Quỷ Máu liền cảm thấy kỳ quái rồi, bình thường Kiều Ngọc rất thích tiền, có nhiều pháp bảo thì nàng có thể đem chúng đi bán, thu về vô số linh thạch, hà cớ gì lại buồn phiền cơ chứ.
"Bảo bối, sao nàng không mang mấy thứ này bán đi?" - Ác Quỷ Máu hiếu kỳ hỏi.
"Thiếp cũng muốn bán lắm chứ, nhưng làm gì có ai mua." - Vẻ phiền muộn trên mặt mỹ nhân càng hiện rõ.
"Không có ai mua?" - Lần này Ác Quỷ Máu chấn kinh rồi, đang lúc chiến tranh loạn lạc, nhu cầu sử dụng pháp bảo phải tăng lên mới đúng.
Ác Quỷ Máu hiểu về Linh Tộc tương đối rõ, bọn họ yêu thích pháp bảo hơn cả mạng sống, thường xuyên chém giết lẫn nhau để tranh đoạt bảo vật. Làm sao lại có chuyện không có người mua cơ chứ.
"Cái đám quỷ nghèo đó... Thật là làm thiếp chán chết đi được. Lúc trước pháp bảo còn ít thì chúng thường xuyên đến mua. Bây giờ thiếp luyện chế được cả kho, thì bọn chúng lại chẳng có tiền để mua nữa."
"Vậy là số pháp bảo này trở thành gân gà, thiếp dùng không hết, bán thì chẳng ai mua, chỉ đành xếp kho ở đây." - Kiều Ngọc ảo não nói, cảm giác có tiền nhưng không thể kiếm khiến nàng rất khó chịu.
"Ừ, vậy hay là nàng hạ giá sản phẩm đi, thà bán rẻ còn hơn không?" - Ác Quỷ Máu đưa ra kiến nghị.
Kiều Ngọc khẽ liếc nhìn sắc quỷ, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia chế giễu.
"Huyết! Chàng thật là không biết gì về kinh tế thị trường. Vật vì hiếm mà quý, bây giờ số lượng cực phẩm pháp bảo trên thị trường ít, thiếp mới có thể bán được giá cao."
"Nếu thiếp đem hết chỗ này bán tháo, thị trường pháp bảo ngay lập tức sẽ sụp đổ, về sau muốn bán pháp bảo để kiếm tiền cũng không thể."
"Nếu ai cũng sở hữu cực phẩm pháp bảo, vậy ai sẽ bỏ tiền ra mua chúng nữa chứ?" - Nàng liền giảng giải một hồi.
Ác Quỷ Máu nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu lia lịa tỏ vẻ đã hiểu.