Chương 544: Băng Thú sinh ra thế nào

Tốc độ của Bạch Ngọc Phi Chu nhanh chóng vô cùng, chỉ hơn ba ngày đã đến khu vực lòng trũng của Băng Nguyên. Nơi này rộng hơn ngàn dặm, bốn phía bao quanh bởi những ngọn núi băng khổng lồ. Ở giữa là một cái thung lủng sâu không thấy đáy, vùng trên cùng là một lớp băng dày hơn trăm trượng, bên dưới lớp băng là một vùng đất quỷ dị.

Phần lớn Băng Nguyên hoang tàn lạnh lẽo, rất ít khi nhìn thấy sinh vật sống. Nhưng vùng đất này lại là nơi tụ tập của Băng Tộc, bọn chúng giống như những bức tượng băng khổng lồ, đứng rải rác khắp nơi trong khu vực. Hình dáng của những bức tượng cũng hết sức khác nhau có hình thú có hình người có cả những sinh vật kỳ quái vô cùng không cách nào gọi tên, to thì như cự nhân khổng lồ cao hơn trăm trượng, nhỏ thì chỉ hơn một trượng. Bọn chúng giống như là đang ngủ say, lại giống như đang bảo vệ cho một thứ gì đó.

Lúc này Ác Quỷ Máu đang khoác áo choàng tàng hình, còn Linh Lung và Băng Ngưng mỗi người sử dụng một tấm Độn Ẩn Linh Phù có tác dụng ẩn giấu hành tung. Nhờ vậy mà bọn họ có thể đi ngang qua mà không bị những bức tượng băng phát hiện.

"Chà... Chà... Dùng một trăm Băng Điêu Độ Kiếp Kỳ làm hộ vệ giữ cửa, cái thứ gọi là Băng Hoàng kia xem ra không phải dạng vừa." - Ác Quỷ Máu tấm tắc nói, phải biết nơi này chỉ là vòng ngoài cùng, bên trong Hồ Băng không biết còn ẩn chứa thứ gì.

Giữa Băng Hồ là một cái lỗ đen ngòm có đường kính rộng hơn trăm trượng, bên trong hố là chuỗi kiến trúc kỳ quái vô cùng được tạo ra từ băng nhũ. Chúng có hình dạng xoắn ốc, hình mũi tên, hình tròn hình dẹt mọc tua tủa khắp nơi. Bên trong hố sâu nhìn không thấy đáy, ngược lại thấy một thứ giống như ảo ảnh của rất nhiều tòa cung điện bay lơ lửng. Hiện tượng kỳ quái này chính là do ánh sáng bị mặt băng phản chiếu, gây ra ảo ảnh quang học quỷ dị.

Những ảo ảnh này thay đổi liên tục, phát ra đủ thứ ánh sáng rực rỡ, khung cảnh có lúc đẹp như tiên giới tràn ngập sắc màu, có lúc lại âm u quỷ dị như ma môn dị vực với ánh lửa chớp tắt.

Nhìn cái hố sâu giống như cổng vào địa ngục, Linh Lung lắc đầu le lưỡi, bàn tay nhỏ nắm chặt tay Ác Quỷ Máu.

"Tà Huyết ca ca... Muội không thấy con Băng Hồ với đám yêu thú kia, có khi nào chúng ta đi nhanh quá, nó còn chưa chạy về hay không?"

"Hay là chúng ta đợi ở đây, chờ nó về đến nơi thì đoạt lại tiểu Thủy Du?"

Sắc quỷ dễ dàng nhận ra sự sợ hãi của Linh Lung.

"Nàng yên tâm, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, đây không phải cổng dẫn sang thế giới khác đâu. Nó là do ánh sáng chiếu khúc xạ lên mặt băng, đi xuyên qua sương mù tạo thành."

"Đương nhiên ánh sáng bình thường sẽ không thần kỳ như vậy, bên trong chắc là có bảo vật nào đó."

Linh Lung vừa nghe đến bảo vật ánh mắt liền sáng lên, nỗi sợ hãi đối với thứ không biết liền tan biến.

"Tà Huyết ca ca! Vậy chúng ta mau xuống đó thôi. Sư phụ trước giờ cứ nhắc đi nhắc lại nơi này rất nguy hiểm, muội muốn biết nó nguy hiểm đến mức nào." - Linh Lung cười khúc khích, thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt.

"Phu quân... Phía dưới đó rất nguy hiểm... Thiếp cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ đang ngủ say..." - Băng Ngưng đột ngột lên tiếng, nàng vừa vận dụng giác quan thứ sáu của mình để kiểm tra đáy vực.

"Rất mạnh sao? Như vậy càng tốt, ta sẽ bắt nó làm thú nuôi cho nàng." - Ác Quỷ Máu khẽ nhún vai, nửa đùa nửa thật nói.

"Được rồi! Đi thôi!"

Ác Quỷ Máu nắm tay hai nữ, sau đó nhảy thẳng xuống vực sâu, nhưng lần này tốc độ rơi rất chậm, giống như lông vũ chao liệng trong gió.

Quả đúng như lời Ác Quỷ Máu nói, những ảo ảnh kia chỉ là ánh sáng khúc xạ qua sương mù. Khi rơi xuống hơn trăm trượng đã chạm vào lớp sương mù dày đặc đó, chúng bồng bềnh tươi xốp như là mây, lại lạnh lẽo giống như băng tuyết. Ánh sáng nhiều màu liên tục khúc xạ giữa những tinh thể băng nhỏ li ti bay lơ lửng, tạo thành những ảo ảnh quang học hùng vĩ.

Hơn một phút thì bọn họ vượt qua lớp sương mù, tiến vào thế giới kỳ ảo ẩn giấu dưới lòng Băng Nguyên.

Nơi này không có mặt trời, nhưng lại tràn ngập ánh sáng. Hàng hà sa số những khối Băng Tủy, Băng Ngọc nằm rải rác khắp nơi. Kích thước của chúng rất lớn, khối lớn nhất to đến mười mấy trượng, khối nhỏ cũng một hai trượng. Ánh sáng bên dưới mặt băng chính là do những khối khoáng sản quý hiếm này phát ra.

Linh Lung vừa nhìn thấy rừng đá quý liền xuýt ngất, bình thường loại khoáng thạch quý hiếm này chỉ bé bằng nắm tay. Phải đào cả trăm mét khối băng mới có thể kiếm được một cục. Thủy Linh Kiếm Môn sở hữu hơn mười khu mỏ sản xuất Băng Tủy Băng Ngọc, sản lượng hàng năm chỉ có một bao tải nhỏ, nhưng cũng có thể bán được mấy vạn linh thạch, đủ cho các nàng duy trì môn phái hoạt động.

Còn nơi này Băng Tủy to như ngọn núi, nếu có thể đem bán thì sẽ là bao nhiêu tiền đây? Là một trăm triệu hay là một tỷ linh thạch, hay là còn nhiều hơn thế vô số lần.

"Tỷ tỷ! Đây đều là Băng Tủy hết đúng không? Trời ạ! Tại sao chúng ta lập môn phái ở Băng Nguyên cả trăm vạn năm mà chưa bao giờ đến nơi này?" - Linh Lung cảm thán nói, trong Băng Nguyên có cả một kho báu khổng lồ mà các nàng không hề hay biết.

"Đều là Băng Tủy, là trải qua hàng triệu triệu năm tích lũy năng lượng mà thành, chỗ chúng ta đang đứng có lẽ là trung tâm của Băng Nguyên, là nơi hội tụ và giao thoa năng lượng." - Băng Ngưng khẽ gật đầu.

"Vậy chúng ta mau thu hết vào túi trữ vật, chỉ cần đem đến Thương Hải Thành bán, Thủy Linh Kiếm Môn chúng ta sẽ trở thành môn phái giàu có nhất thế gian." - Linh Lung cười toe toét, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh của những viên linh thạch sáng bóng.

Nàng vung tay ra phía trước, chiếc nhẫn màu xanh ở ngón tay lóe sáng. Nó bay ra khỏi tay nàng, chầm chậm xoay tròn rồi biến lớn. Từ trong nhẫn sinh ra lực hút mạnh mẽ, thu lấy những khối Băng Tủy có kích thước nhỏ. Tiếc là chỉ thu được mười mấy khối thì nhẫn trữ vật của nàng đã rơi vào trạng thái quá tải, không gian bên trong nhẫn chỉ có mười mấy trượng, không thể chứa được toàn bộ khoáng thạch nơi đây.

"Tà Huyết ca ca! Huynh giúp muội đem hết vào bí cảnh đi, túi trữ vật của muội nhỏ quá." - Cô nàng khẽ lay cánh tay của Ác Quỷ Máu nài nỉ.

"Linh Lung thân yêu, ta nghĩ là nàng không nên lấy hết mấy thứ này đâu. Nàng đem chúng ra ngoài thì chúng biến thành đá vụn đó." - Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu.

"Tại sao chứ? Tỷ tỷ nói chúng đều là Băng Tủy cơ mà?" - Linh Lung ngơ ngác hỏi.

"Nàng nghĩ kỹ mà xem, tại sao Băng Tủy lại có giá trị? Là bởi vì nó quý hiếm, một năm Thủy Linh Kiếm Môn chỉ sản xuất được một bao nhỏ. Nhưng muốn luyện chế Thủy thuộc tính pháp bảo nhất định phải cần thứ này. Vậy là tu sĩ tranh nhau mua nó để luyện chế pháp bảo, khiến một khối nhỏ Băng Tủy có giá một vạn linh thạch, đây gọi là vật lấy hiếm làm quý."

"Nhưng nếu nàng đem toàn bộ số Băng Tủy này đem bán, mọi người sẽ biết nàng có rất rất nhiều Băng Tủy. Bọn họ sẽ không mua giá cao nữa mà ép nàng hạ giá xuống, lúc đó giá Băng Tủy sẽ giống như Băng Thạch, chỉ còn một trăm linh thạch một khối."

"Hơn nữa việc này còn đoạn tuyệt con đường sống của Thủy Linh Kiếm Môn, xưa nay các nàng bán Băng Tủy để lấy linh thạch, bây giờ Băng Tủy không bán được nữa, Thủy Linh Kiếm Môn sẽ rơi vào cảnh túng quẫn." - Ác Quỷ Máu điềm tĩnh giải thích.

Linh Lung là người thông tuệ, vừa nghe đã hiểu được đạo lý bên trong, ánh mắt nàng nhìn núi Băng Tủy cũng trở nên mờ nhạt.

"Tà Huyết ca ca! Xuýt chút nữa muội tự lấy đá đập vào chân mình rồi. Nhưng cũng thật là đáng tiếc, nhiều Băng Tủy như vậy mà lại bỏ phí." - Linh Lung ngán ngẩm thở dài.

"Hắc hắc... Không phải là nàng thu được mấy chục khối Băng Tủy rồi sao, đem bán cũng được hơn ngàn vạn. Còn số Băng Tủy này ta sẽ thu vào bí cảnh, dùng chúng xây dựng động phủ cho nàng."

"Băng Tủy bản thân có khả năng tụ linh rất mạnh, tu luyện trong tòa động phủ làm bằng Băng Tủy sẽ giúp các nàng tu luyện nhanh gấp đôi." - Ác Quỷ Máu liền an ủi.

Bàn tay nó vung về phía trước, mở ra cổng không gian kết nối với bí cảnh, từng viên pha lê khổng lồ bị nhấc bổng lên, ném vào bên trong cánh cửa. Ác Quỷ Máu cũng không lấy quá nhiều, chỉ đủ để xây một tòa động phủ nho nhỏ, nơi này tình cảnh khác lạ, lòng tham quá lớn sẽ dẫn đến tai họa.

Băng Ngưng không nói một lời nào, nàng bình thường vẫn luôn ít nói. Cô nàng chỉ nắm chặt pháp bảo trong tay, thần thức đảo quanh bốn phía dò xét nguy hiểm. Bỗng ánh mắt nàng biến đổi, phi kiếm phóng vụt ra khỏi tay.

Một khối Băng Tủy khổng lồ cao hơn bao mươi trượng đột ngột nứt vỡ, từ trong khối băng lao ra một con Băng Sư. Con vật tội nghiệp vừa xuất hiện thì đã bị mũi kiếm của Băng Ngưng đâm trúng. Nó ngã vật xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn bốn phía, bốn cái chân co quắp giãy giụa. Mặc dù con Băng Sư này cao gần hai mươi trượng, nhưng dáng vẻ lại non nớt vô cùng. Móng vuốt ve răng nanh vẫn còn chưa mọc, gương mặt giống như một chú mèo hơn là sư tử.

"Ồ! Vậy là Băng Thú sinh ra từ Băng Tủy, đây là trứng của bọn chúng." - Ác Quỷ Máu kinh ngạc thốt lên.

Nhìn kỹ lại thì thấy vị trí bọn họ đang đứng giống như một lồng ấp khổng lồ, linh khí từ khắp nơi trên Băng Nguyên hội tụ về nơi này, bồi đắp năng lượng cho những khối băng bình thường. Những khối băng theo dòng thời gian, dần dần biến thành Băng Thạch, Băng Ngọc và cuối cùng là Băng Tủy. Lại trải qua vô số năm tháng, những khối băng vô tri vô giác dần dần sản sinh ý thức, ngưng tụ sinh mạng chi lực. Lại trải qua vô số năm tháng, mặt băng nứt vỡ sản sinh ra Băng Thú non.

Tiểu Băng Sư giãy giụa một hồi thì ngừng lại, bởi vì cơ thể bằng băng nên không có máu chảy ra. Ánh mắt ngơ ngác mang theo một tia luyến tiếc, nhìn chăm chú kẻ vừa giết mình.

Băng Ngưng bị ánh mắt oán hận kia làm cho rùng mình, trong lòng hiện lên một tia hối hận. Vừa nãy nàng hơi căng thẳng, nên vừa thấy động liền ra tay. Hiện tại phát hiện đó không phải kẻ thù mà chỉ là một con Băng Thú sơ sinh, liền cảm thấy rất áy náy, việc này cùng với giết một đứa trẻ không khác gì nhau.

"Xin lỗi... Ta không định giết ngươi..." - Băng Ngưng hướng sư tử băng nói lời tạ lỗi.

"Tà Huyết ca ca... Huynh hay là cứu nó đi, trông nó tội nghiệp quá..." - Linh Lung cầm lòng không được, khẽ lay cánh tay của Ác Quỷ Máu cầu xin.

Sắc quỷ trầm ngâm một hồi, nó lấy ra hai viên ngọc máu, đem ném vào miệng sư tử con. Nhưng chẳng có tác dụng gì, Băng Sư toàn thân cấu tạo từ băng tuyết chứ không phải máu thịt, ngọc máu ẩn chứa năng lượng sống dồi dào, nhưng không cách nào trị thương cho một khối băng.

"Hết cách, xem như là nó xui xẻo vậy." - Ác Quỷ Máu lắc đầu nói.

Chỉ chốc lát sau thi thể của Băng Sư nứt vỡ thành vô số mảnh, linh khí nồng đậm thoát ra ngoài, hóa thành sương mù hội tụ trên bầu trời.

Linh Lung gỡ chiếc nhẫn trữ vật của mình khỏi ngón tay, miệng nhỏ lẩm nhẩm pháp quyết. Nàng đem mười mấy khối Băng Tủy vừa nãy lấy ra ngoài, đặt lại vào vị trí cũ.

"Nàng làm gì vậy?" - Ác Quỷ Máu khó hiểu hỏi.

"Bọn chúng đã ở đây rất lâu, muội sợ bên trong những khối Băng Tủy này đều là một con Băng Thú non." - Linh Lung nhỏ giọng nói.

"Như vậy cũng tốt, đám Băng Thú này tu hành không dễ dàng gì, chừa cho chúng một con đường sống vậy." - Ác Quỷ Máu cũng đem mấy khối Băng Tủy khổng lồ để lại vào chỗ cũ.

Nó nhẹ nhàng vỗ lên lưng Băng Ngưng để an ủi nàng, cùng hai nữ tiếp tục khám phá thế giới dưới Hồ Băng.