"A di! Dì không sao chứ? Dì làm con sợ chết đi được!" - Bách Hoa là người lo lắng nhất cho Tam Nương, vừa thấy nàng liền nhào đến hỏi han.
"Ta không sao... Dì chỉ là gần đây mệt mỏi trong người nên mới ngất đi, con không cần lo lắng." - Tam Nương khẽ vuốt ve cô cháu gái, nhẹ giọng dỗ dành.
"A di! Cái tên kia nói là dì bị thương rất nặng, linh hồn vỡ vụn. Hắn còn muốn con đồng ý với hắn một điều kiện thì mới chịu chữa cho dì."
"Nhưng bây giờ dì tỉnh lại rồi, xem ra tên kia rõ ràng là cố tình dọa dẫm lừa gạt." - Bách Hoa chỉ chỉ tay về phía sắc quỷ giống như muốn vạch trần nó là tên lừa đảo.
"Khục... Sao ta lại phải lừa gạt cô chứ? Ta vừa cứu Tam Nương sống lại thì cô muốn lật mặt rồi sao?" - Ác Quỷ Máu khẽ ho nhẹ.
"Không phải ta lật mặt! Tam Nương nói người không sao cả, người sẽ không nói dối ta, cái yêu cầu kia cũng không cần thực hiện." - Bách Hoa liền đáp lời, khóe môi cong lên nụ cười tinh nghịch.
"Tà Huyết đạo hữu, ngươi đã giao ước gì với Hoa nhi vậy?" - Tam Nương cũng lườm một cái rồi hỏi.
Cái tên này trong mơ đã chiếm của nàng không ít hương diễm, nhưng có vẻ hắn còn muốn ăn luôn cô cháu gái của nàng, quả thực là sắc tâm không nhỏ.
"Khục... Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn cùng Bách Hoa cô nương uống rượu, đàm đạo tâm đắc tu luyện. Nếu nàng ấy không muốn thì thôi vậy, ta cũng không cưỡng ép." - Ác Quỷ Máu uốn ba tấc lưỡi lấp liếm.
Bách Hoa nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, gương mặt tươi cười như hoa nở.
"Chỉ là cùng ngươi uống rượu sao? Không phải là muốn đòi linh thạch?" - Cô nàng lém lỉnh hỏi.
"Đúng vậy, linh thạch đối với ta không có nhiều tác dụng, dù sao mấy cục đá đó cũng rất khó ăn, bình thường ta đều vứt chúng trong kho." - Ác Quỷ Máu khẽ nhún vai.
"Công tử thật biết nói đùa, thế gian ai lại không cần linh thạch cơ chứ? Có linh thạch thì mới có thể mua pháp bảo đan dược, mới có thể xúc tiến tốc độ tu luyện. Tu vi tăng nhanh thì mới có thể thành Tiên trước khi thọ nguyên tan biến. Từng có rất nhiều thiên tài có thiên phú siêu việt, nhưng bởi vì không có linh thạch trong tay, không có tông môn làm chỗ dựa vững chắc, kết quả chỉ có thể làm một tên tán tu nhỏ yếu. Còn có những người thiên phú tuy không phải đỉnh cấp, nhưng được trưởng bối ưu ái thì lại dễ dàng vấn đỉnh tiên đạo." - Cam Vũ vốn đang ngồi nghe thì đột nhiên lên tiếng.
Nàng đối với việc phân biệt đối xử của các trưởng bối rất không hài lòng, bọn họ đều là đệ tử thế hệ thứ ba nhưng Bách Hoa luôn được ưu tiên hơn những người khác. Bây giờ Mộc lão và cha mẹ Bách Hoa đều đã tọa hóa, là cơ hội tốt để nàng đòi lại quyền lợi cho mình.
"Cháu cảm thấy Cam Vũ nói rất có lý, tài nguyên trong môn phái đáng lẽ phải được phân chia công bằng hoặc là dựa vào điểm cống hiến để đổi. Ai đóng góp nhiều cho môn phái thì nên được hưởng nhiều, ai đóng góp ít thì hưởng ít." - Lộ Linh cũng chen vào.
Các nàng mấy hôm nay cho rằng tình hình của Tam Nương rất nguy kịch, sớm muộn gì cũng sẽ tọa hóa như các trưởng bối khác. Cho nên đã bàn bạc kỹ với nhau việc phân chia quyền lực và tài nguyên sau này.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên quái dị, Tam Nương khẽ nhăn mặt nhìn hai cô cháu gái. Nàng đã sống mấy vạn năm, cũng từng trải qua thời kỳ luân chuyển quyền lực của thế hệ trước. Khi đó nàng chỉ là một nữ trưởng lão vừa tấn cấp Độ Kiếp Kỳ, các vị thúc thúc bá bá của nàng đều vẫn còn tại thế. Nhưng sau khi chiến tranh chính ma diễn ra thì bọn họ chết sạch, chỉ còn một mình Mộc lão trấn giữ tông môn.
Lúc đó cũng có những trưởng lão muốn phân chia quyền lực, nhưng đều bị Mộc lão lấy tu vi trấn áp. Dược Lão và Bách Thảo bởi vì là con ruột và con rể của Mộc lão nên được ưu ái ngồi vào vị trí môn chủ và đại trưởng lão của Thiên Đan Môn, Bách Hoa bởi vì là cháu gái nên cũng được cho làm trưởng môn Mộc Linh Môn. Nàng bởi vì là cháu ruột của Mộc lão nên cũng được phân chia quyền lực, trở thành chấp sự cai quản việc buôn bán đan dược của môn phái, hàng năm bỏ túi riêng không ít linh thạch.
Các vị biểu huynh biểu tỷ của nàng thì không được may mắn như vậy, người thì bị giao những nhiệm vụ nguy hiểm như săn giết yêu thú thu thập thảo dược, người bởi vì tu vi đình trệ không tiến nên thọ nguyên hao tận tọa hóa. Ngay cả con cái của bọn họ cũng gặp xui xẻo, rõ ràng thiên phú rất tốt nhưng lại không được cung cấp đủ tài nguyên tu luyện, thậm chí còn bị trưởng bối ám hại rồi luyện thành đan dược
Bây giờ Tam Nương có thể làm giống như Mộc lão, dùng tu vi và bối phận của mình để trấn áp mấy cô cháu gái. Sau đó sử dụng tài nguyên môn phái để nâng cao tu vi bản thân, bồi dưỡng những hậu bối thân cận ngồi vào các vị trí trọng yếu trong tông môn. Nhưng cách làm này tai hại vô cùng, tài nguyên môn phái không phải vô tận, nếu không dùng đúng người đúng thời điểm thì sẽ rất lãng phí.
Chẳng hạn như Bách Hoa được cả Mộc lão và cha mẹ dốc lòng bồi dưỡng, hàng năm được cho vô số đan dược tăng tiến tu vi nên hơn ba vạn tuổi đã có tu vi Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, loại tốc độ tu luyện này ngay cả mấy vị tông chủ đại tông cũng chưa chắc sánh bằng, sau này phi thăng Tiên Giới cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu dùng lượng thiên tài địa bảo kia phân cho những đệ tử khác, nói không chừng đã có thể tạo ra thêm mười mấy vị trưởng lão Độ Kiếp Kỳ, thậm chí là ba bốn tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ.
"Lộ Linh, Cam Vũ! Tâm tư của hai con cô cô hiểu rõ. Việc này đợi sau khi trở về môn phái, chúng ta sẽ tổ chức hội đồng trưởng lão đồng thời đưa ra các quyết sách sau này." - Tam Nương khẽ thở dài, quyết định đặt sự phát triển của môn phái lên trên lợi ích cá nhân.
"Mộc Lan, phiền con thay ta đưa Tà Huyết công tử về phòng." - Sau đó nàng liếc nhìn Mộc Lan nói.
"Vâng, a di..." - Mộc Lan khẽ gật đầu, hướng Ác Quỷ Máu khẽ nháy mắt mỉm cười.
Sắc quỷ cũng không muốn xen vào việc này, liền đứng lên.
"Các nàng từ từ nói chuyện, nếu có việc gì khó giải quyết có thể tìm ta. Ta bình thường thích nhất là giúp người làm niềm vui, cũng không cần các nàng báo đáp cái gì." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, chắp tay sau lưng đi theo Mộc Lan.
"Cô cô, vậy bọn con cũng trở về phòng, người thân thể chưa khỏe nên nghỉ ngơi nhiều hơn." - Cam Vũ khẽ cúi người chào, rồi dẫn theo Lộ Linh rời đi.
Đợi cho sắc quỷ và hai người tỷ tỷ đi rồi, Bách Hoa mới nói nhỏ.
"A di, cái tên này đầu óc hình như có vấn đề thì phải, trông hắn còn ngốc hơn con nữa." - Cô nàng bĩu môi nói.
"Con đừng để bộ dáng ngốc nghếch của hắn lừa, tu vi của hắn rất cao. Cái bộ dáng ngốc nghếch kia cũng là hắn cố tình bày ra, chuyên dùng để lừa gạt mấy cô gái nhẹ dạ cả tin, ngay cả a di cũng suýt bị hắn lừa." - Tam Nương khẽ thở dài, trong lòng hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng nhất thời khiến gương mặt ửng đỏ.
"A di? Người lại sốt sao? Là bệnh tình tái phát ư?"
"Không có, dì không sao, con không cần lo lắng. Con đối với tên Tà Huyết kia nên cẩn thận một chút, bình thường cách hắn ta xa ra một chút, đừng quá thân cận với hắn." - Tam Nương vuốt ve gương mặt nhỏ của Bách Hoa, cẩn thận dặn dò.
Bách Thảo bình thường đối xử với nàng rất tốt, Mộc lão cũng xem nàng như con gái ruột. Bây giờ phụ mẫu của Bách Hoa đều đã tọa hóa, nàng cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc cho cô cháu gái ngây thơ này.
"Con biết rồi, cái tên này rất là háo sắc, tâm địa xấu xa, Hoa nhi sẽ không thích hắn. Nhưng mấy vị tỷ tỷ hình như rất thích hắn thì phải, dì vì sao không ngăn bọn họ?" - Bách Hoa nghi hoặc hỏi.
"Mấy nha đầu đó đều lớn cả rồi, trong lòng có chủ ý riêng. A di muốn cản cũng không thể, cứ để mặc chúng làm theo tâm ý của mình. Hơn nữa a di cảm thấy như vậy cũng rất tốt, có thể tạo mối quan hệ với một vị cường giả sẽ giúp ích cho môn phái."
Âm thanh của Tam Nương vẫn chậm rãi như cũ, trong lòng nàng thoáng xuất hiện một tia hối tiếc nhưng rất nhanh bị lý trí xua tan.
"Đúng rồi Hoa nhi, con gần đây thấy trong người khỏe chứ? Linh lực trong cơ thể có lúc nào mất khống chế không?" - Nàng vừa vuốt ve tóc của cháu gái vừa ân cần hỏi.
"Không có a... Mấy hôm nay con rất tốt, con chỉ lo lắng cho sức khỏe của dì thôi. Nhưng hiện tại con yên tâm rồi, gã Tà Huyết kia có hơi đáng ghét nhưng cũng rất biết giữ chữ tín." - Bách Hoa cười khúc khích.
"Cơ mà tên đó cũng thật ngốc, khi không giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, lại còn không bắt chúng ta trả linh thạch."
"Phụ thân bình thường vẫn nói không có bữa ăn nào miễn phí, mẫu thân nói kẻ vô duyên vô cớ đối tốt với mình nhất định là có mưu đồ xấu. Vậy a di thử nói xem, cái tên kia là do đầu óc có vấn đề hay là có âm mưu xấu xa gì đó?" - Cô nàng vui vẻ hỏi, hoàn toàn không biết mình đã vô thức chú ý đến sắc quỷ.
Tam Nương nhìn nụ cười tinh nghịch trên mặt Bách Hoa, khẽ dùng tay véo lấy gò má của nàng.
"Nha đầu nghịch ngợm! Chuyện này a di trong lòng hiểu rõ tự mình có đối sách, con chỉ cần tiếp tục tu luyện nâng cao tu vi là được, nếu con mà còn lười biếng thì khi trở về tông môn dì sẽ mách với bà bà bắt con bế quan ngàn năm."
"Nhưng mà dì ơi, con bây giờ đã là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, còn thế thể nâng cao tu vi được nữa sao?" - Bách Hoa tròn xoe mắt hỏi.
Tam Nương nghe vậy liền giật mình, cháu gái của nàng đã đạt đến mức tu vi cao nhất, muốn tiếp tục tăng lên bắt buộc phải phi thăng đến Tiên Giới, tiếp tục bế quan tu luyện đã chẳng còn ích lợi gì.
"Đương nhiên là phải tiếp tục tu luyện, tu vi không thể tăng lên nhưng con vẫn phải tu luyện các loại thần thông bí thuật. Bách Hoa Quyết, Tái Tạo Thuật, Thần Mộc Hoa Giáp,... Các loại thần thông con đều phải luyện đến mức hoàn mỹ."
Bách Hoa vừa nghe thấy tên đống pháp quyết thần thông liền biến sắc.
"A di! Con không luyện đâu, luyện hết mấy thứ đó thì con chết già mất." - Cô nàng lắc đầu liên tục làm nũng.
"Không được! Con nhất định phải học cho dì!" - Tam Nương liền nghiêm mặt, nhưng rất nhanh giọng nói liền dịu xuống.
"Phi thăng lôi kiếp đáng sợ vô cùng, trước nay có vô số thiên tài đều bởi vì độ kiếp thất bại mà thân tử đạo tiêu. Con còn nhớ hai người Băng Linh Thủy Nguyệt của Thủy Linh Kiếm Môn chứ? Hai vị tỷ tỷ đó tuổi tác lớn hơn ta ba vạn năm, tu vi cũng cao hơn ta một bậc. Đều là thiên địa linh thể diễn sinh mà thành, thiên phú có thể nói là siêu việt dì rất nhiều."
"Vậy mà năm ngàn năm trước khi đại nạn ập tới, bọn họ vẫn bị thiên kiếp đánh cho hình thần câu diệt, nghĩ đến liền thấy thật đáng thương." - Tam Nương thì thầm nho nhỏ như đang nhắc đến chuyện úy kỵ.
"Lấy thiên phú của dì cùng đại ca đại tỷ thì phi thăng chỉ là chuyện viễn vông, sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ chết dưới lôi kiếp. Nhưng con thì khác, đại ca đại tỷ dốc lòng bồi dưỡng, hơn ba vạn năm đã là Đại Tu Sĩ, chỉ cần con tiếp tục cố gắng thêm sáu vạn năm áp xúc lực lượng, mai này phi thăng cũng là việc dễ dàng."
Ánh mắt Bách Hoa lóe lên một tia sáng, cô nàng nhu thuận gật đầu.
"Con biết rồi, con sẽ tiếp tục chuyên tâm tu luyện."
"Như vậy rất tốt, mấy ngày tiếp theo ta cũng rãnh rỗi, để a di giám sát con đi." - Tam Nương liền nở nụ cười, nàng biết tỏng cô cháu gái này chỉ hứa qua loa cho xong chuyện.
"A! Không cần! Không cần đâu! Con tự mình tu luyện được rồi, vết thương của dì vẫn chưa lành, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Hoa nhi không làm phiền dì nữa, con về phòng đây." - Bách Hoa vội vàng lắc đầu, nàng giống như con chim nhỏ tránh khỏi vòng tay của Tam Nương, nhanh nhẹn chạy biến về phía cửa.
"Ai... Nha đầu này thật là..." - Tam Nương chỉ khẽ thở dài, cũng không có ý định đuổi theo, nàng đành đi khóa cửa phòng rồi trở về giường nghỉ ngơi.