Hành động dứt khoát của Ác Quỷ Máu khiến Ảnh Ma giật mình, nó hoàn toàn không nghĩ đến việc sắc quỷ muốn đồng quy vu tận.
"Tên điên!" - Ảnh Ma tức giận mắng chửi, trên người ma khí dâng trào mãnh liệt.
Lưỡi kiếm tinh thần trong tay Ác Quỷ Máu sắc bén vô cùng, một kiếm chém Ảnh Ma phân làm hai nửa. Nhưng Ảnh Ma cũng không dễ dàng bị giết như vậy, phần thân thể có đầu của nó nhanh chóng biến ảo, vùng thoát ra khỏi sự trói buộc của mấy thanh kiếm, hóa thành khói đen chui qua vách tường tẩu thoát.
Ác Quỷ Máu cũng không đuổi theo, bàn tay của nó lóe lên huyết quang chụp vào phần cơ thể còn lại của Ảnh Ma, tạo thành một chiếc lồng máu nhốt nó vào bên trong.
Tam Nương bởi vì quá bất ngờ, vừa nãy phu quân còn nói sẽ giam giữ Ảnh Ma nhưng chỉ vài giây sau đã lật mặt ra tay chém giết khiến nàng không hiểu tại sao.
"Hừ! Ta còn tưởng thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là thứ tham sống sợ chết." - Ác Quỷ Máu lầm bầm trong miệng, cánh tay vung lên thu lấy khối năng lượng Ảnh Ma để lại.
"Nàng xem này, đây là một nửa năng lượng thần hồn của nàng bị thứ kia hấp thu, lát nữa ta sẽ giúp nàng luyện hóa nó, rất nhanh linh hồn của nàng sẽ khôi phục như cũ." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.
Tam Nương đưa tay tiếp lấy khối năng lượng đen kịt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
"Phu quân... Vừa nãy nếu như thứ kia không bỏ chạy mà tự bạo... Vậy chúng ta sẽ như thế nào?" - Mỹ nhân run rẩy hỏi, vừa nãy khi thấy Ác Quỷ Máu vung kiếm khiến nàng sợ hết hồn.
"Hắc hắc... Sao có thể chứ! Ta thấy thứ kia nhất định là sinh vật của thượng giới, bị kẻ thù đánh cho trọng thương nên phải trốn xuống hạ giới bắt nạt đám tiểu tu sĩ, chờ khi thương thế khôi phục thì quay lại báo thù."
"Đặc điểm chung của đám người này là cực kỳ sợ chết, cho dù chỉ có một tia hy vọng sống thì chúng cũng sẽ liều mình để sống tiếp."
"Vậy nên cái việc tự bạo hay đồng quy vu tận chỉ là chém gió, vừa nãy ta dọa một chút nó liền dùng kế ve sầu thoát xác để bỏ chạy."
Tam Nương càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, phu quân của nàng từ khi nào lại khác lạ như vậy, biết những thứ trước đây chưa từng biết. Mặc dù trong lòng rất là nghi ngờ nhưng cũng không muốn hỏi, bởi vì người phu quân này của nàng hôm nay rất khác lạ nhưng lại là chỗ dựa vững chắc cho nàng.
Ác Quỷ Máu dễ dàng đọc được ý nghĩ của Tam Nương, nó liền choàng tay ôm nàng thật thân mật.
"Nàng không cần phải sợ, cho dù trời có sụp xuống ta cũng có cách chống nó lên. Thứ kia chỉ là tàn hồn, bây giờ lại còn bị thương nặng, đợi thần hồn của nàng ổn định hơn thì chúng ta tiêu diệt nó." - Sắc quỷ nhẹ giọng trấn an.
"Bây giờ chúng ta lên giường, ta giúp nàng luyện hóa hồn lực."
"Ân..." - Mỹ nhân nhu thuận gật đầu.
"Ưm... Phu quân... Sao lại kéo rèm? Không phải là nói sẽ tu luyện sao?"
"Hắc... Hồn lực bị ma khí làm cho dị biến, nàng tự mình luyện hóa sẽ mất rất nhiều thời gian. Để ta trước tiên hấp thu nó rồi thông qua song tu truyền lại cho nàng." - Sắc quỷ vừa nói vừa bế Tam Nương lên giường, hai tay nhanh nhẹn bởi dây áo của nàng.
"Không... Không cần phải như vậy đâu, thiếp có thể tự mình luyện hóa. Vả lại con quái vật kia vẫn còn chưa chết, lỡ may nó quay lại đánh lén thì sao?" - Tam Nương vội nói.
Ác Quỷ Máu nghe vậy cũng trì hoãn một giây, Ảnh Ma kia dù gì cũng là sinh vật từ Thánh Ma Giới, nói không chừng có thần thông gì đó.
"Ha! Nàng nói rất đúng."
"Vậy để ta dùng hạ sách vậy..."
Ác Quỷ Máu vừa nói vừa lấy lại khối hồn lực đen ngòm từ tay Tam Nương, nó há to miệng cắn mạnh vào khối cầu. Lượng ma khí đen ngòm liền bạo phát ra ngoài, tất cả đều chui vào miệng sắc quỷ.
"Phu quân! Chàng làm gì vậy?" - Tam Nương hoảng sợ la lớn.
Sắc mặt Ác Quỷ Máu biến thành đen kịt, từng đường gân đen ngòm lan tràn khắp cơ thể, giống như ngàn vạn con trùng nhỏ màu đen bò ngang dọc qua lại.
"Khục... Ta không sao... Chỉ là thứ này có mùi vị tệ quá..." - Ác Quỷ Máu ho khan, phun ra một ngụm khói đen.
Tam Nương vội vàng dìu nó ngồi xuống giường, từng làn khói đen mịt mờ thông qua thất khiếu bay ra ngoài rồi tan vào không khí. Một lúc lâu sau thì những đường gân đen ngòm trên người Ác Quỷ Máu cũng dần tan biến, huyết sắc dần dần trở lại.
"Chàng... Chàng không sao chứ?" - Mỹ nhân lo lắng hỏi, dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán.
"Khục... Không sao... Chỉ là thứ này rất khó tiêu hóa." - Ác Quỷ Máu gắng gượng nở nụ cười.
Cánh tay vung lên hướng về phía kệ gỗ trong phòng, cách không chụp lấy một chiếc bát lớn. Ác Quỷ Máu dùng móc tay rạch một vết thương nhỏ lên cổ tay, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn. Từ vết thương chảy ra thứ chất lỏng đỏ thắm, màu sắc vừa giống như máu nhưng lại không giống.
"Ta giúp nàng tinh luyện xong rồi, ma khí đều bị ta loại bỏ. Nàng uống thứ này rồi từ từ luyện hóa là được, sẽ không bị ma khí ăn mòn." - Ác Quỷ Máu đưa bát hồn lực cho Tam Nương.
"Chàng thật là tốt với thiếp, nhưng chàng hấp thu nhiều ma khí như vậy sẽ không sao chứ?"
"Nàng đừng lo, ta có khả năng hấp thu thanh lọc và chuyển hóa mọi loại năng lượng, chút ít ma khí kia sẽ không làm gì được ta." - Ác Quỷ Máu tươi cười trả lời.
"Bây giờ nàng tu luyện đi, nhanh chóng khôi phục thần hồn sớm ngày tỉnh lại. Ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng."
Giọng nói của Ác Quỷ Máu ấm áp vô cùng, khiến Tam Nương cảm động đến rơi nước mắt. Nàng bây giờ đã biết kẻ trước mặt chắc chắn không phải là Mộc Trường Sinh, mà là cái tên Tà Huyết đáng ghét kia. Chỉ là lúc này nàng không quan tâm đến việc đó nữa.
"Ân, thiếp biết rồi." - Tam Nương nhu thuận gật đầu.
Nàng khoanh chân ngồi trên giường, đặt bát hồn lực trước mặt, chậm rãi vận chuyển công pháp hấp thu từng tia huyết khí.
Cách mộc phủ hơn hai dặm là một mảnh rừng u ám, những gốc cây khô nằm ngổn ngang trơ trọi. Ảnh Ma lúc này chỉ còn một nửa cơ thể đang ngồi tĩnh tọa khôi phục, hồi lâu sau ma khí đen ngòm trên người nó quay cuồng một trận, lấp đầy lại phần cơ thể đã mất.
"Khốn kiếp! Đường đường là Ma Chủ thượng giới, không ngờ lại có ngày bị một tên hậu bối đả bại, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh." - Ảnh Ma tức giận chửi rủa.
Ma khí quay cuồng hồi lâu cũng dần dần tĩnh lặng, từ trong đám khói đen hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ. Nàng ta có mái tóc bạc trắng, hai mắt thâm tím như gấu trúc, bờ môi tái nhợt không một tia huyết sắc, nhìn qua liền biết là đang bị thương rất nặng.
"Chờ ta khôi phục thương thế! Nhất định sẽ đem toàn bộ các ngươi dẫm nát." - Nữ Ma Chủ hét lớn để xua tan nỗi uất nghẹn.
"Ồ! Vậy sao? Nhưng ta nghĩ sẽ chẳng có ngày đó đâu!" - Bỗng âm thanh quỷ mị chẳng biết từ đâu vang lên, một cái bóng đỏ lòm thình lình xuất hiện.
"Ngươi! Ngươi thực ra là ai?" - Nữ Ma Chủ giật bắn người, cổ tay tuôn ra hắc khí chém mạnh về phía huyết ảnh.
Lưỡi kiếm đen ngòm kia sắc bén vô cùng, một chiêu cắt đôi huyết ảnh. Nhưng khi lưỡi kiếm đi qua thì vết thương kia cũng liền lại như cũ, không có để lại dấu tích gì.
"Hắc hắc! Ta là ai? Cái này ta phải hỏi cô mới đúng."
"Cô vì sao không ở Thánh Ma Giới làm Ma Chủ, mà chạy tới cái Linh Ma Giới cỏn con này, lại còn muốn thôn phệ thần hồn nữ nhân của ta?"
"Nếu cô không đưa ra được câu trả lời hợp lý, vậy cũng đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc." - Ác Quỷ Máu cười khan một trận, ánh mắt lạnh lùng quét qua người nữ tử.
Từ sâu trong hốc mắt huyết quang bạo phát, sắc quỷ thi triển một loại thần thông cổ xưa. Nhất thời một cỗ khí tức bạo ngược lan tràn trong không khí, khu rừng vốn đã cằn cỗi nay lại càng thêm xác xơ. Từng tia huyết khí đỏ lòm bay lơ lửng, huyết ảnh vặn vẹo cơ thể cấp tốc biến lớn.
Chỉ lát sau khu vực trăm trượng xung quanh chìm trong máu đỏ, đứng sừng sững ở giữa là một con quái vật cao hơn ba mươi trượng. Toàn thân con quái vật mặc bộ áo giáp làm từ Huyết Kim đỏ thẫm, ba chiếc sừng nhọn giống như sừng rồng. Ánh mắt của nó hung ác đến cực điểm, chỉ liếc nhìn đã khiến người khác sợ chết khiếp.
Nữ Ma Chủ không kiềm chế được liền quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt ngạo mạn bất tuân biến mất, thay vào đó là dáng vẻ sợ hãi như cừu non gặp hổ dữ.
"Thiên... Thiên Ma đại... nhân..." - Cô nàng lắp bắp nói.
"Xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ một mạng, tiểu nữ không biết lão nhân gia người đang du ngoạn ở nơi này."
Nàng hoàn toàn bị cái dáng vẻ tà ác và khí tức bạo ngược của Ác Quỷ Máu dọa cho mất mật. Mặc dù nàng là một vị Ma Chủ, ở Thánh Ma Giới cũng là cao thủ một phương. Nhưng so với Thiên Ma thì nàng chẳng khác gì con sâu con kiến. Thiên Ma chính là thần linh, kẻ có thể thao túng thế giới chế tạo ra các trật tự quy tắc, là tồn tại có tuổi thọ sánh ngang với trời đất. Còn nàng cho dù có tu luyện thêm hàng triệu năm thì cũng chỉ là một vị đế vương tầm thường nơi ma giới, không cách nào cùng thần linh đánh đồng.
"Khặc khặc... Ta không phải là Thiên Ma, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều."
"Bây giờ ta cho cô cơ hội cuối cùng, khai ra thân thế của cô, lý do cô có mặt ở nơi này." - Ác Quỷ Máu cười gằn, giọng nói ầm vang như tiếng sấm.
Lúc này nữ Ma Chủ không dám kháng cự, nàng thời kỳ toàn thịnh thì Thiên Ma cũng có thể giết nàng như giết một con kiến. Bây giờ tu vi của nàng gần như mất sạch, chỉ còn là tàn hồn sống bám trong cơ thể của người khác, cho dù nàng muốn chống lại thì cũng không đủ sức.
"Bẩm đại nhân! Tiểu nữ tên là Hắc Vũ, là một tiểu quân chủ dưới trướng Dạ Thiên Tử đại nhân."
"Cái người gọi là Dạ Thiên Tử kia có phải là Đệ Nhất Thiên Ma, con gái cưng của Vô Thiên Ma Tổ hay không?" - Ác Quỷ Máu bất chợt xen ngang.
"Là... Là Dạ Thiên Ma đại nhân. Ngài quen biết ngài ấy?" - Hắc Vũ vui mừng hỏi, nếu vị đại năng trước mặt có quen biết với Dạ Thiên Ma thì hy vọng sống của nàng sẽ lớn hơn một chút.
"Hắc hắc! Không quen! Nhưng nữ nhân của ta gọi cô ta là tỷ tỷ, cũng xem như là thân thích đi." - Ác Quỷ Máu cười nhạt.
Nữ Ma Chủ càng nghe càng cảm thấy mờ mịt, người có thể cùng Dạ Thiên Ma xưng hô tỷ muội thì chỉ có mấy nữ Thiên Ma hoặc chư vị Thánh Nữ của các vị diện khác, như vậy lai lịch của người này chắc chắn rất lớn.
" Hừ! Vậy vì sao cô không ở thượng giới làm Ma Chủ, lại đến cái tiểu thế giới này, lại còn muốn chiếm đoạt thân xác nữ nhân của ta?" - Ác Quỷ Máu lại hỏi tiếp.
"Bẩm đại nhân, tiểu nữ hơn năm vạn năm trước nhận lệnh của Thiên Ma Thần, dẫn quân phòng thủ phía bắc Ma Vực. Nào ngờ nơi đó xảy ra tai ương, vô số quái vật có hình thù kỳ dị xuất hiện. Chúng có khả năng xâm nhập vào trong cơ thể Ma Tộc, dần dần ăn mòn thần trí rồi biến thi thể thành con dối mặc chúng điều khiển."
"Cường giả của đám dị tộc này cũng không ít, rất nhiều Ma Vương Ma Chủ bị đánh bại, ngay cả Ma Đế đại nhân cũng trọng thương. Tiểu nữ không may hãm vào tuyệt cảnh, bị một đám quái vật vây giết, cuối cùng đành phải tự bạo bản thể đem thần hồn chia làm mười phần trốn xuống hạ giới." - Hắc Vũ ảm đạm trả lời.
Ác Quỷ Máu nghe xong liền ngâm vào trầm tư, một lúc sau mới nói tiếp.
"Được rồi, con kiến còn ham sống, việc cô cố gắng đoạt xá Tam Nương ta có thể cho qua. Nhưng cô phải trả lại chín phần hồn lực, đồng thời rời khỏi cơ thể của nàng ấy."
"Thứ này làm từ Dưỡng Hồn Mộc, cô ở bên trong có thể không lo linh hồn bị thời gian bào mòn, ta sẽ giúp cô tìm kiếm một cỗ cơ thể thích hợp để trọng sinh." - Ác Quỷ Máu vung tay ném ra một cái hộp gỗ.
"Còn nếu cô không biết sống chết, từ chối ý tốt của ta thì tự mình gánh lấy hậu quả." - Ác Quỷ Máu lại vung tay lên, phía sau lưng nó xuất hiện mười mấy lưỡi kiếm linh hồn, lăm le hướng về phía thiếu nữ.
Hắc Vũ biết mình đã rơi vào ngõ cụt, chống lại thì chỉ có một con đường chết. Cơ thể của nàng nhanh chóng huyễn hóa thành một đám khói đen, từ trong màn khói bay ra một bóng người nhỏ bằng ngón tay, ngoan ngoãn chui vào bên trong hộp gỗ.
Ác Quỷ Máu vung tay thu cả hộp gỗ lẫn đám khói đen, hư ảnh Quỷ Thần hung ác cũng nhanh chóng tan rã, chỉ còn một cái bóng đỏ đứng ở chỗ cũ.
"Phù! May là cô nàng này nhát gan sợ chết, nếu nàng ta liều mạng thì phải phí không ít công sức." - Ác Quỷ Máu nói thầm trong miệng.
Thế giới này chỉ là giấc mơ của Tam Nương, tất cả mọi thứ đều là hư ảo.
"Cũng không biết giải quyết cô nàng này thế nào, dạo này ôm quá nhiều việc vào người, lần sau ít dây vào phiền phức vậy." - Nói xong thân ảnh của nó cũng dần tan biến.