Chương 530: Phải! Là ta!

Thế giới xung quanh Tam Nương bỗng nhiên thay đổi, đám ma vật đều tan biến, làn sương mù bị đẩy lùi ra xa. Kết giới xanh nhạt mờ ảo bao phủ lấy gốc cây khô, tạm thời ngăn cản làn sương tử thần nuốt chửng bọn họ.

"Phải! Là ta!" - Ác Quỷ Máu trả lời bằng một chất giọng kỳ quái, khàn khàn giống như người vừa ốm dậy. Gương mặt của nó mơ hồ hư ảo, bị bao phủ bởi làn sương mỏng.

"Thật... Thật sự là chàng?" - Tam Nương đưa tay lên chạm vào mặt sắc quỷ, tuy có thể sờ được vào gương mặt nó nhưng nàng vẫn không cách nào nhìn rõ.

Trong lòng Tam Nương dần nổi lên nghi ngờ, không biết kẻ trước mặt có thực sự là phu quân của nàng hay không.

"Trường Sinh... Không phải là chàng đã chết rồi sao? Cô mẫu, đại ca, đại tỷ cũng đều chết cả rồi? Chàng vì sao vẫn còn sống? Lại còn xuất hiện ở nơi này?" - Tam Nương hỏi dồn dập.

Vừa nãy nàng đã nhìn thấy quỷ hồn của Trường Sinh, xém chút nữa cùng hắn ta hóa thành cát bụi, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một người khác.

"Khụ... Khụ... Ta vẫn chưa chết! Ta vừa mới trở về thì thấy nàng hôn mê, nên đã thi triển linh hồn bí pháp tiến vào thức hải của nàng, đợi rời khỏi đây rồi ta giải thích mọi chuyện." - Ác Quỷ Máu ho khan, giọng nói khàn khàn khản đặc.

Tam Nương nghe vậy thì càng ngờ vực, việc đi vào tâm trí người khác không hề dễ dàng, trừ khi là tu sĩ chủ tu tinh thần thuật. Người bình thường đối với linh hồn kiêng kỵ vô cùng, phu quân của nàng đối với thứ này gần như mù tịt, sao có thể xuất hiện bên trong thức hải của nàng.

"Trường Sinh, chàng nói cho thiếp biết chàng thích ăn món gì nhất." - Tam Nương thử ướm lời dò hỏi.

Ác Quỷ Máu vừa nghe sắc mặt liền cứng lại, đầu óc luân chuyển nghĩ cách trả lời.

"Anh nhi! Giờ không phải là lúc nói chuyện ăn uống. Ta biết nàng rất vui khi ta còn sống, nhưng chờ khi nào thoát khỏi hiểm cảnh đã." - Sắc quỷ dùng tay vuốt ve gò má Tam Nương.

"Nếu ngươi là Trường Sinh thì nhất định phải biết mình thích ăn thứ gì. Ngươi không phải là chàng!" - Mỹ nhân rụt người lại, ánh mắt nghi kị nhìn bóng người trước mặt.

"Chậc... Quả nhiên là không dễ gì qua mặt nàng." - Ác Quỷ Máu thầm tặc lưỡi.

Ánh mắt của nó lay chuyển một cách kỳ quái, giống như có thể nhìn xuyên thấu người khác.

"Anh nhi, nàng nghe ta nói. Ta bình thường không quá quan tâm việc ăn uống, chỉ cần là món nàng nấu thì ta đều thích."

"Nhưng ta đối với sở thích của nàng thì hiểu rất rõ, biết nàng thích ăn chè đường hạt sen, thích tắm vào buổi sáng, thích mặc y phục màu xanh nhưng nội y màu đỏ, thích ta ôm chặt lấy nàng từ phía sau..." - Ác Quỷ Máu kể liền một mạch những thứ nó thấy từ trong ký ức của Tam Nương.

"Ta còn biết nàng thích nhất là cùng ta lén lút vụng trộm ở nơi công cộng, hưởng thụ cảm giác vừa vui sướng trong khoái lạc vừa sợ hãi bị người khác phát hiện."

"Dừng! Được rồi! Chàng không cần kể nữa!" - Mỹ nhân gương mặt đỏ bừng lên, những việc tế nhị như thế này chỉ có nàng và Trường Sinh biết, người trước mắt có lẽ thực sự là phu quân của nàng.

"Phu quân, không phải là chàng đã trở về Thương Hải Thành rồi sao?" - Tam Nương nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy! Nhưng nửa đường trong lòng ta cảm thấy bất an nên trở về tìm nàng." - Ác Quỷ Máu ôn nhu trả lời, nó kéo Tam Nương ngồi xuống gốc cây khô, để nàng dựa vào vai mình.

"Hoa nhi nói chàng bị Hải Thú giết chết làm thiếp sợ chết ngất. Làm cách nào chàng có thể vượt qua vòng vây của Hải Thú, còn có thể quay lại Thanh Long Hạm?" - Mỹ nhân lại hỏi tiếp.

"Lời nói của con trẻ nàng đừng để ý...Chuyện này nói ra rất dài... Ta trước kia từng nhặt được di vật của thượng cổ đại năng, nhưng sợ bị người khác dòm ngó nên vẫn luôn che dấu, lần này lâm vào tuyệt cảnh nên bắt buộc phải sử dụng đến chúng." - Ác Quỷ Máu vờ vịt trả lời.

"Sau khi chàng đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người đều chết cả rồi, cũng không biết chúng ta có thể trở về môn phái không nữa." - Tam Nương buồn bã nói.

"Xin lỗi thê tử, lúc đó đáng lẽ ta không nên rời đi một mình, nhưng bây giờ ta đã trở lại, ta sẽ bảo vệ nàng."

"Đúng rồi, nàng nói Thanh Long Hạm bị Hải Thú tấn công, vậy sao nàng và mấy nha đầu kia vẫn còn sống?" - Ác Quỷ Máu vờ vịt hỏi.

"Cái này nói ra cũng rất may mắn, Hoa nhi được đại ca đại tỷ truyền tu vi nên đã đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong. Nhưng lúc đó Hải Thú rất nhiều, còn có một tên Hải Hoàng nữa. Thiếp đã nghĩ mình chết chắc rồi, thì được một gã tu sĩ cứu."

"Chàng biết cái tên Tà Huyết ma quân chứ? Cái gã bị Chính Đạo Minh treo thưởng ngàn vạn linh thạch ấy."

"Tên đó nghe nói là đại năng của thượng giới, tu vi rất cao nhưng tính tình hạ lưu bỉ ổi. Nếu không phải còn cần nhờ hắn giúp đỡ thì thiếp đã đá hắn xuống biển." - Tam Nương tức giận kể lại.

"Hừ! Hắn ta dám mạo phạm nàng sao? Vậy ta nhất định phải giết hắn." - Ác Quỷ Máu giả vờ như tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thôi đừng! Cũng không tính là mạo phạm gì, thiếp không thích tên đó nhưng dù gì hắn cũng là ân nhân. Đợi khi nào trở về môn phái thì tặng trăm vạn linh thạch cho hắn đi. Tránh người ngoài nói Đan Mộc Môn chúng ta lấy oán báo ơn." - Tam Nương nghe vậy liền ngăn cản.

"Tốt, nếu nàng đã nói vậy thì ta cũng không tính toán nữa. Bây giờ ta sẽ nghĩ cách đưa nàng trở về thế giới thực." - Ác Quỷ Máu hạ giọng xuống.

"Phu quân, đây rốt cuộc là nơi nào? Thiếp chỉ nhớ mình đang ngồi nói chuyện với Hoa nhi. Sau đó con bé nói chàng đã bị Hải Thú giết chết, sau đó thiếp ngất xỉu."

"Khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây rồi, mấy hôm nay toàn bị đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia đuổi theo." - Tam Nương ấm ức kể lể, nàng giống như con chim nhỏ nép mình vào ngực sắc quỷ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khắc hẳn bình thường.

Ác Quỷ Máu cũng không phải quân tử đạo mạo, một tay vòng qua eo một tay luồn vào cổ áo mỹ nhân, nhẹ nhàng xoa nắn quả đào chín mọng. Mặc dù chỉ là bên trong thế giới tinh thần, nhưng cảm xúc ôn nhu ấm áp vẫn rất thực.

"Hiện tại chúng ta đang ở trong giấc mơ của nàng. Đạo tâm của nàng bị một thứ gì đó phá hủy, khiến nàng rơi vào hôn mê. Thậm chí trái tim cũng vỡ nát, ta và mấy nha đầu kia phí rất nhiều công sức mới có thể giữ lại mạng sống cho nàng."

"Nhưng bởi vì nàng hôn mê quá lâu, ta sợ nàng không thể tự mình tỉnh lại nên mới tiến vào. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách tiêu diệt thứ đã đánh lén nàng, giúp thần hồn của nàng khôi phục." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói.

"Thứ đó là gì? Là lũ quỷ hồn kia sao?" - Tam Nương nghi hoặc hỏi.

"Ta cũng không chắc nữa, có lẽ là Tâm Ma của nàng phát tác, cũng có thể là bị dị dạng sinh vật như Ác Linh tấn công. Mấy cái bóng kia chỉ là ảo ảnh, chúng ta phải tìm được kẻ chủ mưu."

"Nhưng làm cách nào tìm ra được nó thì ta cũng không biết. Vậy nên tạm thời chỉ đành ở lại bên trong thế giới tinh thần của nàng." - Ác Quỷ Máu nhún vai nói.

"Sống ở nơi này ư? Nơi này có thể sống sao?" - Tam Nương kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt nàng nhìn bốn phía, khắp nơi đều là làn sương mù chết chóc, chỉ có riêng nơi nàng ngồi là còn tồn tại sự sống.

"Hắc hắc... Đương nhiên là sống được. Để ta đào bản thể của nàng lên về trồng trong nhà, chỉ cần bụi Thường Xuân này còn xanh thì mấy tên kia sẽ không làm gì được chúng ta."

Ác Quỷ Máu nói xong thì đi đến gốc cây khô, dùng hai tay vuốt ve bụi dây leo. Dây Thường Xuân giống như có linh trí, nó tự mình rút rễ cây ra khỏi mặt đất, vươn những sợi dây leo xanh biếc quấn lấy người sắc quỷ.

Xung quanh bụi Thường Xuân phát ra hào quang màu bích lục, sương mù bốn phía đều bị xua tan.

"Phu quân, đem Thường Xuân đi rồi, vậy bản thể của chàng?" - Tam Nương nghi hoặc hỏi.

"Không sao, nơi này mọi thứ đều là giả, chỉ có bụi dây Thường Xuân này là thật. Chúng ta chỉ cần chăm sóc nó cẩn thận, thần hồn của nàng cũng sẽ khôi phục như cũ."

Ác Quỷ Máu dẫn Tam Nương đi về mộc phủ của nàng, cây cỏ bên đường khi được hào quang bích lục chiếu trúng thì bừng bừng sức sống, nhưng khi hai người đi rồi thì chúng lại héo rũ.

Lũ quỷ hồn vẫn lảng vảng xung quanh, gương mặt vặn vẹo đầy vẻ tức giận. Nhưng tiếc là đám quái vật này không phải thực thể, chúng chỉ có thể hù dọa hòng phá hủy tinh thần chứ không cách nào tấn công.

"Cảm giác về nhà thật là tốt..." - Ác Quỷ Máu cảm thán nói.

Nó đem bụi Thường Xuân trồng xuống trước cửa mộc phủ, dây leo vừa trồng xuống liền bừng sáng, cành lá vươn dài bao phủ lấy gốc cây khiến cả tòa mộc phủ được bao bọc trong ánh hào quang.

Phương viên trăm trượng xung quanh mộc phủ bừng sáng, cây cối một lần nữa sống lại, cành lá xanh biếc vươn cao, sương mù tản ra để ánh sáng chiếu xuống mặt đất.

Tam Nương vui vẻ ngồi xuống bàn gỗ, nàng cầm lấy tách trà thì phát hiện bên trong khô cạn.

"Trường Sinh! Bây giờ không có nước cũng chẳng có thức ăn, chúng ta sống như thế nào đây?" - Mỹ nhân ảo não hỏi.

"Ha ha, đây là thế giới tinh thần của nàng, nàng muốn thứ gì thì chỉ cần suy nghĩ trong đầu, thế giới này tự nhiên sẽ đáp ứng nguyện vọng của nàng." - Ác Quỷ Máu trả lời, nó cũng ngồi xuống ghế.

Tam Nương thử lắc lư ấm trà trong tay, quả nhiên tâm niệm vừa nghĩ thì bàn tay cũng nặng trĩu, thứ chất lỏng màu bích lục đem ấm trà đong đầy, làn khói mờ ảo bốc lên mang theo hương thơm dịu ngọt.

Nàng đem trà rót ra tách, cẩn thận đưa đến trước mặt sắc quỷ.

"Phu quân! Chàng uống thử xem."

"Được!" - Ác Quỷ Máu vui vẻ nhận lấy tách trà đưa lên miệng uống một ngụm.

Mặc dù chỉ là huyễn tưởng nhưng lại chân thực vô cùng, nước trà thanh mát như nước suối, hương thơm dịu ngọt như hoa lài, uống một ngụm khiến cho đầu óc thanh tỉnh tâm thần thoải mái.

"Phu thê chúng ta trước kia rất ít khi ở cùng nhau, chàng cứ lo tu luyện Trường Xuân Công còn thiếp thì tất bật công việc trong cửa hàng."

"Sau này thiếp chẳng muốn buôn bán nữa, cứ giao công việc lại cho hậu bối. Chỉ muốn cùng chàng tận hưởng những ngày tháng còn lại." - Tam Nương vui vẻ nói.

"Được, ta đồng ý với nàng, sau này không tu luyện cái công pháp cùi bắp kia nữa." - Ác Quỷ Máu gật đầu.

Tam Nương nghe vậy thì giật mình, nàng chỉ là đang nói đùa không ngờ Ác Quỷ Máu lại đồng ý thật.

"Phu quân, Trường Xuân Công chàng luyện đã hơn ba vạn năm, đã luyện đến tầng thứ tám rồi. Chỉ luyện thêm một tầng nữa là đại thành, sao chàng lại muốn dừng lại?"

"Hắc hắc... Chính là đã luyện hơn ba vạn năm nhưng lại chẳng có tác dụng gì, thời điểm nguy cấp thê tử của mình cũng không thể cứu, chỉ biết trốn chạy một mình."

"Nàng nói thứ công pháp vô dụng như vậy, ta luyện tiếp để làm gì cơ chứ? Chẳng thà dùng thời gian đó ở bên cạnh nàng, sinh vài đứa nhỏ chẳng phải tốt hơn sao?" - Ác Quỷ Máu cười lạnh, đối với hành vi vứt bỏ thê tử của Mộc Trường Sinh hết sức xem thường.

Nếu là nó thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, thời điểm nguy hiểm sẽ nghĩ cách bảo vệ nữ nhân của mình trước, chỉ khi bảo đảm được an toàn cho các nàng thì mới tiếp tục hành động.