Chương 524: Yêu cầu quá đáng

Bởi vì Thanh Long Hạm là một pháp bảo đặc biệt, nên dù chìm trong nước nhưng khoang thuyền vẫn hết sức khô ráo, những phù văn trên vách tường và dưới sàn nhà đã bảo vệ cho những căn phòng.

Tam Nương dừng lại trước nghị sự phòng, dùng thuật pháp đặc thù mở ra cấm chế. Nàng kéo Bách Hoa ngồi xuống phía bên phải, còn Ác Quỷ Máu ngồi phía đối diện.

"Thiếp thân là Bảo Tam Nương, tam trưởng lão của Thiên Đan Môn. Đây là cháu gái của thiếp thân, Bách Hoa Tiên Tử của Mộc Linh Môn."

"Ân đức cứu trợ của đạo hữu Đan Mộc Môn sẽ ghi nhớ không quên, sau này nếu đạo hữu cần gì thì cứ nói một tiếng, Đan Mộc Môn sẽ dốc sức hỗ trợ."

"Đây là thẻ đặc quyền của khách quý, đạo hữu dùng thẻ này mua bán ở các sản nghiệp của Đan Mộc Môn đều sẽ được giảm nửa giá." - Tam Nương lấy ra một tấm thẻ bằng vàng, trên tấm thẻ có khắc hình ba chiếc lá và một viên đan dược.

Ác Quỷ Máu đưa tay tiếp lấy rồi bỏ luôn vào trong bí cảnh. Linh Tộc thường khá là vô ơn, thậm chí nhiều kẻ sẵn sàng lấy oán báo ân, vậy nên Ác Quỷ Máu cũng không mong chờ được báo đáp cái gì.

"Nàng không cần khách sáo như vậy, chúng ta xem như người quen, việc ta cứu nàng cũng chỉ là tiện tay."

Tam Nương nghe vậy thì ngẩn ra, người nam nhân này rất lạ mặt, trong đám tu sĩ chính đạo không có ai như vậy, mà tu sĩ ma đạo thì nàng hầu như không quen biết.

"Đạo hữu biết thiếp thân? Chúng ta từng gặp mặt sao?" - Bảo Tam Nương thắc mắc hỏi.

"Đúng vậy, ta từng bán cho nàng một lọ Huyết Tẫn Trùng Sinh Đan, thời gian khoảng hơn mười năm trước." - Ác Quỷ Máu gõ gõ ngón tay xuống bàn.

Tam Nương lục tìm trong trí nhớ của mình, những năm gần đây sóng gió nổi lên, rất nhiều việc không quan trọng nàng đều quên mất.

"Thì ra là Tà Huyết đạo hữu..." - Sau một lúc nàng cũng nhớ ra Ác Quỷ Máu, chính là cái tên khốn kiếp vừa gặp đã trêu chọc nàng, không ngờ hôm nay lại được hắn ta cứu mạng.

"Trước khi ngất đi thiếp thân chỉ nhớ mình bị một tên Hải Yêu Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong đánh gục, con thuyền bị nước biển nhấn chìm."

"Không biết là đạo hữu làm cách nào xua đuổi được bọn chúng? Chẳng lẽ trong tay đạo hữu có Xú Thủy Diệp mười ba lá hoặc là Khu Thủy Linh Châu?" - Bảo Tam Nương cẩn thận dò hỏi, việc điều tra bí mật của người khác là cấm kỵ, nhưng nàng thực sự rất thắc mắc vì sao mình lại còn sống.

"Hử? Hai thứ đó là cái gì?" - Ác Quỷ Máu khẽ nheo mắt, hỏi ngược lại Tam Nương.

"Đạo hữu không biết sao? Xú Thủy Diệp là một loại kỳ dị linh thảo được chép trong Vạn Độc Dị Điển, nghe nói loại dị thảo này tanh hôi vô cùng, mỗi một ngàn năm sẽ sinh ra một lá, khi đạt đến một vạn ba ngàn năm sẽ ra hoa, mà hoa của nó lại tỏa ra một loại mùi quỷ dị vô cùng, Hải Tộc ngửi thấy sẽ choáng váng đầu óc sợ hãi trốn đi."

"Còn Khu Thủy Linh Châu là dị vật ghi chép trong quyển Ngàn Loại Ngọc Quý, nghe đồn loại linh châu này trời sinh cùng thủy tính tương khắc, nơi nào nó xuất hiện thì ngàn trượng bên trong toàn bộ nước sẽ biến mất hoặc bị đẩy ra xa, có loại linh châu này thì có thể biến đại dương thành đất bằng, tùy ý đi lại dưới đáy biển." - Bảo Tam Nương liền giải thích.

Ác Quỷ Máu nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu ra vẻ tâm đắc.

"Chậc chậc... Không ngờ trên thế gian này còn có mấy thứ kỳ quái như vậy. Tiếc là cả hai thứ này ta đều không có." - Ác Quỷ Máu khẽ tặc lưỡi rồi đưa tách trà lên miệng uống.

"Ta chỉ là đi qua đúng dịp, tên Hải Hoàng kia giống như là vừa sử dụng một đại thần thông nên đã bị thương nặng. Ta liền tiện tay giết chết hắn và mấy tên Hải Vương. Lũ Hải Thú dưới biển thấy thủ lĩnh bị giết chết, liền rơi vào hỗn loạn rồi tản đi mất." - Ác Quỷ Máu lơ đễnh trả lời, âm thanh nhàn nhạt như kể lại một việc cỏn con nào đó.

"Thì ra là như vậy..."

"Khoan đã! Đạo hữu nói là đã giết chết một Hải Hoàng và năm Hải Vương? Là thực sự giết chết chúng ư? Không phải là đánh bại?" - Tam Nương có chút không tin vào tai của mình.

Tu sĩ bình thường giao đấu đánh không lại thì sẽ bỏ chạy, trừ khi lâm vào đường cùng mới ở lại liều chết. Nàng và những người khác bởi vì không đủ linh lực để bay qua đại dương, biết bỏ trốn thì cũng sẽ chết nên mới liều mạng. Bách Hoa bởi vì ngây thơ không hiểu chuyện, nên mới ở lại chiến đấu đến cùng.

"Ha ha... Cái này xem như là ta gặp may, đến đúng lúc bọn chúng tiêu hao hết pháp lực."

"Mặc dù mấy tên Hải Yêu kia đã chết, nhưng ta đoán sẽ sớm có kẻ đến trả thù cho chúng. Các cô vẫn là nên chuẩn bị trước đi." - Ác Quỷ Máu vốn đang tươi bỗng hạ thấp giọng xuống.

Lời nói của nó liền nhắc nhở cho Tam Nương biết bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nơi này là đại dương mênh mông nên Hải Tộc có thể kéo quân đến trả thù bất cứ lúc nào, chỉ khi về đến đất liền thì mới thực sự an toàn.

Bảo Tam Nương nghe Ác Quỷ Máu sắc mặt lại trầm xuống, đôi mi thanh tú trở nên sầu khổ. Hiện tại phu quân nàng và đại ca đại tỷ đều mất tích, ngay cả người cô Mộc lão cũng không thấy đâu. Nàng ban đầu còn cho là họ đã bỏ thuyền chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy Bách Hoa vẫn còn lại trên thuyền thì mới biết không phải, đại ca đại tỷ xem Bách Hoa như bảo bối nên dù có chết cũng sẽ không bỏ mặc cô bé.

Bây giờ ngoài nàng và Bách Hoa thì chỉ còn ba nữ trưởng lão Mộc Linh Môn, nhưng bọn họ đều là trưởng lão cùng thế hệ với Bách Hoa, tu vi và bối phận thấp hơn nàng một bậc. Lúc này nàng chỉ có thể tự mình đứng ra gánh trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người.

Ánh mắt Tam Nương khóa chặt vào Ác Quỷ Máu, nàng không phải là cường giả nên không thể bảo vệ mọi người. Nhưng kẻ trước mắt chẳng phải là cường giả sao, hắn ta từng bị các vị tông chủ treo thưởng hai ngàn vạn linh thạch nhưng bây giờ vẫn sống rất khỏe, còn cái lệnh truy nã kia cũng bị xóa bỏ. Hơn nữa hắn còn có thể giết chết cả Hải Yêu Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong có thực lực ngang với các vị tông chủ đại tông.

"Tà Huyết đạo hữu, thiếp thân có một yêu cầu quá phận, không biết có nên nói hay không?" - Tam Nương giọng nói có mấy phần e dè, gắng gượng nở nụ cười lấy lòng.

Ác Quỷ Máu nheo mắt, nó đương nhiên là biết nữ nhân này muốn cái gì.

"Tốt, nàng cứ nói đi không cần ngại."

"Hiện nay tình thế rất nguy hiểm, không biết đạo hữu có thể ở lại trên thuyền bảo hộ chúng thiếp một đoạn thời gian, đợi khi nào trở về được đất liền sẽ đền đáp cho đạo hữu xứng đáng." - Tam Nương uyển chuyển nói, đồng thời rót một tách trà mời Ác Quỷ Máu.

"Đương nhiên có thể, ta nếu như đã cứu mạng các nàng thì sẽ không để các nàng chết, như vậy thật là quá đáng tiếc. Vấn đề thù lao thì cũng không cần, trước giờ ta giúp người không cầu báo đáp, tiền bạc đối với ta cũng chỉ là một con số." - Ác Quỷ Máu khẳng khái nói, nhìn qua rất là ra dáng chính nhân quân tử.

"Chỉ là ta cũng có một cái yêu cầu quá phận, không biết nàng có thể đồng ý hay không?" - Nhưng sau đó liền hạ thấp giọng xuống ra vẻ thần bí.

Tam Nương nghe đến đây liền biết tên này muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, chèn ép bức bách nàng. Nhưng tình thế trước mắt khó khăn, chỉ có thể lá mặt lá trái với hắn.

"Xin đạo hữu cứ nói, chỉ cần thiếp thân làm được thì nhất định sẽ không từ chối." - Bảo Tam Nương gắng gượng nở một nụ cười.

Ác Quỷ Máu chỉ chờ có thế, hai cánh môi khẽ mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh, nó chính là đang học theo đám tu sĩ sử dụng thuật truyền âm, loại thần thông này thường được các tu sĩ sử dụng để tránh người ngoài nghe được bí mật.

Bảo Tam Nương vốn đang tươi cười, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch rồi biến thành đỏ bừng, khí huyết xông lên não khiến đầu nàng như sắp bốc hỏa.

"Không thể! Chuyện này tuyệt đối không được!" - Cô nàng hét ầm lên, suýt chút nữa là lật bàn lật ghế đá Ác Quỷ Máu ra khỏi phòng.

Bách Hoa ở bên cạnh liền ngơ ngác, không biết người nam nhân này muốn cái gì mà cô cô lại tức giận như vậy.

"Tam Nương, dì làm sao vậy? Hắn yêu cầu chuyện gì?" - Bách Hoa nghi hoặc hỏi.

"Hắn... Không có gì, con còn nhỏ không nên hỏi mấy chuyện này, tránh làm dơ bẩn đầu óc." - Tam Nương tức giận trừng mắt nhìn sắc quỷ.

Ác Quỷ Máu vẫn thản nhiên ngồi uống trà như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là ánh mắt tràn ngập vẻ háo sắc đảo qua đảo lại đánh giá hai vị mỹ nữ.

"Vừa nãy nàng nói chỉ cần nàng có thể làm thì sẽ không từ chối, yêu cầu của ta cũng không có gì quá phận cả. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp cũng là lẽ tất nhiên đúng không?" - Ác Quỷ Máu da mặt rất dày hoàn toàn không có chút liêm sỉ nào.

"Xin đạo hữu thứ lỗi, thiếp thân là người đã có chồng, yêu cầu của đạo hữu thiếp thân không thể đồng ý, nếu không sau này sao có thể nhìn mặt phu quân của mình."

"Xin đạo hữu nói yêu cầu khác đi!" - Bảo Tam Nương trong lòng tức giận, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn xuống.

"Hắc, vậy thì nàng để Bách Hoa thay nàng cũng được, Bách Hoa Tiên Tử dung mạo xinh đẹp hơn cả tiên thiên, ta đối với nàng ấy cũng là ngóng trông từ lâu." - Ác Quỷ Máu liền hướng ánh mắt lang sói sang Bách Hoa.

Cô nàng ngây thơ vô cùng, cũng không biết Ác Quỷ Máu muốn nàng làm cái gì.

"Việc này cũng không được, thiếp thân sao có thể đẩy cháu gái mình vào hố lửa." - Tam Nương lại lắc đầu từ chối.

"Hắc hắc, nàng không cần từ chối nhanh như vậy. Ta biết yêu cầu của mình rất quá đáng, nàng sẽ cần có thời gian để suy nghĩ kỹ."

"Vậy nên ta sẽ ở lại trên thuyền ba ngày, nếu nàng vẫn không thể chấp nhận yêu cầu thì ta sẽ đi." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, tỏ vẻ không quá nôn nóng.

Bảo Tam Nương mặc dù tức giận, nhưng tên này ở lại lâu hơn vài ngày thì con thuyền cũng an toàn thêm vài ngày, lúc đó lại nghĩ cách khác cũng không muộn.

"Đa tạ đạo hữu đã thông cảm, thiếp thân sẽ suy nghĩ kỹ yêu cầu của đạo hữu."

"Mộc Lan, phiền con đưa Tà Huyết đạo hữu đến phòng khách quý nghỉ ngơi." - Tam Nương gọi vọng ra cửa.

Một nữ trưởng lão Mộc Linh Môn liền bước vào, gương mặt tươi cười niềm nở. Ác Quỷ Máu vừa nãy đã cứu nàng, nên ấn tượng của nàng với nó rất tốt.

"Mời công tử đi theo tiểu nữ." - Mộc Lan khẽ cúi người thi lễ ra đi trước dẫn đường, Ác Quỷ Máu cũng nhanh chóng theo sau.