"Nha đầu ngươi cười sớm quá rồi đấy!" - Ác Quỷ Máu đang bị vây trong trận pháp đột ngột ngẩng cao đầu nhìn về phía Diệp Y Y.
Cái nhìn của nó quỷ dị vô cùng, rõ ràng là không thể thấy nàng nhưng lại như có thể nhìn thấy.
Một chân đạp mạnh xuống đất, Ác Quỷ Máu tung cánh bay vọt lên cao nhắm cổ Diệp Y Y mà chụp. Trong tay thiếu nữ lại xuất hiện hai thanh kiếm, dùng tốc độ nhanh như gió cuốn chém tới, không hề có chút e ngại.
Ác Quỷ Máu thấy vậy đành phải xoay người né tránh phong mang, lại nghĩ cách đánh lén.
Chiêu đến chiêu đi hơn nửa canh giờ, toàn thân sắc quỷ đầm đìa máu tươi, còn Diệp Y Y vẫn nhanh nhẹn như cũ, xử ra vô số thần thông tấn công. Lúc này Ác Quỷ Máu giống như sức cùng lực kiệt, một chân ngã khụy xuống đất.
Y Y liền tế ra phi kiếm đâm chém liên tục, nhưng nó đều không né tránh, để mặc cho phi kiếm chém lên người.
"Ma đầu ngươi vừa nãy không phải ngạo mạn lắm sao? Bây giờ sức cùng lực kiệt rồi hả? Dù ngươi có thần thông quảng đại bao nhiêu, nhưng bị sinh tử khế ước cấm cố, cũng chỉ có một con đường chết." - Diệp Y Y rít lên.
Thanh Hư Kiếm lại bay về tay nàng, hóa thành một thanh cự kiếm to lớn. Vóc người nàng thanh mảnh vô cùng, nhưng khi vung kiếm lại rất có lực, cuồng phong vùn vụt vút qua không khí.
Cô nàng bổ mạnh cự kiếm về phía Ác Quỷ Máu, lấy uy thế bài sơn đảo hải muốn chém nó làm hai.
Ác Quỷ Máu vẫn giống như cũ, không hề né tránh. Chỉ là dáng vẻ mệt mỏi vô lực đều biến mất, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
"Diệp Y Y! Chủ nhân ra lệnh cho ngươi ngất đi!"
Âm thanh của Ác Quỷ Máu nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng vào tai Diệp Y Y thì lại rung chuyển như tiếng sấm. Bên trong cơ thể thần hồn thiếu nữ chợt mở bừng hai mắt, thét lên vô cùng thống khổ, không biết từ đâu những huyết văn bao trùm lấy thần hồn của nàng, đem thiếu nữ đánh ngất.
Thân thể vô lực kia theo quán tính nhào vào người Ác Quỷ Máu, bị nó dùng hai tay ôm lấy. Sau đó giả vờ chặt mạnh vào gáy của nàng, qua mặt đám tu sĩ vây xem.
"Chuyện gì? Sao Diệp đạo chủ ngất rồi?"
"Tên kia ăn gian hả?"
"Không đúng! Có lẽ là nàng tiêu hao quá nhiều linh lực, bị công pháp phản phệ."
"Mẹ nó! Vậy chẳng phải là gã Tà Huyết ma quân kia thắng rồi sao?"
Âm thanh huyên náo vang lên, không ít kẻ văng tục chửi rủa Ác Quỷ Máu. Rõ ràng cách cái chết chỉ còn một bước, lại không làm gì cả cũng biến thành người chiến thắng. Chuyện này thật là bất khả tư nghị, khiến lòng người không phục.
"Y Y! Y Y!" - Tịnh Liên tiên tử hét lớn, tế ra phi kiếm xông tới.
Đúng lúc này toàn thân Ác Quỷ Máu bốc lên huyết quang, toàn bộ vết thương trên người đều khép lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tịnh Liên.
"Cô nương! Nàng ta còn chưa chết? Cô la hét cái gì?"
"Tà Huyết ma quân! Ngài mau thả Y Y muội muội ra! Muội ấy trẻ người non dạ, mong ngài giơ cao đánh khẽ." - Tịnh Liên tiên tử bị ánh mắt của Ác Quỷ Máu dọa sợ, vội vàng ngừng lại cách xa nó hơn mười trượng, nhún nhường van xin.
"Sinh tử quyết đấu ta là người thắng, theo khế ước ta toàn quyền xử trí cô ta. Ta cũng không thích giết nữ nhân, để Y Y làm người hầu cho ta đi." - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt trả lời.
"Nếu cô muốn cứu nàng ta thì rất đơn giản, cô đi theo ta làm người hầu vài năm, ta sẽ thả Y Y ra. Thấy đề nghị này thế nào?" - Sau đó lại nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt quét qua thân thể của Tịnh Liên.
Nữ tu sĩ như cừu non bị sói nhìn, trong lòng giật thót vội vàng bay ngược ra sau.
"Ai... Còn tưởng cô cùng Y Y tình như tỷ muội, nguyện ý thế chỗ cho nàng ta chứ. Nếu cô không đồng ý thì thôi vậy, nhưng mấy yêu cầu thả người cũng không cần nói nữa." - Ác Quỷ Máu xua xua tay.
Tịnh Liên tiên tử gương mặt nóng ran, tà váy như cánh sen bay lất phất. Nhưng nàng lúc này chỉ đành giương mắt nhìn, kêu nàng xả thân thế chỗ Y Y thì nàng làm không được.
"Chư vị đạo hữu, sinh tử quyết đấu đã kết thúc, các ngươi về nhà đi thôi."
"À đúng rồi! Mật thám của ta ngoài hải đảo có gửi tin về, Hải Tộc đang chuẩn bị một viễn cổ trận pháp dưới đáy biển, các ngươi ra khơi nhớ cẩn thận, đừng để toàn quân bị diệt." - Ác Quỷ Máu xua tay nói, phía sau lưng nó xuất hiện một cánh cổng không gian, chuẩn bị trở về bí cảnh.
"Tà Huyết đạo hữu! Khoan đi đã, trận pháp đạo hữu nói là gì?" - Ứng Dư nghe vậy thì giật mình hỏi.
Nhưng Ác Quỷ Máu lúc này đã bước qua bên kia cổng không gian, biến mất không còn chút tung tích.
"Tên Tà Huyết này quá mức quỷ dị rồi! Cái khác không nói, chỉ riêng thần thông xé rách không gian để di chuyển kia, chí ít phải là đại năng Thượng Thanh Cảnh, Tiên Vương cấp bậc mới có thể làm được."
"Người sở hữu thần thông này đừng nói là giết, chúng ta muốn đụng đến một sợi lông của hắn đều không thể. Rõ ràng là hắn đang hí lộng chúng ta, cố tình trang bức để thể hiện." - Vạn Pháp đầu đầy mồ hôi lạnh, trước kia hắn cảm thấy Ác Quỷ Máu không quá đáng sợ, nhưng bây giờ lại cảm thấy hắn nhất định là đại năng của vị diện khác đến Linh Ma Giới chơi đùa.
"May mắn là chưa thực sự ra tay với hắn, nếu không e tất cả chúng ta đều đã chết." - Tiêu Kiếm vuốt vuốt trán.
Những người khác cũng thở phào một hơi, trong là âm thầm thề sẽ không bao giờ đắc tội Ác Quỷ Máu. Loại cường giả này không phải lũ tôm tép như bọn họ có thể đắc tội. Bọn họ tuy là cường giả đứng đầu một giới, nhưng so với những đại năng thượng giới thì cái móng tay cũng không bằng, người kia giết bọn họ dễ như bóp chết một con kiến, hoàn toàn không cùng một tầng thứ.
"Ứng đạo hữu, Tà Huyết ma quân vừa nãy có nói đến viễn cổ trận pháp, đây lại là chuyện gì?" - Thái Bạch cư sĩ nhìn Ứng Dư hỏi.
"Tại hạ cũng không biết, vừa nãy chưa kịp hỏi thì hắn đã đi mất." - Ứng Dư khẽ lắc đầu.
"Mặc dù không biết gã Tà Huyết kia có mưu đồ gì, nhưng quả nhân cảm thấy hắn là đang nhắc nhở chúng ta."
"Với thực lực của hắn giết mấy người chúng ta vô cùng dễ dàng, nhưng mấy lần đều không ra tay, ngay cả Diệp Y Y đạo chủ cùng hắn có thù mà hắn cũng không giết."
"Đây nhất định không là hắn ta nhân từ, mà là bị một thứ gì đó ước thúc, khiến hắn không thể tùy ý giết người." - Hiên Viên nữ hoàng nói ra suy đoán của mình.
"Nữ hoàng gần đây có lẽ không nghe tin tức, mật thám của ta bên Cổ Ma Tộc có truyền tin về. Toàn bộ người của Sát Lục Minh trong Đồ Lục Thành đã bị người ta giết chết, Ma Chủ của Thất Sát Tông cũng đã mất tích, chỉ là hồn đăng chưa bị dập tắt nên mới biết là còn sống."
"Chuyện này mười phần chắc chín là do Tà Huyết ma quân gây ra. Mặc dù lúc đó trong thành không có cao thủ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong tọa trấn, nhưng cũng có mười mấy tu sĩ Độ Kiếp Kỳ và hàng vạn tu sĩ cấp thấp. Chỉ trong mấy canh giờ tất cả đều bị giết, để lại một tòa thành trống." - Ứng Dư chậm rãi nói.
Thông tin gã đưa ra khiến đám người giật thót, trên trán mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.
"Lời đạo hữu nói là thật? Vì sao ta chưa từng nghe thấy?" - Vạn Pháp liền lên tiếng hỏi, tai mắt của hắn không hề ít.
"Chuyện này Thất Sát Tông giữ kín như bưng chỉ có cao tầng mới biết được, mật thám của ta là nghe được từ miệng một vị trưởng lão nói ra." - Ứng Dư hạ thấp âm thanh.
Những người khác đều liếc nhìn hắn, âm thầm bội phục gã tông chủ này giỏi dùng người, cao tầng ma tông cũng có thể cài cắm mật thám. Như vậy bên cạnh bọn họ nói không chừng cũng đã bị Ứng Dư cài người, bọn họ tu đạo đã lâu, trong lòng bất mãn nhưng không ai thể hiện ra ngoài mặt.
"Ứng đạo hữu, vậy phía Hải Tộc thì sao? Ngài chắc là cũng có mật thám bên đó chứ? Có dò la được tin tức gì về trận pháp viễn cổ không?" - Đông Phong Thiên Vương lên tiếng hỏi.
"Cái này... Tại hạ đúng là có mua chuộc được vài tên Hải Yêu, nhưng cũng đều là tầng thứ thấp. Các vị cũng biết Hải Tộc cao giai rất là kiêu ngạo, Độ Kiếp Kỳ Hải Tộc không một ai cam chịu làm chó săn. Ta cũng lực bất tòng tâm không cách nào mua chuộc bọn chúng, nên cũng không dò xét được những tin tức từ cao tầng." - Ứng Dư khẽ lắc đầu.
"Vậy tên Tà Huyết kia là làm cách nào biết được chuyện viễn cổ trận pháp, chẳng lẽ hắn cố lộng huyền hư lừa gạt chúng ta?" - Vạn Pháp nhíu mày hỏi.
"Chuyện này rất khó nói, tại hạ cảm thấy có lẽ là hắn tự mình đi do thám. Sở hữu thần thông xé rách không gian, trên đời này nào có bí mật gì che giấu được hắn."
"Dù không biết tại sao hắn nhắc nhở chúng ta, nhưng như vậy cũng rất tốt. Chúng ta có thể biết trước nguy hiểm để ứng phó."
"Vạn Pháp đạo hữu, trở về ta sẽ cho người vận chuyển đến cho đạo hữu thêm một nhóm nguyên liệu, đạo hữu gấp rút chế tạo Phá Trận Đồ."
"Lần xuất quân này chúng ta chỉ đánh phủ đầu rồi rút, không nên cùng Hải Tộc dây dưa. Chờ chúng lộ ra toàn bộ nanh vuốt thì mới toàn lực tấn công." - Ứng Dư đưa ra kế hoạch.
Những người khác nghe vậy thì khẽ gật đầu, chuyến này bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cho dù Hải Tộc có thủ đoạn gì thì bọn họ cũng không sợ.
Nhóm người lại bàn luận các kế hoạch chi tiết thêm một canh giờ, đến khi trời tối mới trở về khách sạn.