Chương 508: Kén vàng

Lúc này phòng hiến tế ngập trong biển máu, Kiều Diễm nửa chìm nửa nổi, thân thể nằm trong thông đạo nối với cổng địa ngục.

Vô số ánh mắt tà ác đang dò xét linh hồn của nàng, nhìn nàng giãy giụa trong tuyệt vọng.

"Huyết!"

"Huyết!"

"Huyết!"

"Mong nhớ!"

"Thiếp!"

Kiều Diễm nghe thấy vô số tiếng rít vang lên quanh mình, những đốm sáng le lói nhảy nhót. Chúng vui mừng khi nhìn thấy Ác Quỷ Máu, nhưng bởi vì không có thực thể nên không cách nào nói chuyện, chỉ có những tiếng rít lanh lảnh tối nghĩa thỉnh thoảng lại vang lên.

"Nhớ chọn đúng Kim Ngọc, chọn sai ngươi sẽ chết." - Âm thanh của Ác Quỷ Máu lạnh như băng, không có một tia cảm xúc.

"Phu quân! Chàng thực sự ghét bỏ thiếp đến thế sao? Muốn hiến tế thiếp để đổi lấy một nữ nhân khác? Để cho cô ta chiếm hữu thân thể thiếp?" - Kiều Diễm hỏi với giọng yếu ớt vô cùng.

Ác Quỷ Máu không trả lời, chỉ âm trầm nhìn nàng.

"Trả lời thiếp đi! Tại sao lại đối xử với thiếp như vậy?" - Kiều Diễm cố hết sức hét lên thật to.

"Ta cần làm cho ngươi đau khổ! Đau khổ đến mức tuyệt vọng!"

"Tìm kiếm Kim Ngọc đi! Đừng kéo dài thời gian nữa!" - Ác Quỷ Máu rít qua kẽ răng ra lệnh.

"Tại sao lại như vậy? Thiếp muốn một câu trả lời thực sự! Chàng làm chuyện này vì cái gì? Sao lại tước đoạt ký ức của thiếp?"

"Ha ha! Ta làm vậy để ngươi đau khổ! Chỉ khi ngươi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cận kề với cái chết thì hiến tế mới thành công." - Giọng cười dữ tơn vang lên.

"Miễn là ngươi đau khổ!" - Ác Quỷ Máu gằn từng chữ một.

"Hay lắm! Tất cả là để thiếp đau khổ thôi sao? Chỉ như vậy thôi ư?"

"Nếu chàng đã ghét bỏ thiếp như vậy, khao khát nữ nhân kia đến mức hiến tế thê tử của mình, thì thi thiếp sẽ thành toàn cho chàng."

"Chúc hai người có thể sống đến ngày thiên tàn địa diệt." - Kiều Diễm nước mắt rơi lã chã như mưa.

Trong mắt Ác Quỷ Máu lại lóe lên một tia không đành lòng, nhưng hiến tế đã đến giai đoạn cuối cùng, không cách nào dừng lại được nữa, nếu cưỡng ép ngừng lại thì Kiều Diễm sẽ mất mạng.

"Đừng dông dài nữa! Tìm Kim Ngọc đi!" - Ác Quỷ Máu lại rít lên vô cùng chói tai.

"Gì mà nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng! Đều là dối trá!"

Kiều Diễm nuốt nước mắt vào tim, đảo qua những đốm sáng vây xung quanh nàng tìm kiếm.

"Cô ta không có ở đây!" - Sau một lúc tìm kiếm Kiều Diễm khẽ lắc đầu thông báo, nàng không nhìn thấy ai giống như trong trí nhớ.

"Không có? Chết tiệt! Chẳng lẽ là Kim Ngọc vẫn chưa chết, hay là đã hồi sinh trước ta rồi?" - Ác Quỷ Máu sắc mặt kịch biến, việc này nằm ngoài dự tính của nó.

Những đốm sáng giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Ác Quỷ Máu, từng người một nhao nhao rung động.

"Huyết!"

"Thiếp!"

"Chọn!"

"Chọn!"

"Đi!"

Ác Quỷ Máu nghe thấy liền nhức hết cả đầu, nếu thực sự không tìm thấy Kim Ngọc thì chỉ đành chọn một trong số bọn họ. Chỉ là tính cách không phù hợp, tỷ lệ thất bại sẽ tăng cao.

Đúng lúc này một đốm vàng rực rỡ bay từ cổng địa ngục đến, tốc độ tương đối nhanh chóng, thỉnh thoảng lại lóe sáng lên như đang reo hò.

"Huyết!"

"Huyết!"

Ác Quỷ Máu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay vào người Kiều Diễm.

"Nàng dung nhập với cô ấy đi! Đừng thôn phệ linh hồn!"

"Thôn!"

"Nuốt!"

Kim Ngọc giống như là không hài lòng với yêu cầu của Ác Quỷ Máu, bướng bỉnh bay một vòng xung quanh để trêu tức.

"Nếu nàng không nghe lời thì ta không yêu nàng nữa! Ta chọn người khác đấy!" - Ác Quỷ Máu hơi lớn giọng đe dọa.

Những đốm sáng khác liền nhao nhao lóe sáng như muốn tự ứng cử mình.

Kim Ngọc thấy vậy liền nhượng bộ, chậm rãi bay vào trán của Kiều Diễm.

Mỹ nhân trên bàn tế đột ngột biến sắc, hai mắt nàng trợn trừng, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn.

Tay chân của nàng run lên bần bật, những chiếc đinh máu cũng bị nhổ bật lên, miệng Kiều Diễm ứa máu.

Ác Quỷ Máu thấy vậy sắc mặt tái xanh, cũng không giả vờ tàn nhẫn lạnh lùng nữa, vội vàng ôm Kiều Diễm vào ngực.

"Cô ta đang cắn nuốt thiếp!" - Kiều Diễm ánh mắt trợn trừng nhìn sắc quỷ, cố gắng nói từng chữ một.

"Nàng đừng sợ, ta sẽ không để cô ấy thôn phệ nàng. Nàng đem thần hồn mở ra, ta giúp nàng dung hợp với cô ấy." - Ác Quỷ Máu nhẹ giọng trấn an.

Kiều Diễm nghe thấy âm thanh ôn nhu quen thuộc, trong lòng khẽ run lên. Nước mắt lại chảy ướt khuôn mặt.

Ác Quỷ Máu cũng mặc kệ máu tanh, trực tiếp hôn lên môi của Kiều Diễm. Vươn những sợi dây tinh thần quấn lấy thần hồn của Kiều Diễm.

Lúc này Kim Ngọc hiện nguyên hình là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, thân hình nàng tràn ngập vẻ gợi tình nhục dục. Mái tóc vàng óng ả dài đến ngang eo, cặp mắt giống như hai viên hổ phách. Giữa trán nàng là một viên ngọc nhỏ màu vàng, thỉnh thoảng lại lóe sáng.

Lúc này nàng đang tóm chặt lấy thần hồn của Kiều Diễm, hé ra hàm răng sắc nhọn gặm cắn.

"Kim Ngọc! Lời ta nói nàng không thèm nghe đúng không?"

"Ta nói là dung hợp! Không phải thôn phệ!" - Ác Quỷ Máu rít lên chói tai, đôi mắt đỏ ngầu như sắp phun lửa.

Kim Ngọc không ngờ Ác Quỷ Máu lại có thể chui vào bên trong không gian linh hồn, vội vàng buông Kiều Diễm ra.

"Khúc khích... Thiếp hơi đói... Nên quên mất... " - Kim Ngọc nở nụ cười diễm lệ, cùng Ác Quỷ Máu liếc mắt đưa tình.

"Dung nhập với nàng ấy! Để cho Kiều Diễm tiếp nhận năng lực của nàng!" - Ác Quỷ Máu lạnh lùng ra lệnh.

Kim Ngọc khẽ chu đôi môi màu vàng kim, tức tối nhìn Ác Quỷ Máu vài cái, sau đó liền tan ra thành một đoàn năng lượng bao bọc thần hồn Kiều Diễm vào bên trong.

Ác Quỷ Máu ở lại quan sát thêm một lúc, sau khi xác nhận Kim Ngọc là đang cùng Kiều Diễm dung nhập thì mới thu hồi linh hồn.

Nó nhanh chóng đặt Kiều Diễm nằm trở lại bàn tế, đem tất cả năng lượng máu còn sót lại hội tụ quanh thân nàng, hình thành một khối cầu máu.

Từ trong cơ thể của Kiều Diễm dần xuất hiện những sợi tơ vàng, mọc lan tràn trong khối máu, dần dần ngưng tụ thành một tảng huyết nhục có màu vàng kim. Từ bên trong khối máu thịt tản mát ra sinh cơ mạnh mẽ, báo hiệu quá trình tái sinh đang diễn ra.

"Huyết! Huyết!" - Bỗng bên tai Ác Quỷ Máu lại vang lên rất nhiều âm thanh, ngoảnh mặt lại nhìn liền thấy những đốm sáng vẫn ở trong phòng.

Thông đạo nối với cổng địa ngục đã bị đánh gãy, lỗ hổng đen ngòm kia cũng đã biến mất từ lâu.

"Là các nàng sao? Thật xin lỗi, đợi khi ta tìm được vật chủ thích hợp thì sẽ hồi sinh các nàng." - Ác Quỷ Máu hạ thấp giọng xuống, khẽ đưa tay vuốt ve những đốm sáng.

Không có năng lượng máu duy trì, bọn họ rất nhanh sẽ tan biến rồi trở về địa ngục.

"Không cần!"

"Ở chung!"

"Ở chung!"

Nào ngờ những đốm sáng lại nhao nhao lên như ong vỡ tổ, hướng đầu Ác Quỷ Máu đánh tới, muốn đồng loạt chui vào bên trong đầu nó.

"Không được!" - Ác Quỷ Máu lập tức rít lên đe dọa, trên tay xuất hiện một thanh kiếm vô hình.

Mặc dù trong lòng rất nhớ mấy cô nàng này, nhưng nếu để cho một đám nữ quỷ nhập vào người thì quá kinh khủng. Nó bắt buộc phải chia sẻ việc điều khiển thân thể với các nàng. Tưởng tượng ban ngày đánh phấn bôi son, đến trưa lại đi tắm suối, tối ngồi đắp mặt nạ dưỡng ẩm. Lông tóc trên người Ác Quỷ Máu liền dựng hết cả lên.

Đám nữ quỷ liền bị dọa sợ, tất cả yên tĩnh lại không dám làm rộn nữa.

"Không!"

"Muốn xa!"

"Ở gần!"

Đợi một lúc không thấy Ác Quỷ Máu nói gì, đám nữ quỷ lại nhao nhao lên.

Sắc quỷ liền cảm thấy nhức hết cả đầu, vốn dĩ chỉ muốn gọi về một người, ai ngờ bây giờ bị nguyên một đám bu lấy. Nhưng những người này đều là thê thiếp của nó, không cách nào vứt bỏ được.

"Được rồi, các nàng tạm thời ở trong cái bình này đi, ta sẽ dùng máu của mình nuôi dưỡng các nàng, đợi tìm được vật chủ thích hợp thì cho các nàng ra ngoài." - Ác Quỷ Máu lấy ra một cái bình nhỏ, cắt cổ tay đổ máu vào bên trong.

Mấy đốm sáng ban đầu hơi có chút lưỡng lự, nhưng rất nhanh đều chui vào trong bình nhỏ.

Ác Quỷ Máu liền đem nắp bình đậy lại, đem cất giữ cẩn thận trong bí cảnh. Những ngày tiếp theo nó ngày đêm đều ngồi trông giữ bên cạnh Kiều Diễm, thỉnh thoảng lại kiểm tra dấu hiệu sinh mệnh của nàng.

Mỹ nhân lúc này được bọc trong một kén thịt vàng kim, thân thể thỉnh thoảng lại khẽ lay động. Ác Quỷ Máu tra tấn nàng suốt hơn một tháng, ngoài trừ việc đẩy tâm tình nàng vào trạng thái tuyệt vọng. Mục đích còn là để phá hư toàn bộ cơ thể của nàng, thuận tiện cho việc tái tạo lại một thân thể hoàn toàn mới có tiềm năng siêu việt cơ thể cũ.

Lần trợ giúp Kiều Diễm lột xác này đã tiêu hao toàn bộ số năng lượng máu mà sắc quỷ tích cóp được. Đồng thời khiến nó tiêu hao vô số tâm lực, một tháng liên tục tra tấn nữ nhân mình yêu thương, nghe nàng hỏi đi hỏi lại những lời oán trách, nhìn máu và nước mắt của nàng tuôn rơi, dù là Ác Quỷ thì nó cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như không phải nó đang tra tấn Kiều Diễm mà là nàng đang tra tấn nó, mấy lần định đánh gãy nghi lễ hiến tế.

Nhưng rốt cuộc nghi lễ hiến tế cũng đã thành công, chỉ cần đợi mỹ nhân thay da đổi thịt là có thể hưởng thụ thành quả.

Bỗng cánh cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra, phân thân của Ác Quỷ Máu bước vào bên trong. Cách giao tiếp của phân thân với bản thể đơn giản vô cùng, phân thân chỉ cần suy nghĩ trong đầu thì bản thể đều sẽ biết được, nhưng bản thể suy nghĩ cái gì thì phân thân lại không biết, chỉ khi bản thể cố tình truyền đạt ý nghĩ thì mới nghe thấy.

"Hai nàng muốn gặp ngươi, họ rất lo lắng." - Phân thân nhún vai, dùng ngón trỏ chỉ ra ngoài cửa.

"Ngươi nói ta hiện tại đang bận, ngươi chăm sóc cho hai nàng đi." - Ác Quỷ Máu liếc phân thân một cái rồi ra lệnh.

"Không được, ta không muốn làm người xấu, ngươi tự mình nói với bọn họ đi, ta trở về làm ngón tay là được rồi." - Trên gương mặt của phân thân nở một nụ cười tà dị, cơ thể nhanh chóng tan ra thành một làn khói đỏ, bay nhập vào người Ác Quỷ Máu.

"Mấy tên lười biếng này! Kèo thơm thì tranh nhau đòi ra ngoài, lúc xảy ra chuyện thì đòi trở về. Không biết khi xưa ta luyện thuật phân thân làm cái gì nữa, lúc quan trọng toàn tự mình gánh tạ." - Sắc quỷ lầm bầm chửi rủa.

Nhưng rất nhanh liền thay đổi sắc mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ, Băng Ngưng và Linh Lung đang ở bên ngoài, nó không thể lại khiến hai nàng lo lắng.