"Quả đúng là như vậy, lúc đó bọn ta đã khuyên can nhưng Tiêu Dao Tử đạo hữu vẫn rút kiếm ra tấn công trước." - Thái Bạch gật đầu xác nhận.
"Hắc hắc, ta nếu lúc đó tu vi thấp một chút. Nhất định đã chết dưới kiếm của Tiêu Dao Tử, không biết trong số các vị có ai đòi lại công bằng cho ta không nhỉ?" - Ác Quỷ Máu châm chọc hỏi.
"Vậy linh sủng của ngươi nuốt sống mấy ngàn tu sĩ thì sao? Ngươi là chủ nhân lại không biết quản thúc, để cho nó ra ngoài hại người. Cái chết của họ nhất định phải có người chịu trách nhiệm." - Y Y nghe vậy biết mình đuối lý, liền chuyển sang chủ đề khác.
"Chuyện này càng không thể trách ta được. Linh sủng của ta bình thường ngoan ngoãn vô cùng, cả ngày chỉ có ăn với ngủ. Ta bởi vì có chuyện quan trọng nên mới không mang nó theo, để tạm nó ở Viễn Châu Thành mấy hôm. Nó bình thường chỉ đi săn yêu thú làm thức ăn, chỉ cần không lại gần thì nó cũng không tấn công."
"Là mấy tên tu sĩ kia đui mù không có mắt, tham lam tài liệu trên người linh sủng của ta nên mới kéo bè kéo phái tới vây công. Nếu linh sủng của ta tu vi thấp một chút, e là khi ta trở về xương cốt cũng chẳng còn. Lúc đó ta phải đi tìm ai để đòi công đạo đây?"
Mấy vị tông chủ bị Ác Quỷ Máu nói cho nghẹn lời, cảm thấy nó nói rất có lý muốn phản bác cũng không thể.
"Ứng Dư tông chủ! Đạo hữu giúp ta nói mấy câu, đem chuyện ân oán này hóa giải. Chuyện buôn bán huyết châu ta có thể giảm giá cho đạo hữu ba phần." - Ác Quỷ Máu liền hướng Ứng Dư truyền âm.
Ứng Dư nghe vậy thì giật mình, kẻ cung cấp huyết châu cho Ngũ Thiên Tông trước giờ vẫn luôn giấu mặt, chỉ thông qua Kiều Diễm để mua bán. Hắn đã nhiều lần muốn gặp mặt vị luyện dược sư thần bí này, chỉ không ngờ kẻ đó lại là Tà Huyết ma quân.
Một tia sáng rất nhanh xuyên qua ánh mắt gã tông chủ, Điên Đảo Ngũ Hành Trận đã bị phá hủy, chuyện giết chết Ác Quỷ Máu xem như thất bại hoàn toàn, bây giờ là thời điểm tốt để hạ cầu thang đi xuống, tránh căng thẳng leo cao.
"Chư vị đạo hữu! Tại hạ cảm thấy lời Tà Huyết đạo hữu nói cũng hợp tình hợp lý, chi bằng chúng ta tạm thời ngồi xuống bàn bạc cho kỹ, ân oán nên giải không nên kết, chuyện gì cho qua được thì nên cho qua." - Ứng Dư chắp tay nói, ánh mắt lướt qua tám vị tông chủ còn lại.
"Ứng Dư huynh, cứ như vậy cho qua sao?" - Tiêu Kiếm sắc mặt trầm xuống.
"Đạo hữu cũng đã nhìn thấy, cái cây thương kia nhất định là Thánh Bảo của Ma Giới, hắn chỉ dùng một chiêu đã có thể phá hủy Điên Đảo Ngũ Hành Trận. Một thương kia nếu đánh lên người chúng ta, e là nhục thân đều sẽ vỡ nát, nguyên anh nát vụn thần hồn tan biến." - Ứng Dư lắc đầu, đối với pháp bảo của Ác Quỷ Máu kiêng kị vô cùng.
"Pháp trận không còn, chúng ta nếu liều mạng chắc chắn sẽ có thương vong. Chiến tranh với Hải Tộc đã lên đến đầu ngọn sóng, không thể tiêu hao thực lực vào việc này được. Tạm thời vẫn là nên ẩn nhẫn, đợi thời điểm thích hợp lại trả thù cho Tiêu Dao đạo huynh." - Vạn Pháp cũng chen lời vào.
Nghe nhắc đến chiến tranh với Hải Tộc, sắc mặt mấy vị tông chủ liền âm trầm như nước.
"Nhân Hoàng bệ hạ, ngài có cao kiến gì không?" - Ứng Dư xoay sang Hiên Viên dò hỏi.
Vị nữ hoàng xinh đẹp bị nhắc đến thì khẽ giật mình, liền thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên thanh kiếm ở thắt lưng nàng.
Nhân Hoàng Kiếm là thượng phẩm tiên bảo, nếu Hiên Viên dùng nó đối địch thì cũng có ba phần cơ hội giết chết Ác Quỷ Máu. Nhưng nàng sẽ liều mạng tế ra tiên bảo, cùng Ác Quỷ Máu chém giết chỉ để trả thù cho Tiêu Dao Tử sao? Đáp án dĩ nhiên là không, cái danh Nhân Hoàng chỉ là trên danh nghĩa, nàng sẽ không làm mấy việc ngu ngốc như vậy.
"Các vị đạo hữu, quả nhân cảm thấy vị Tà Huyết đạo hữu đây tuy không phải là đồng tộc với chúng ta. Nhưng cũng không hẳn là kẻ đại gian đại ác, hơn nữa đạo hữu đã có lòng đến xin giảng hòa. Quả nhân nghĩ vẫn là nên thả một con ngựa, sau này gặp mặt dễ dàng nói chuyện." - Hiên Viên tươi cười niềm nở, dùng giọng nói ôn nhu nhân từ trả lời.
"Như vậy rất tốt, chúng ta tạm thời ngồi xuống nói chuyện, nếu quả thực Tà Huyết đạo hữu muốn hóa giải ân oán, Chính Đạo Minh cũng sẽ không cố chấp." - Thái Bạch cư sĩ liền bắc một cái thang để cho nhóm người leo xuống đất, cùng một vị đại năng Ma Giới tranh đấu, da đầu của ông ta cũng cảm thấy tê dại.
Diệp Y Y thấy bên mình đều đã có ý thoái lui, hai mắt liền đỏ lên.
"Chư vị đạo hữu! Anh trai ta dù gì cũng là đường chủ trong Chính Đạo Minh, bị người ta giết chết các vị cũng không thể bỏ qua như vậy."
"Y Y tiên tử! Nếu đại ca của cô tử vì đạo thì bọn ta nhất định sẽ ra tay báo thù. Nhưng vừa nãy cô cũng đã nghe rồi, Tà Huyết đạo hữu đi tìm linh thú thì bị đại ca của cô chặn lại, rút kiếm tấn công trước. Về tình về lý thì cũng là đại ca của cô sai."
"Đây là thù oán cá nhân giữa cô và Tà Huyết đạo hữu, bọn ta chỉ là người ngoài không tiện xen vào. Nếu cô nương vẫn muốn trả thù thì có thể hẹn riêng hắn ra ngoài quyết đấu sinh tử, dùng thực lực bản thân để đòi lại công đạo, trả thù cho ca ca của cô." - Ứng Dư khẽ lắc đầu.
Y Y nghe vậy tức đến nghẹn lời, mấy hôm trước gã Ứng Dư này còn rất là lấy lòng nàng. Nói nếu gặp Ác Quỷ Máu nhất định sẽ bầm thây vạn mảnh, trả thù cho Thanh Hư Môn. Vậy mà bây giờ lại trở mặt, đem chuyện này hóa thành thù oán cá nhân, không muốn ra tay giúp đỡ.
"Tà Huyết đạo hữu, mời vào bên trong nói chuyện." - Ứng Dư chắp tay nói, liền đi trước dẫn đường.
Những vị tông chủ khác cũng theo vào bên trong, Diệp Y Y mặc dù trong lòng oán hận, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt dậm chân, vừa nãy nàng đã sử dụng hết toàn bộ thực lực nhưng không làm gì được Ác Quỷ Máu, ngược lại còn suýt mất mạng.
Chính giữa Nghị Sự Đường là một bàn đá lớn đủ cho hai mươi người cùng ngồi. Nhóm người Ứng Dư ngồi ở một bên, Ác Quỷ Máu và Kiều Diễm ngồi ở bên còn lại.
Sắc quỷ đem ác niệm quanh thân thu hồi, gương mặt liền trở nên hiền lành thân thiện hơn rất nhiều.
"Hắc hắc, ta nếu đã muốn hóa giải ân oán đương nhiên sẽ không chỉ nói suông, phần lễ vật này tuy nhỏ nhưng cũng là tâm ý của ta, xin các vị đạo hữu đừng từ chối." - Ác Quỷ Máu sắc mặt tươi cười, lấy ra từ trong không gian chín cái hộp ngọc đưa đến trước mặt từng người một.
"Ta không cần! Ngươi tự mình cất kỹ đi!" - Diệp Y Y liền vung tay lên, ném cái hộp bay ngược lại phía Ác Quỷ Máu.
Chiếc hộp liền bị mở tung, đồ vật bên trong rơi ra ngoài. Gồm có một món cực phẩm pháp bảo, mấy lọ đan dược và vài viên ngọc máu, giá trị cũng trên dưới trăm vạn linh thạch.
Mấy người tông chủ liền giật mình, không kiềm chế được đem hộp ngọc của mình mở ra. Ánh mắt bọn họ đều sáng lên, dù là cao thủ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong nhưng trăm vạn linh thạch vẫn không phải con số nhỏ.
"Cái này là muốn dùng tiền bịt miệng chúng ta sao?"
"Thủ bút của tên này rất lớn, chín trăm vạn linh thạch cơ đấy."
"Xem ra lần này chỉ có thể ủy khuất Y Y muội muội, đem chuỗi ân oán này kết thúc tại đây."
Đám tông chủ liền liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã đưa ra quyết định, từng người một thu hộp ngọc vào túi, vẻ căng thẳng trên mặt cũng biến mất.
"Các ngươi! Các ngươi!" - Diệp Y Y tức đến nổ phổi, cảm thấy trời đất đều quay cuồng, không ngờ đám người này lại dễ dàng bị mua chuộc như vậy.
"Tấm lòng của Tà Huyết đạo hữu chúng ta hiểu rõ, chỉ cần đạo hữu không tiếp tục gây chuyện thì ân oán giữa đạo hữu và Thanh Hư Môn chúng ta sẽ không nhúng tay vào. Lệnh truy nã của đạo hữu ta cũng sẽ cho người gỡ bỏ." - Ứng Dư rất có trách nhiệm, nhận người tiền tài liền thay người trừ tai họa, nói tốt cho Ác Quỷ Máu vài câu.
Mấy vị tông chủ khác đều gật đầu, tiền cũng đã thu tất nhiên là phải cho mặt mũi.
"Tà Huyết đạo hữu, vị tiên tử bên cạnh đạo hữu trông rất quen mắt, hình như là người của Chính Đạo Liên Minh chúng ta?" - Thái Bạch cư sĩ chú ý đến Kiều Diễm đang nép mình bên cạnh Ác Quỷ Máu.
"Thiếp thân gọi là Kiều Diễm, là môn chủ của Thiên Bảo Môn, hiện tại cũng là trưởng lão trong Chính Đạo Minh." - Kiều Diễm liền nhẹ giọng trả lời.
Ánh mắt mấy người tông chủ liền hướng về phía Ứng Dư.
"Ứng tông chủ! Tại sao thủ hạ của ngài lại có vẻ rất quen thuộc với tên Tà Huyết này? Đạo hữu che giấu chuyện gì sao?" - Đông Phong Thiên Vương trong mắt hiện lên một tia ngờ vực.
"Tiền nhiệm môn chủ Thiên Bảo Môn cách đây vài năm không may vẫn lạc trên biển, Kiều Diễm môn chủ vừa mới lên thay, cùng ta không có quá nhiều giao tình, chuyện riêng tư của nàng ta cũng không biết được." - Ứng Dư liền phủi bỏ trách nhiệm.
"Chẳng lẽ cô ta là gian tế của ma tộc?" - Hiên Viên nữ hoàng nghi ngờ hỏi, ánh mắt liếc nhìn Ác Quỷ Máu một cái.
"Chuyện này càng không có khả năng, mặc dù ta cùng Kiều Diễm môn chủ giao tình không sâu, nhưng nàng ta trước là trưởng lão của Thiên Bảo Môn. Nhận nhiệm vụ trấn giữ Bắc Minh quần đảo suốt mấy ngàn năm, sau khi Bắc Minh quần đảo bị phá hủy thì mới trở về đất liền."
Mấy người tông chủ lại trao đổi ánh mắt, nếu là gian tế thì không ai lại sống trên đảo mấy ngàn năm làm gì. Nơi đó linh khí mỏng manh, đến chim cũng không thèm đậu, chấp sự trưởng lão là thay phiên nhau mỗi người trông coi vài trăm năm rồi đổi người khác.
Kiều Diễm dễ dàng nhận ra ánh mắt ngờ vực, cũng không tỏ ra kinh hoảng.
"Thiếp cùng Tà Huyết đạo hữu là quen biết khi Hải Tộc vây công Bắc Minh quần đảo, là Tà Huyết huynh cứu thiếp thân một mạng." - Nàng nhẹ giọng giải thích.
"Chuyện này ta có nghe nói, khi Bắc Minh quần đảo bị Hải Tộc vây công chỉ duy nhất một người sống sót, hẳn là cô nương này." - Vạn Pháp lên tiếng xác nhận.
"Hừ! Dù là ân nhân cứu mạng thì dáng vẻ này cũng quá thân mật rồi chứ?" - Diệp Y Y đánh không lại Ác Quỷ Máu, chỉ có thể dùng miệng lưỡi châm chọc.
"Gì mà ân nhân? Kiều Diễm là nữ nhân của ta! Ta cứu mạng nàng, nàng lấy thân báo đáp." - Ác Quỷ Máu liền ôm Kiều Diễm sát vào lòng, quăng cho Y Y một cái nhìn xem thường.
"Lần này ta chủ động làm hòa cũng không phải vì sợ các ngươi, đơn giản là để chiều lòng nữ nhân của ta."
"Lũ Hải Tộc dám tấn công Bắc Minh quần đảo, đem không ít bằng hữu của Kiều Diễm giết chết. Nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn nhờ ta báo thù, nhưng mấy con cá đó cả ngày chui rúc dưới đáy đại dương. Ta cũng không cách nào giết được bọn chúng."
"Lần này các ngươi cùng bọn chúng chiến tranh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Ta dự định sẽ giúp các ngươi một tay, khi nào đại chiến diễn ra thì ta sẽ giúp các ngươi tiêu diệt mấy tên Hải Hoàng, đặc biệt là tên Long Hoàng kia." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi thông báo.
Mấy vị tông chủ nghe vậy thì giật mình, lại tiếp tục trao đổi ánh mắt truyền âm luận bàn.
"Lời tên ma đầu này tuyệt đối không thể tin tưởng! Đây nhất định là cạm bẫy!" - Diệp Y Y lập tức phản đối.
"Tại hạ biết Diệp cô nương trong lòng vẫn còn tức giận. Nhưng việc này cần bàn bạc kỹ hơn, tên Tà Huyết là cường giả từ thượng giới, nếu hắn thực sự chịu ra tay giúp đỡ thì trận chiến này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều." - Ứng Dư lại tiếp tục nói tốt.
"Ứng Dư! Ngươi vì sao cứ nói tốt cho hắn? Có phải ngươi cũng là tay trong của hắn ta đúng không?" - Diệp Y Y nóng máu hỏi.
"Tại hạ hiện là Minh Chủ của Chính Đạo Minh, Diệp cô nương vẫn là nên cẩn trọng lời nói của mình. Mọi việc tại hạ làm đều là vì lợi ích của liên minh, tuyệt đối không có chút tư tâm."
"Ta chỉ là cảm thấy nếu có thể lợi dụng sức mạnh của kẻ này, vậy thì sẽ giảm được rất lớn thương vong cho đệ tử trong phái. Chiến tranh nhất định sẽ có thương vong, có đầu rơi máu chảy, lẽ dĩ nhiên chết càng ít thì càng tốt, sau này chúng ta còn phải cùng ma tộc tranh phong." - Ứng Dư lườm Diệp Y Y một cái, sắc mặt hiền hòa biến thành uy nghiêm, giọng nói trầm trọng như núi.
Diệp Y Y liền bị dọa sợ, đôi môi mím chặt không dám nói gì nữa, nàng dù sao vẫn chỉ là một tiểu nữ hài mười bốn tuổi.
"Chuyện này lời Ứng Dư tông chủ nói có lý, nếu chúng ta thực sự có thể lợi dụng hắn, để hắn ra sức liều mạng với mấy tên Hải Hoàng. Vậy thì mọi chuyện thực quá dễ dàng, chúng ta chỉ cần đối phó lũ tiểu yêu tiểu quái, môn hạ đệ tử cũng không cần phải dốc sức liều mạng."
"Nhưng trên đời nào có chuyện gì dễ dàng như vậy! Gã Tà Huyết này đột ngột xuất hiện, ném cho chúng ta một đống lễ vật, lại còn nguyện ý giúp chúng ta tiêu diệt địch nhân. Nói đây không phải là cạm bẫy thì quả nhân tuyệt đối không tin." - Hiên Viên nữ hoàng khẽ lắc đầu.